Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê

Chương 9: Một quả lựu mang tới tai họa (3)



Lâm Uyển Uyển chân thấp chân cao đi theo hai tiểu gia hỏa hướng dòng suối xa xa đi đến, nghe tiểu gia hỏa Khương Liên Khuyết nói, nơi này cá nhiều lại to, chỉ có điều những người ở đây không ăn thứ này, hương vị khó ngửi lại ăn không ngon, thường ngày tiểu hài tử trong thôn lấy ra chơi còn muốn ghét bỏ.

Đến nơi, Lâm Uyển Uyển giơ đèn lên cao chiếu sáng, nước trong suốt thấy đáy, cá trong nước quả nhiên giống như tiểu tử kia nói, vừa nhiều vừa béo, chủng loại cũng không ít, lần này có lộc ăn rồi, nghĩ thầm, tài nguyên tốt như vậy chính là một bút thiên đại tài phú, cô phải cố gắng vận dụng tốt mới được.

Lâm Uyển Uyển sờ sờ cái bụng đói meo của mình, bên tai truyền đến tiếng ùng ục không ngừng phát ra từ trong bụng hai tiểu tử kia, không nghĩ nhiều nữa, hiện tại vẫn là lấp đầy bụng quan trọng hơn, quay đầu trực tiếp dặn dò hai tiểu tử kia lấy củi gần đó, không được đi xa, nhìn thấy cây có nhánh thì nhặt mấy cây trở về, lấy tay so sánh độ dài đại khái, nếu không có cũng không quan trọng.

Nhìn hai tiểu tử đang cầm đèn lồng trong phạm vi tầm mắt, Lâm Uyển Uyển cảm thán, bóng đêm ở cổ đại này so với hiện đại thì sáng hơn, trời đầy sao, trăng nghiêng trên cao, thật là tốt đẹp. Thừa dịp ánh trăng, Lâm Uyển Uyển cúi người, lấy tay gạt nước suối, tạo thành một vòng tròn gợn sóng, cá nối đuôi đuổi theo tay cô, chơi vui vẻ, Lâm Uyển Uyển suy nghĩ một chút, theo bàn tay chơi đùa lấy một lượng lớn cá trong nước thu vào không gian, bỏ vào trong ao cá trong không gian.

Không biết thì cho rằng cô đang nghịch nước, biết thì cho rằng cô đang bắt cá, trên thực tế, cô quả thật đang bắt cá, chỉ là không phải bắt cá như người khác vẫn biết mà thôi, nghĩ lấy ra một con cá từ trong không gian, ý niệm vừa động, cá liền xuất hiện trên tay cô, Lâm Uyển Uyển vui vẻ, không gian này không chỉ di động, còn là một không gian chứa đồ thần kỳ, sau này câu cá săn bắn không cần phải lo nữa.

Giả vờ như từ trong nước vớt lên một con cá trắm cỏ nặng ba cân, lấy ra chủy thủ trong ngực sạch sẽ lưu loát giết chết con cá, thanh lý sạch sẽ ruột cá, sau đó lại tiếp tục động tác giết cá lúc trước, lại giết thêm hai con, cân nhắc một bữa đủ no mới dừng tay. Thừa dịp hai tiểu tử kia chưa trở về, Lâm Uyển Uyển từ không gian lấy ra gia vị cùng một cái đĩa, trước tiên ở trên thân con cá cắt nghiêng mấy nhát, chà muối lên, sau đó bôi nước tương, rượu, cho hành gừng tỏi vào ướp, ước tính thời gian, đại khái vài phút, tuy rằng thời gian không đủ, nhưng vẫn tốt hơn so với việc không có, trước khi hai tiểu tử kia trở về đem đồ đạc thu dọn toàn bộ.

"Nương, chúng ta đã trở lại." Khương Liên Khuyết một tay cầm đèn lồng, một tay cầm mấy chạc củi, vẻ mặt hưng phấn cùng mong đợi.

Phía sau là Khương Liên Giác ôm một đống củi, hắn còn nhớ rõ mùi vị thịt cá, rất khó ăn, không biết nương muốn làm thịt cá ngon như thế nào, nhưng mà hắn tin tưởng nương, nương nói ngon thì khẳng định là sẽ ngon.

Lâm Uyển Uyển nghĩ đến cá nướng mỹ vị cũng không chú ý tới suy nghĩ của hai tiểu hài tử, phân phó hai tiểu hài tử châm lửa, cô không biết sử dụng loại đá lửa này, chỉ có thể để cho hai tiểu hài tử động thủ, chờ lửa lớn, Lâm Uyển Uyển đem cá đã chuẩn bị tốt đặt ở trên chạc cây, cùng lúc nướng ba con, chỉ chốc lát sau liền tỏa ra từng trận hương thơm, khiến hai tiểu hài tử chảy nước miếng, luôn miệng hỏi có thể ăn được chưa.

Từ khi sống lại tới giờ, Lâm Uyển Uyển vẫn là lần đầu tiên làm cá nướng, không nắm chắc lửa, nướng có chút cháy, bất quá không sao, mùi vị cũng không tệ lắm, sau khi nướng xong, mỗi người một con, vui vẻ ăn không ngừng, Khương Liên Khuyết tiểu gia hỏa này tham ăn bị nóng bỏng một chút, nhưng vẫn như cũ ăn không ngừng, chọc cười hai người ăn cá ở bên cạnh.



Sau khi ăn xong, ba người đem chỗ nướng cá tiêu hủy, thảnh thơi đi về nhà, trên đường về hai tiểu tử còn đang nói cá nướng thật ngon, Lâm Uyển Uyển đáp ứng lần sau lại nướng đồ ăn ngon hơn cho bọn họ, hơn nữa dặn dò hai người không được nói cho ai, bao gồm cả Khương Gia Minh.

Về tới nhà, thấy Khương Gia Minh ngồi bất động ở cửa, Lâm Uyển Uyển có chút nhức đầu, tên ngốc này chẳng lẽ là ngồi ở chỗ này chờ bọn họ, hắn không sợ ba người bọn họ gặp chuyện không may à, cũng không biết ra ngoài tìm bọn họ sao? Càng nghĩ càng tức giận, liếc mắt nhìn Khương Gia Minh, lôi kéo hai tiểu tử kia trực tiếp đi vào phòng, tự mình rửa mặt, chờ hai tiểu tử rửa mặt xong, Lâm Uyển Uyển cũng trèo lên giường, yên tĩnh nằm ở một bên, không thèm nhìn Khương Gia Minh một cái.

Tâm tình Khương Gia Minh nhất thời trầm xuống, hắn còn tưởng rằng tức phụ hắn tức giận đi ra ngoài trở về sẽ đỡ hơn, ai biết tức phụ hắn lại càng tức giận hơn rồi, dùng sức gãi gãi đầu, không biết làm sao bây giờ, nằm ở trên giường cả người khó chịu, liên tục xoay người, thử lên tiếng, "Tức phụ, ngươi vừa mới dẫn hai đứa nhỏ đi đâu vậy?"

"Tùy tiện đi loanh quanh một chút." Lâm Uyển Uyển nghĩ thầm, hiện tại mới biết quan tâm, vậy hồi nãy làm gì? Trời tối như vậy hắn cũng không lo lắng tức phụ cùng hài tử xảy ra chuyện gì sao? Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Uyển Uyển có chút ảo não, từ khi nào mà Khương Gia Minh lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô rồi, đây không phải một dấu hiệu tốt.

Kỳ thật, chuyện này Lâm Uyển Uyển đã trách nhầm Khương Gia Minh, lúc đó người ta đi tìm, đã đi hết những nơi cô có thể đến nhưng đều không tìm được nên chỉ có thể ngồi ở cửa ngây ngốc chờ đợi, nhưng đáng tiếc Khương Gia Minh không biết chính là Lâm Uyển Uyển đã không còn Lâm Uyển Uyển kia nữa, cho nên những nơi cô thường lui tới không phải là nơi Lâm Uyển Uyển thường đến, dù sao thì từ lúc cô xuyên đến vẫn một mực ở trong phòng.

"A, thì ra là như vậy." Nói xong trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói tiếp "Tức phụ, lúa mì ngày mai liền trồng xong, ngày mai đại ca bọn hắn không đến, ngươi làm việc chú ý tới chân của mình một chút, còn có Nhị tẩu, ngươi không cần để ý nàng, nương cùng tiểu muội ngày mai trở về, bọn họ nói cái gì không dễ nghe, ngươi cũng đừng để bụng, làm xong việc của mình là được, đừng để mình chịu ủy khuất." Khương Gia Minh đứt quãng nói một tràng, đều là những lời quan tâm.

"Được!" Lâm Uyển Uyển đột nhiên nhìn Khương Gia Minh với cặp mắt khác xưa, xem ra tối nay kẻ ngốc này suy nghĩ không ít, rất tốt, đúng là tiến bộ không tồi, cũng không tức giận nữa, cô cần gì phải cùng tên ngốc như hắn so đo.

"Ngủ đi, tức phụ, ngày mai ngươi còn phải vất vả." Nói xong, đã nghe tiếng thở đều đều của Khương Gia Min, xem ra đúng là mệt mỏi không ít.

Lâm Uyển Uyển cạn lời, tốc độ ngủ này cũng quá nhanh, đi bụng cô còn no căng, ngủ không được, vì thế liền tiến vào không gian đi dạo, trước tiên thoải mái tắm rửa một cái, sau đó đi đến một căn phòng nhỏ bên cạnh biệt thự, đó là phòng chứa đồ trong không gian, Lâm Uyển Uyển ở bên trong để không ít đồ, hạt giống rau, hạt giống hoa, còn có một bộ phận là hạt giống cây ăn quả, những thứ khác đều là sách vở, linh tinh các loại đều có, chủ yếu là về nông Lâm Uyển Uyển lật qua một cách nhàm chán.

"Cô kia, cô đang làm cái gì vậy, lãng phí thời gian, còn không mau đi thăng cấp đi." Ngọc Tác khổ tâm, chủ nhân này tiến vào không trồng trọt gì tích lũy kinh nghiệm, ngược lại đông tây tiêu dao hưởng thụ, chỉ đáng thương hắn vẫn là một khối không khí, quá khi dễ tiểu gia ta, dựa theo loại tốc độ này, tiểu gia khi nào mới có thể thành hình.

"À, Ngọc Tác, cách thức thăng cấp như thế nào?" Lâm Uyển Uyển thực sự là không biết, chẳng lẽ lại trùng sinh một lần nữa? Thôi, một lần là quá đủ rồi, cô sợ đụng phải chỗ nào đó càng bi thảm hơn hiện tại.



"Ngu ngốc, chính là ngươi trồng trọt thu hoạch tăng kinh nghiệm, kinh nghiệm đủ là có thể thăng cấp, sau khi thăng cấp sẽ có càng nhiều chỗ tốt hơn, không chỉ có thể mở rộng không gian mà còn có thể dùng ý nghĩ kiểm soát bất kỳ loại cây trồng nào trong không gian, cũng có nghĩa là sau này ngươi cũng không cần tự mình động thủ nữa, thật tốt a, mấu chốt là có thể mở rộng không gian." Mấu chốt nhất chính là tiểu gia đây có thể hóa thành hình người, hắn nghĩ thầm trong lòng.

"Ồ, phải không?" Điều kiện này nghe quả thật không tệ, được rồi, vì tương lai an nhàn cô vẫn là nên đứng dậy và lao động thôi.

Lâm Uyển Uyển trước tiên trồng một ít hạt giống trái cây, sau đó xuống suối lấy nước, nghe nói dòng suối này là nơi có linh khí nhất trong không gian này, sau đó trồng một mẫu rau, đều là những loại cô thích ăn như rau baby, xà lách, cải xanh, cà chua.. Có thể là khom lưng quá lâu, khi đứng lên Lâm Uyển Uyển thấy có chút sây xẩm mặt mày.

Sau khi ngâm mình trong bồn tắm xong, tâm tình Lâm Uyển Uyển cực kỳ tốt, nhất thời thần thanh khí sảng, nhớ tới hôm nay thu vào không ít cá, cô còn chưa kịp đi nhìn qua, lập tức đi đến ao cá, vẫn còn quá ít, chủng loại cũng ít, rảnh rỗi đi tìm một ít giống cá mới để nuôi.

Sau khi rời khỏi không gian, Lâm Uyển Uyển mới nhận ra một ngày trong không gian không quá một canh giờ ở bên ngoài, nhìn ba người đang ngủ say, an tâm nhắm mắt lại.

Khi Lâm Uyển Uyển tỉnh dậy, sắc trời đã hơi hửng sáng, Khương Gia Minh đã đứng dậy rồi, bụng truyền đến tiếng ùng ục giống như đánh trống, Lâm Uyển Uyển bật cười.

Khương Gia Minh máy móc xoay người lại, trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra một tia ửng đỏ, hai tay theo bản năng sờ lấy bụng, ý đồ ngăn cản bụng phát ra âm thanh, kết quả càng kêu càng to.

Lâm Uyển Uyển cười đến chảy nước mắt. Trong phút chốc, Khương Gia Minh sững sờ, đã lâu không thấy tức phụ cười, đây là lần đầu tiên hắn thấy tức phụ cười thoải mái xinh đẹp như vậy, nghĩ tới đây, thân thể hắn cứng đờ, vội vàng xoay người lại, nhìn chằm chằm xuống bộ phận phía dưới đang nhô cao lên, thầm nghĩ, Khương Gia Minh a Khương Gia Minh, ngươi thật sự quá mất mặt.

Lâm Uyển Uyển nhìn chằm chằm động tác của Khương Gia Minh có chút khó hiểu, đứng dậy mặc quần áo vào, nói: "Nửa quả lựu trên đầu giường, ăn chút lót dạ trước đi." Sau đó dừng lại nhìn Khương Gia Minh một chút rồi mở ra đi ra ngoài.

Khương Gia Minh liếc nhìn cánh cửa đã đóng rồi nhìn nửa quả lựu trong góc, một bộ dạng bị bỏ rơi, hắn khẽ thở dài, aiz, ai, lại chọc vợ mất hứng, đều tại ngươi cả đấy, Tiểu Gia Minh!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv