Mắt thấy một người bị thương một người thì bất tỉnh, Lâm Uyển Uyển liền thấy đau đầu, chẳng lẽ để cô một mình vác lợn rừng về, thôi nào, sẽ chết người đấy!
Con lợn rừng này ít nhất cũng có trăm cân, cái này còn chưa tính đến hai vị đang nằm trên tuyết, sống chết nàng cũng không làm.
Nghĩ đến pháp bảo nào đó, Lâm Uyển Uyển cười cười, đi tới chỗ Mạnh đại thúc, từ trong không gian lấy ra một cái bình sứ, bịt mũi mở nắp bình ra, huơ huơ trước mũi Mạnh đại thúc.
"Khụ khụ.." Ngửi thấy mùi hăng khó có thể diễn tả thành lời, ngũ quan Mạnh đại thúc nhăn thành một đoàn mê man tỉnh lại, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh ho khan, hoảng hốt từ trên mặt đất ngồi dậy, khó hiểu nhìn về phía Lâm Uyển Uyển. Hắn chỉ nhớ rõ mình chiến đấu với lợn rừng, sau đó không biết Lâm Uyển Uyển rải cái gì, hắn liền bất tỉnh nhân sự.
Lâm Uyển Uyển xấu hổ sờ sờ mũi, chuyện này cũng không thể trách cô được, ném bình sứ cho Mạnh đại thúc, nàng xoay người đi về phía Khương Gia Minh.
Phía sau, Mạnh đại thúc cầm bình sứ ngửi thử, "Ọe.." Chính là cái mùi này, hắn chính là bị mùi vị này kích thích tỉnh lại, đây là thứ gì, so với hắn làm ra còn tốt hơn, trước tiên đem bình sứ cất đi, tính toán trở về lại nghiên cứu.
Khương Gia Minh bởi vì là bị thương ngồi ở phía xa, không nhìn thấy động tác của Lâm Uyển Uyển, đối với hành vi không rõ nguyên nhân của Mạnh đại thúc cảm thấy nghi hoặc.
Không đợi Khương Gia Minh nghĩ sâu, Lâm Uyển Uyển liền đi tới bên cạnh hắn hỏi "Có sao không?"
"Tức phụ, ta không sao." Về phần nghi hoặc vừa rồi, sớm đã bị vứt sau đầu.
Mạnh đại thúc đã đi tới phía sau Lâm Uyển Uyển, nghe thấy Khương Gia Minh nói như vậy, khóe miệng giật giật kịch liệt, đứng lên cũng không nổi, còn dám nói không sao, vậy trong mắt Khương lão tam cái gì mới gọi là có việc?
Lâm Uyển Uyển tự nhiên cũng không tin, tốt xấu gì cũng là nửa đồ đệ thân mang kinh nghiệm đầy mình do ông ngoại dạy ra, làm sao có thể mù mắt đến mức không thấy rõ sự thật. Chẳng qua, nàng thật sự không nghĩ tới Khương Gia Minh lại trả lời như vậy, nhất thời không biết tiếp lời như thế nào, dứt khoát đem khoảng trống nhường ra cho Mạnh đại thúc.
Mạnh đại thúc ngồi xổm xuống kiểm tra cho Khương Gia Minh kỹ càng một lượt, liếc Khương Gia Minh đang giả vờ không sao với Lâm Uyển Uyển, giễu cợt kỹ năng diễn xuất quá kém nói: "Chậc chậc chậc, thì ra đây gọi là không có việc gì, trên người hai chỗ trật khớp, ba chỗ tổn thương vừa phải, nhất là thắt lưng.. Sinh hoạt vợ chồng phải thận trọng!"
"Khụ khụ.." Lời nói dối bị vạch trần trắng trợn, Khương Gia Minh theo bản năng nhìn về phía Lâm Uyển Uyển, hắn nói như vậy cũng là sợ nàng lo lắng, đối với lời nói phía sau của Mạnh đại thúc, thật sự là.. thật xấu hổ!
".. Thúc!" Khuôn mặt tái nhợt của hắn lập tức đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu.
Lâm Uyển Uyển đứng ở bên cạnh mắt nhìn mũi nhìn tim, đối với đối thoại của hai người mắt điếc tai ngơ, sinh hoạt vợ chồng là quỷ gì? Nàng và Khương Gia Minh cũng chính là đắp chăn thuần túy nói chuyện phiếm, trong đầu lão gia tử này đều là ý nghĩ xiêu vẹo gì không biết, già mà không đứng đắn!
Mạnh đại thúc đơn giản giúp Khương gia Minh nắn lại khớp, Khương Gia Minh miễn cưỡng đứng lên, cả người đau nhức không cách nào bỏ qua, kế tiếp chỉ có thể chờ trở về sau đó xử lý.
"Uyển Uyển, ngươi đỡ lão tam trở về trước." Mạnh đại thúc giúp nàng đỡ Khương Gia Minh dậy.
Lâm Uyển Uyển nghi hoặc nói, "Vậy đại thúc thì sao?"
Mạnh đại thúc nhìn chằm chằm con lợn rừng còn đang nằm trên tuyết, lông mày nhíu lại, thật không yên tâm để con lợn rừng này lại ở đây, mê dược đều có thời gian, nó có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Lâm Uyển Uyển cùng Khương Gia Minh theo ánh mắt Mạnh đại thúc nhìn lại, liếc nhau, lo lắng trong mắt Khương Gia Minh cũng không ít hơn Mạnh đại thúc bao nhiêu. Lâm Uyển Uyển nói ra, "Với lượng thuốc này, nó tạm thời sẽ không tự mình tỉnh lại, ít nhất cũng phải mất khoảng hai ngày."
"Vậy thì tốt." Nghe nàng nói như vậy, Mạnh đại thúc cùng Khương Gia Minh đều thở phào nhẹ nhõm, vậy coi như an toàn, giờ mới nhớ tới nơi này có mùi máu tươi, sợ là sẽ dẫn tới những con thú khác, nếu như có mãnh thú đến sẽ không tốt.
Mạnh đại thúc mở miệng nói, "Uyển Uyển, ngươi đỡ lão Tam trở về trước, nơi này giao cho ta xử lý, xong việc ta liền tới xử lý nốt những vết thương còn lại cho lão Tam."
Khương Gia Minh có chút lo lắng, đang muốn lên tiếng, Lâm Uyển Uyển thấy vậy lắc đầu, ra hiệu cho hắn đừng nói, đỡ hắn chậm rãi đi vào trong nhà.
Mạnh đại thúc quanh năm ra vào núi rừng, chuyện như vậy đối với thúc ấy mà nói bất quá chỉ là một chuyện nhỏ, nàng đối với việc này hoàn toàn yên tâm, nhưng mà khi Lâm Uyển Uyển nhìn Mạnh đại thúc khiêng một con heo rừng hơn trăm cân dễ dàng đi trở về, tu dưỡng tốt đến đâu nàng cũng phải sững sờ tại chỗ, hình ảnh này quả thật là đẹp mắt, đẹp đến nỗi nàng cũng không dám mở mắt nhìn tiếp.
Tiết thị bởi vì ở trong phòng dỗ dành mấy tiểu hài tử, nên không được chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục như vậy, mà Lâm Thiên Tứ thì vừa vặn đi theo phía sau Lâm Uyển Uyển, nhìn thấy một màn này trợn tròn mắt, có chút không tin xoa xoa hai mắt mắt, hắn không phải là chưa tỉnh ngủ đó chứ? Người bằng hữu mới quen này không khỏi quá trâu bò, một tay y thuật đã làm cho người ta không thể theo kịp, công phu cũng là hạng nhất. Lại nhìn lại mình ngoại trừ có chút học vấn, biết chút làm ăn, tựa hồ không có tác dụng gì, quả nhiên vô dụng nhất vẫn là thư sinh, gặp phải loại tình huống này chỉ có thể trốn ở trong nhà, lòng tự trọng bị đánh bay tan tành.
Mạnh đại thúc đem heo rừng "phanh" một tiếng ném trên mặt sân, Lâm Thiên Tứ đang thất thần lấy lại tinh thần lập tức tiến lên, vỗ vỗ bả vai Mạnh đại thúc, "Lão ca ca, thật lợi hại!" Nếu như xem nhẹ giọng điệu nịnh nọt này, có lẽ sẽ ổn hơn.
Lâm Uyển Uyển hai tay che mặt, người cha này nàng không biết, nàng không quen.. Người không biết còn tưởng rằng phải có mười năm tám năm chưa từng thấy qua thịt, quá mất mặt!
Lâm Thiên Tứ thấy khuê nữ đứng ở một bên không nhúc nhích, lập tức lên tiếng, "Khuê nữ, mau đi lấy nước cho Mạnh đại thúc đi tắm rửa."
"Vâng.." Lâm Uyển Uyển lập tức đi lấy nước, cô không muốn ngửi thấy mùi lợn hôi thối.
Một lớn ba nhỏ trong tây phòng nghe thấy thanh âm đi ra, ba đứa nhỏ đã thay quần áo sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu cũng được rửa sạch sẽ, khi nhìn thấy con lợn rừng trên mặt đất, mặc dù còn có chút hoảng sợ, nhưng cũng không phải quá là sợ hãi, phần lớn vẫn là sự hiếu kỳ của tiểu hài tử chiến thắng, chậm rãi tới gần quan sát.
"Giác Nhi, Khuyết Nhi, Tử Ngôn, đừng tới đó." Tiết Thị vẻ mặt lo lắng nhắc nhở, con lợn lớn như vậy, may mà mọi người đều không sao, theo bản năng vỗ ngực nói.
Ba hài tử nghe Tiết thị nói đừng đi qua, liền dừng bước chân, thật cẩn thận nhìn con lợn rừng trên mặt đất, không biết có nên tiếp tục tới gần nhìn xem tiếp hay không.
Mạnh đại thúc khoát tay nói, "Không có việc gì, muốn xem thì cứ xem, đừng đụng vào là được."
Ba đứa nhỏ lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, lấy an toàn làm trên hết, chậm rãi tới gần.
Lúc này Lâm Uyển Uyển đã bưng nước ra, nhìn ba đứa nhóc đang vây quanh con lợn rừng trước mặt, nhìn Mạnh đại thúc quần áo bẩn thỉu, sau đó trở về phòng lấy quần áo của Khương Gia Minh.
Khương Gia Minh thấy tức phụ tiến vào, có chút tò mò hỏi, "Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không có việc gì, chính là Mạnh đại thúc một mình khiêng con lợn rừng kia trở về, hiện tại mọi người đều ở bên ngoài nhìn." Một bên trả lời câu hỏi của Khương Gia Minh, một bên vừa mở cửa tủ tìm quần áo.
Lâm Uyển Uyển cầm lấy quần áo, lo lắng nói với Khương Gia Minh: "Nằm yên trên giường đừng nhúc nhích, vừa rồi ta chỉ là xử lý đơn giản, những chỗ nghiêm trọng kia vẫn là muốn Mạnh đại thúc đến chẩn trị cho ngươi."
Động tác của Mạnh đại thúc rất nhanh, Lâm Uyển Uyển vừa mới ra vào phòng bếp hai lần, hắn đã tắm rửa sạch sẽ, không còn ngửi được mùi hôi thối nào nữa.
Chờ Mạnh đại thúc xử lý xong vết thương trên người Khương Gia Minh, Lâm Uyển Uyển đã giặt sạch quần áo dính mùi vị tao nhã của con lợn cùng vết máu, lúc đó trời đã tối, hai vợ chồng Tiết thị cùng Lâm Thiên Tứ chồng hợp lực làm bữa tối, ba đứa nhỏ thì vây quanh ân cần nhìn chằm chằm với vẻ mặt lo lắng.
Còn con lợn rừng bị bỏ quên nằm một mình cô đơn trong sân, có thể coi như tạm thời tránh được số phận mài dao xoèn xoẹt chờ sẵn, nhưng đáng tiếc nó vẫn vô duyên thưởng thức ánh trăng đẹp đẽ cuối cùng.