Khu vực bị niêm phong nghiêm ngặt, người người bao quanh, vô cùng đông đúc. Trời về chiều, học sinh tan học, nhân viên tan sở, tấp nập người qua đường không ai không khỏi nán lại, cố kiểng chân nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Hai bên sông được bảo vệ kỹ càng, lùm tùm những đám cỏ dại. Nổi bật giữa màu xanh mướt cùng nâu ảm đạm là tấm bạt trắng phủ trên cỗ thi thể bất động, chung quanh là vài ba nhân viên phá án đang cau mày nhăn mặt, chăm chú quan sát nạn nhân. Gần đó lại có những tốp năm, tốp bảy nhân viên giám chứng đang lục lọi, tìm kiếm xung quanh khắp hiện trường.
Đây là cảnh tượng trước mắt Kamenashi và Akanishi khi hai người tới nơi.
“Ai da, nghĩ sao mà chết ở đây vậy nè. Người qua kẻ lại tấp nập thế này…” Akanishi vừa mang bao tay vừa chậc lưỡi, giọng điệu mang chút hờn dỗi.
“Chi bằng mang nạn nhân lên thượng nguồn rồi giết thẳng tay, nơi đó ít ngươi ha, sếp Akanishi?” Kamenashi nhướn mày.
“Cậu nói ngu thế? Nếu vậy thi thể sẽ trôi xuống hạ nguồn, còn khó kiểm chứng hơn nữa chứ chẳng đùa!”
“Tôi chỉ trả lời theo chỉ số thông minh của anh thôi.” Kamenashi dửng dưng đeo bao tay vào.
Sau đó cả hai người đi đến khu vực bị chăng dây, giơ lên giấy chứng nhận với nhân viên đang canh gác ngay đó.
“Tầng 24, tổ B, Kamenashi Kazuya và Akanishi Jin.” Akanishi nói với nhân viên kia.
Rồi cả hai luồn người qua sợi dây niêm phong, bước về phía thi thể.
Vị thanh tra phụ trách hiện trường khi ấy vừa nhìn thấy cả hai người, liền cau mày lại:
“Nơi này chúng tôi tiếp quản được rồi, không cần làm phiền đến các sếp cấp cao.” Vừa nói, thanh tra kia vừa đưa tay đậy khăn trắng trở lại lên thi thể.
“Tầng 24 chuyên xử lý những vụ hình sự liên quan nội bộ. Dù nhân viên trong ngành là nạn nhân hay kẻ tình nghi, tất cả đều thuộc về chức trách của chúng tôi.” Kamenashi lạnh lùng đáp lại. “ Nạn nhân tên Harada Nobuko, 24 tuổi, nhân viên tuần tra. Thanh tra Morikawa, thuộc hạ của ông phải không?”
Vừa nghe đến đấy, sắc mặt vị thanh tra tên gọi Morikawa chợt sầm lại.
“Chuyển giao.” Akanishi không đợi đối phương nói lời gì mà gật gật đầu. “Các vị có thể đi điều tra vụ khác.”
“Cũng vì là bộ hạ của ta, thế nên…” Morikawa tiếp tục bướng bỉnh.
“Thanh tra à, cảnh hàm của tôi so với ông hơn không ít cấp bậc à…” Kamenashi vừa nói vừa ngồi xổm xuống bên xác chết nạn nhân.
Morikawa mím môi, đành hướng nhìn mấy thuộc hạ của mình, phất tay ra dấu quay về.
Akanishi cũng ngồi xuống bên cạnh cộng sự của mình, tay vén tấm vải trắng.
Nạn nhân nhìn qua tuổi đời còn trẻ. Tuy bị ngâm mình trong nước suốt một đêm, nhưng vẫn có thể thấy khi còn sống, nạn nhân khá xinh đẹp, trên người mặc bộ cảnh phục, tuy rằng phần lớn đã bị xé nát.
“Lại là trong ca trực…” Akanishi đưa tay kéo váy của nạn nhân lên.
Thấy thế, Kamenashi liền cau mày, ánh mắt khó hiểu lườm tên ngồi cạnh mình.
“Tôi chỉ muốn xem trước khi chết nạn nhân có bị xâm phạm hay không thôi!” Akanishi vội vàng biện hộ.
“Tôi thì nghĩ anh mấy ngày rồi không có hơi nữ giới vào người, bấn quá đâm biến thái. Vụ này là án mạng hàng lọat a, ai chẳng đoán được trước khi chết nạn nhân bị làm nhục.” Kamenashi chép miệng, tay rút ra thẻ căn cước từ bóp tiền nạn nhân. “Harada Nobuko… 24 tuổi… A!”
“A cái gì?” Akanishi dửng dưng hỏi, mắt không đếm xỉa đến đồng minh của mình mà hướng tới nhân viên giám chứng gần đó, “Chụp lại hiện trường cho kỹ càng.”
“Ra là Nobuko a~” Kamenashi hô lên một tiếng.
“Người tình cũ sao?” Akanishi xoay người, tiếp tục kiểm tra thân trên của nạn nhân.
“Hồi đại học nhận được không ít thư tình từ cô này a~”
“Tôi đang lo nghĩ có hay không nên đi hợp tác với người khác thì cậu lại nói quen nạn nhân.” Akanishi vén tóc nạn nhân, nghiêng đầu quan sát. “Bông tai vẫn còn nguyên, cũng khá đấy chứ, nhất định là kim cương thật… Kazuya, ra là cậu thích mấy cô mặt tròn như bánh bao à?”
“Nạn nhân bị ngâm nước nên mặt mới biến dạng như vậy, đồ ngốc!”
xOx
Tầng 24, chuyên phụ trách những biệt án liên quan đến nhân viên trong ngành.
Tổ trưởng tổ B chính là…
Ueda Tatsuya…
Đang ngồi dũa móng tay.
“Vụ thứ ba trong tháng… Tháng trước có hai vụ, tổng cộng nội bộ chúng ta đã mất đi 5 vị mỹ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, toàn bộ đều xảy ra ở ca trực của nạn nhân. Bị làm nhục rồi giết chết.” Kamenashi khép lại tập hồ sơ báo cáo.
“Harada Nobuko, nguyên nhân tử vong theo phán đoán ban đầu là chết đuối. Thời gian tử vong vào khoảng 11 giờ đêm qua, đến 3 giờ rạng sáng hôm nay… Trước khi chết, từng bị xâm phạm, trên người có dấu tích bị hành hung… Tuy nhiên, ở âm đạo không tìm thấy tinh dịch của nam giới… lần thứ 5 trong vụ giết người hàng lọat.” Akanishi trên tay cầm bản báo cáo xác chết từ bên giám chứng, miệng ngêu ngao đọc.
Ueda tiếp tục dũa móng tay.
“Leader?” Akanishi gõ gõ mặt bàn. “Chỉnh xong móng tay yêu quý của sếp thì kính nhờ lên tiếng chỉ bảo hai con nai vàng ngơ ngác, đang lạc giữa rừng sâu này.”
Kamenashi liếc mắt nhìn Akanishi, miệng nhếch mép.
“Dạo này hai con nai vàng ngơ ngác làm việc sao mà… chậc chậc…” Ueda miễn cưỡng ngẩng đầu, biếng nhác nhướn mày, “Kamenashi, thời gian tử vong của Harada Nobuko là 11 giờ đêm hôm qua tới 3 giờ rạng sáng hôm nay phải không?”
“Đúng vậy.”
“Ca trực của nạn nhân là mấy giờ?”
“A… lúc chết, nạn nhân trên người mặc cảnh phục… Đương nhiên là chết trong ca trực.” Ueda đưa tay chỉnh sửa lại ngón tay xinh đẹp của mình, miệng tự trả lời câu hỏi chính mình vừa đặt.
“Có gì… không giống với mấy vụ trước sao?” Kamenashi cau mày.
“Đói rồi…” Ueda tròn xoe hai mắt nhìn thủ hạ của mình, giọng nũng nịu, “khao Tatsuya ăn cơm đi! Khao Tatsuya ăn cơm rồi Tatsuya sẽ nói cho Kazu-chan nghe~”
“Sếp còn nói nữa chắc cả bữa tối của tôi bị ói ra hết mất.” Akanishi gập mạnh bản báo cáo của mình, rồi trừng mắt nhìn người mang tiếng là leader.
…
Bên cạnh sở cảnh sát có quán mì gia truyền rất nổi tiếng. Mì vừa ngon, thái độ phục vụ của chủ quán lại thân thiện, thế nên rất nhiều người tìm đến quán mì này.
“Quấy rầy a.” Kamenashi vén bức màn, dẫn đầu đoàn quỷ đói.
“Jin-chan đến thăm chủ quán đây!” Tiếp sau là Akanishi.
“…” Ueda bước vào.
“A… là các cậu à…” Chủ quán vui vẻ tiến lại chỗ ba người, tận tình hỏi han, “Vụ án giết người dã man giải quyết đến đâu rồi?”
“Mấy vụ đó thuộc về tổ E, chú ạ. Chúng cháu chuyên phụ trách mấy vụ mất trộm đồ đạc này nọ thôi.” Ueda cười toe toét.
“Leader, cá nhân tôi cho rằng đây không phải chuyện đáng tự hào đâu, đừng hồ hởi như thế.” Akanishi che miệng, thì thầm vào tai Ueda.
“Cho chúng cháu ba bát mì sợi. Cảm ơn chủ quán.” Kamenashi điềm nhiên gọi mì.
Chốc lát, trước mắt ba người bọn hắn là ba bát mì sợi nóng hổi, mùi hương ngun ngút. Không ai nói ai, cả ba đều lập tức chúi mũi vào, nhai húp sùm sụp. Bất chợt Kamenashi nhớ đến nguyên nhân chính của bữa ăn này, cậu ta liền lên tiếng:
“Tatsuya… cái kia…”
“A, vì sao cảm giác được vụ lần này không giống với bốn vụ trước à?” Ueda ngẩng đầu nhìn Kamenashi rồi toét miệng cười thân ái, “giác quan thứ sáu thôi.”
“Ôi… ví tiền của mình… thật đau lòng mà~~~” Kamenashi rên rỉ, “sếp có phải cấp trên của em không đấy? Mỗi lần phá án xong lại bắt bọn em khao, mỗi lần nhận được án mới cũng bắt bọn em khao, mỗi lần nhàn rỗi không có án nào, vẫn là bọn em khao.”
“Dù gì cũng không phải anh muốn làm cấp trên của mấy cậu. Nếu anh mà được giao cho vụ án mạng nào, anh nhất định đãi các cậu ăn cơm.” Ueda nhún vai, miệng húp sùm sụp bát mì.
“… Xác suất này khá thấp a. Trừ phi Koyama tổ C, Kato tổ E, Yokoyama tổ G, tất cả đều chết hết, à còn có Kazama tổ D, trong tổ F thì…” Akanishi đếm từng ngón tay.
“Thôi được rồi!” Kamenashi ấm ức lên tiếng, tiền đồ của chính mình xem ra rất u ám…
“Nói cỡ nào chúng ta vẫn nằm ở đuôi xe!” Ueda vươn dài hai tay, một xoa đầu Kamenashi, một vỗ vai Akanishi, miệng hớn hở cười nói, “Hai thằng ranh con các cậu theo anh ở đuôi xe!”
“Cũng không hẳn a… có người đi lo mấy vụ án mạng này nọ thì phải có người tiếp nhận mấy vụ trộm vặt chứ! Nói thế nào cũng thấy tổ chúng ta rất quan trọng! Tần suất phá án đứng đầu bảng chứ giỡn hả! Đầu bảng đó nha!” Akanishi gật gù.
“Một năm 12 tháng, chưa có tới 10 vụ…” Kamenashi xịu mặt, “ôi tiền đồ của ta a a a~~”
“Kazuya… cậu còn trẻ thế mà miệng cả ngày cứ tru tréo tiền đồ này tiền đồ nọ, không thú vị gì cả! Coi chừng tiền đồ đâu không thấy, chỉ thấy nếp nhăn đầy mặt thôi!” Ueda xoa đầu Kamenashi, giọng điệu vô cùng ôn nhu.
“Em cũng không giống sếp cả ngày chỉ lo lập gia đình!”
“A, anh nghĩ tới kết hôn với đàn bà hồi nào?” Ueda trừng mắt nhìn Kamenashi.
“STOP!!! Không cần nhắc chuyện tình này nọ của mấy người trước mặt tôi, một nam nhân cao ráo, khỏe mạnh, bình thường!” Akanishi vội vàng chen vào.
“Hừ, gay cũng là đàn ông bình thường chứ khác gì! Anh đúng là một thằng đã đần còn ích kỷ!”
“Ăn nói kiểu đó ra đường có ngày thằng em nhỏ Jinjin của cậu bị cắt mất đấy!”
“…” Akanishi cứng họng. Cậu đành chỉ biết lắc đầu, ngậm ngùi tiếc thương cho số phận của mình, “Tôi ăn ở thế nào mà vào nhầm cái tổ toàn gay thế này hả trời?”
“Sự thật là cậu đang chung tổ với hai người gay.” Ueda không chần chừ gì mà dội nước lạnh vào Akanishi.
Kamenashi khoái chí, hăm hở cúi đầu, tiếp tục ăn mì.
“Nói gì thì nói, bọn tôi hai người, một người 0, một người 1, bản chất khác xa í chứ…”
“Phụt!!!!! khụ khụ…” Kamenashi ứ họng.
Akanishi bĩu môi, điệu bộ không thèm quan tâm, rầu rĩ dúi đầu vào bát mì.
“Sếp! Sếp không cần phải giải thích mấy thuật ngữ với tên này. Với chỉ số thông minh lè tè đó, chỉ sợ nghe cả trăm lần cũng không hiểu!” Kamenashi liền lên tiếng. “Còn nữa, không cần ở giữa ban ngày ban mặt mà nói huỵch tọet như thế!”
“Ai bảo tôi nghe không hiểu??” Akanishi trừng mắt, “Tôi với cậu chung tổ bao lâu rồi mà không hiểu mấy chuyện này???”
“Thi thể đầy đủ.” Ueda đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
…
…
…
5 giây trôi qua.
“Hả?” Akanishi há mồm.
“Hung thủ lần này có chút khác biệt. Xét về thời gian gây án, thủ giáp giết người không lưu lại dấu vết, tất cả đều được mưu tính rất kỹ càng, nhưng không phù hợp với động cơ giết người nếu chỉ đơn thuần là một hung thủ cuồng loạn biến thái.”
“Tiếp, tiếp, tiếp?” Akanishi miệng nhai mì, mắt tròn xoe.
“Hung thủ những lần trước ra tay tàn nhẫn, lại biến thái, chú ý nhiều đến những đặc trưng trên cơ thể phụ nữ, thí dụ như vú bị cắt mất, âm đạo bị tra tấn bằng các loại dụng cụ…” Ueda gắp một miệng thịt, bỏ vào miệng nhai ngồm ngoàm.
Kamenashi cùng Akanishi nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe.
“90%, xét theo số liệu thống kê của FBI.” Ueda tiếp tục. “Tuy chưa thấy qua tư liệu bốn vụ kia, xem xét thi thể của nạn nhân, tôi không có xác thực mà chỉ nói theo cảm tính, tôi không nghĩ nạn nhân bốn vụ lần trước cũng chết đuối. Hay hai người các cậu đi thăm dò điều tra thử? Xem bốn vụ trước có phải chết chìm không? Bốn vụ đó, hiện trường đầu tiên nhất định không phải ở bờ sông.”
“…” Kamenashi cúi đầu ăn mì, gương mặt hơi sầm lại.
“A… Anh các cậu đây chỉ là chuyên gia phân tích số liệu thôi… ” Ueda nhún vai.
Đến khi trở về trụ sở, sắc mặt Kamenashi không khá hơn gì.
“Này, cậu cần gì gấp gáp bỏ đi như thế? Bộ ghê tởm lắm sao?” Lần trước, thân thể kia bị giòi gặm cũng không thấy mặt cậu biến sắc a.” Akanishi vỗ vai an ủi Kamenashi.
“Đang lúc ăn cơm mà nói chuyện âm đạo này nọ… anh chịu được sao?” Kamenashi trừng mắt nhìn Akanishi.
“Tôi chịu được a. Thế mới nói, Kazu-chan của chúng ta vẫn còn non trẻ — không hổ danh là em út cưng của giám chứng khoa.” Akanishi tay cầm tập hồ sơ, vỗ vỗ lưng Kazuya.
“Sếp Akanishi, sếp Kamenashi!!” Tiếp tân ngực đeo bảng “Horikita” gọi giật ngược hai người.
“A… Chuyện gì?” Akanishi đối với phái nữ luôn phản ứng rất mau lẹ.
“Cấp trên có nhắn lại cho các sếp, vào phòng 1 họp.” Horikita vừa nói vừa đưa thẻ ra vào cho hai người.
…
Ueda ung dung ngồi trong phòng họp, tay cầm gương soi.
Takizawa ở ngoài cửa, cắn răng đối phó với tổ trưởng Uehara của tổ F, cũng là người phụ nữ duy nhất làm tổ trưởng ở tầng 24.
“Sao lại không giao vụ này cho bọn tôi? Bọn tôi vừa giải quyết xong vụ trước, đang nhàn rỗi ăn chơi cả ngày đây.” Uehara cau mày, bất bình với Takizawa.
“Xong rồi thì cứ việc nghỉ ngơi!” Takizawa xoa đầu, đàn bà đúng là chỉ giỏi ồn ào lắm chuyện!
“Thế tại sao lại đem vụ này cho tổ B, cái tổ cả năm chỉ ngồi ở đuôi xe phè phỡn? Bọn họ căn bản không có khả năng tiếp quản vụ này!”
“Sếp Uehara à, tần suất phá án của mấy người đó là 100% a…”
“Một năm mười hai tháng, lại chỉ có mười vụ biệt án giao cho bọn họ, vụ lớn nhất cũng là mất súng. Cả bọn mới vào nghề còn được 100%, huống hồ bọn họ!!!! Còn nữa, vụ lần này là hình sự nghiêm trọng. Một ngày chưa phá án, cả Nhật Bản cơ hồ một ngày không yên ổn. Sếp cư nhiên dám đưa một vụ lớn như vậy cho cái bọn cả năm ngồi ở đuôi xe!! Thật vô trách nhiệm!!! Bọn họ cả tổ, trừ bỏ Akanishi Jin trước đây từng theo tổ trưởng Yamashita nên còn chút hữu dụng, hai tên còn lại, một tên mọt sách cả ngày điệu đà, một tên gà mờ xuất thân khoa giám chứng, sao tôi có thể phục bọn họ?” Uehara nghiến răng, kiên trì giảng giải.
“Giao cho bọn tôi so với giao cho phụ nữ các người nghe còn có vẻ thuyết phục hơn a!” Thanh âm Kamenashi lạnh lùng vang lại từ phía sau lưng Uehara. “Bởi vì phụ nữ mấy người với án mạng hiếp dâm giết người thế này dễ dàng bị xúc động, công tư lẫn lộn, sơ sẩy có người hi sinh vì nghiệp vụ thì ai bồi thường cho?”
“A~ đội trưởng~~” Akanishi giơ tay chào hỏi Takizawa.
Uehara trừng mắt nhìn Kamenashi, mặt đanh lại.
“Đừng có phí công thuyết phục! Mấy vụ thế này không giao cho phụ nữ đâu—“ Kamenashi không chút e dè, thuận người ghé mặt thì thầm vào tai Uehara.
Akanishi cười cười rồi bỏ đi theo đồng minh của mình.
“Không giao cho phụ nữ là có ý gì?” Uehara trừng mắt với Takizawa.
Đối phương nhún vai, “Vì các cô khó giữ được bình tĩnh nghiệp vụ. A… chỉ vậy thôi, chứ không liên quan gì năng lực phá án cả.”
“Tôi sẽ không vì bản thân là phụ nữ mà xử trí theo cảm xúc!”
“Uehara, cô bình tĩnh chút…”
…
Kamenashi và Akanishi bước vào phòng họp.
“Bà chị đó không phải là phụ nữ. Nói chính xác là biến-thái-giả-dạng-nữ-quyền. Ở Nhật Bản mà tuyên truyền nữ quyền…” Akanishi lắc đầu.
“Sai rồi! Tôi thấy bà chị đó chỉ giỏi miệng mồm chanh chua! Sếp mình ngồi trong phòng, mà ngoài cửa bả cứ oang oang chê bai bọn chúng ta ăn không ngồi rồi, cả năm ở đuôi xe không ngóp lên nổi. Đàn bà mà không có ý tứ gì hết!” Kamenashi hậm hực.
“A, Kazuya, cái miệng nhỏ của cậu sao càng ngày càng độc thế kia~” Akanishi thích thú đưa tay bẹo má Kamenashi.
“Hô… đàn bà!!” Takizawa chặc lưỡi, tay đóng lại cửa phòng.
“Sao sếp thoát được bà chị hay thế?” Akanishi chồm người về trước, tò mò hỏi.
“Thì tôi phải đưa vụ buôn lậu vũ khí cho bà chị. Cung kính hai tay dâng án của tổ A bọn tôi cho đấy. Thế mới bảo toàn được vụ lần này cho các cậu. Tôi quả là người thủ lĩnh vĩ đại!!!”
“… Bà chị đó không phá án được đâu.” Kamenashi lạnh lùng phán một câu. “Sếp phải theo sau mà dọn phân cho bả đấy!”
“Ha, thằng nhóc này hôm nay sao miệng mồm khá thế?” Takizawa xoa đầu Kamenashi.
“Nhất định là bị mì kích thích.” Akanishi ra chiều suy nghĩ rồi đập bàn quyết một câu như thế.
“A! Tóm lại là…” Takizawa đẩy tập hồ sơ đến trước mặt Ueda. “Ueda, tiếp nhận đi! Lẽ ra vụ này định giao cho Koyama tổ C — thế nhưng đêm qua trong lúc truy đuổi tội phạm thì cậu ta bị thương. Đối phương cài bom trong xe — thế nên tập thể tổ C mất hết ý chí chiến đấu rồi.”
“Không ai hi sinh vì nhiệm vụ sao?” Ueda nhướn mày.
“A… không có. Cũng dở, uy lực bom nhỏ quá… Không được, không được nói bậy bạ như thế. Phải nói là thật may mắn mới đúng!” Takizawa khoanh tay, gật gật đầu. “Cứ vậy đi. Hồ sơ có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi Koyama. Nghe bảo cậu ta đã tỉnh lại.”
“Okay.”
“Các cậu cố gắng một chút cho anh. Làm không xong, bà chị Uehara cả đời tru tréo anh là anh cho các cậu về vườn đấy!” Takizawa quắc mắt.
“Bả không dám đâu.” Kamenashi lại lạnh lùng phán tiếp một câu. “Đường tiến danh của bà coi như xong từ đây vì vụ buôn lậu kia!”
“Ai nha, thằng nhóc này! Hôm nay ăn nhầm thuốc nổ à?”
“Nó không sao đâu. Cậu không cần lo. Cho dù nó ăn phải thuốc nổ cũng không đi đánh bom sự nghiệp của cậu đâu.” Ueda điềm nhiên lên tiếng biện hộ cho Kamenashi. Ai bảo bà chị kia ăn nói khó nghe như thế?
Takizawa đưa mắt nhìn cả ba người rồi yên tâm gật đầu, xoay người bước ra khỏi phòng.
xOx
“Bốn nạn nhân đầu, quả nhiên khi chết đều bị hung thủ cắt bỏ vú…” Kamenashi khép tập hồ sơ, “cả bốn vụ hiện trường đều khác nhau. Thời gian tử vong tuy nhiên đều trong ca trực của nạn nhân… Xung quanh hiện trường không tìm được manh mối nào, trên thi thể cũng vậy. Trong móng tay không có lưu lại gì, âm đạo không có tinh dịch, cả trong miệng cũng không…”
“Có thể kết luận là do ma quỷ gây ra?” Ueda tiếp tục dũa móng tay.
“Mỗi tuần một vụ. Tính luôn vụ Harada Nobuko vừa rồi, hiện chúng ta chỉ có giới hạn một tuần.” Kamenashi bỏ mặc lời Ueda, chép miệng lắc đầu.
“Jin, trước kia chẳng phải cậu từng theo một vụ tương tự sao?” Ueda đột nhiên hỏi.
“A? Cái gì?” Akanishi đưa tay quệt nước miếng. Người vừa ngủ gục, mắt còn đầy ghèn, cơ hồ mở không ra.
“Hồi cậu ở trong tổ của Yamashita chẳng phải từng giải quyết vụ giống như vậy? Nữ cảnh sát bị hiếp dâm, cắt bỏ vú… Ba năm trước á!” Ueda nói. “Bản ghi chép đầy đủ thế này, cậu từng giải quyết qua vụ này rồi!”
“Tôi chỉ ở trong tổ đó thôi.” Akanishi nhún vai. “Vụ đó là án lớn, làm gì tới phiên tôi. Lúc bọn họ đi bắt hung thủ, tôi không chừng đang cong lưng tìm chó cho phú bà.”
“Chứ không phải cong lưng trên giường phú bà à?” Kamenashi nhếch mép.
Akanishi lập tức quay người, thanh âm hạ thấp mấy bậc, gằn giọng với tiểu tử kia, “Phú bà a. Chứ không phải tiểu thư đài các.”
Kamenashi nhún vai, “với anh thì ai chẳng thế.”
“Điều tra xem… Không, đi xin Yamashita giúp đỡ, cung cấp thông tin cho việc điều tra.” Ueda đứng dậy vươn vai. “Đến giờ ăn cơm!!!”
Kamenashi ngẩng đầu nhìn Ueda, ánh mắt tràn đầy hi vọng.
“Jin, cậu đi đi. Dù gì cũng là sếp cũ của cậu.”
“Cậu ta không chịu gặp tôi đâu, nguyên tắc của người đó mà.” Akanishi lắc đầu.
“Vậy thì nói cho tên đó biết, một tuần hắn không chịu gặp cậu, tức là hắn giết một nữ đồng sự của chúng ta. Một tháng không gặp là 4 người.” Ueda không chút do dự mà bỏ đi ra ngoài, “Kamenashi Kazuya, cậu không cần lo vụ này, giải quyết cho xong vụ trộm xe kia đi.”
Kamenashi bĩu môi, xịu mặt, “Nếu Yamashita Tomohisa chịu gặp em thì em theo vụ này được không?”
“Hắn chịu gặp cậu rồi hãy nói.” Ueda vẫy tay, hô lớn, thân ảnh cơ hồ đã muốn biến mất ở góc hành lang.
“Đừng có nghe chuyên gia phân tích số liệu đó, mặc dù giác quan thứ sáu kia không tồi a. Tôi đi lo vụ Yamashita, cậu cứ việc đi tát nước uống trà.” Akanishi cười chế giễu.
“Tát cái gì mà tát! Anh giỏi thì đưa mặt đây cho tôi tát!”
“Tôi ngu sao? Thôi đi đi!” Nói rồi, Akanishi cũng bỏ ra ngoài.
Kamenashi cau mày đăm chiêu, tay xoay bút, “Tôi mà lo được vụ Yamashita thì anh tự nhận mình ngu đi!”
xOx
Cố vấn tâm lý của tầng 24, hàng chính cống, Ikuta Toma.
Kamenashi để thẻ căn cước của mình ở bàn thư ký rồi ngênh ngang đẩy cửa bước vào.
“Mời ngồi…” Ikuta xoay người lại. “… Sao lại là em? Con rùa nhỏ…”
“Hôm nay trời nhẹ mây cao, mà lòng em có chút phiền muộn nên đến tìm anh bác sĩ để khám bệnh í mà. Tắt cái camera đi!” Kamenashi nhếch mép, thư thái ngồi xuống đối diện Ikuta.
“Em tha anh đi… Anh không ngu tới nỗi ở chỗ làm việc mà làm với em đâu.” Ikuta lắc đầu.
“Có phải anh từng phụ trách một vụ về viên cảnh sát giết người không? Hung thủ hiện tại đang ở tù, tên gọi Yamashita Tomohisa.” Kamenashi điềm nhiên hỏi, lòng không khỏi tự phục chính mình, quả nhiên ở bên cạnh sếp Ueda lâu ngày, riết học thói bỏ mặc người khác của ổng.
“Ha?”
“Ai bảo anh mang hồ sơ lên giường đọc làm gì. Em chỉ vô tình nhìn thấy thôi.” Cậu bĩu môi, ủy khuất nhìn người tình.
“Hung thủ đã yên ổn trong tù ba năm nay rồi, làm gì có liên hệ tới em mà hỏi?” Ikuta nhướn mày, quắc mắt.
“Em muốn nói chuyện với anh ta.” Kamenashi nhún vai. “10 phút. Anh cho em vào 10 phút. Sẽ không chậm 1 phút 1 giây. Có một vài vấn đề cần hỏi.”
Ikuta bật cười, “Sao em không bảo anh vào trỏng ngồi vài tháng luôn đi?”
“Tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
“Tuyệt đối không được. Chúng ta chẳng phải đã giao kèo, không xen vào công việc của đối phương?” Ikuta nhất quyết lắc đầu.
“A…” Kamenashi đảo mắt một lượt quanh phòng, “nơi này khá đấy chứ… Nếu ở trong này mà phát ra mấy tiếng rên rỉ… nghe có vẻ thú vị nhỉ?”
“Vô ích thôi Kazuya. Phòng này cách âm tốt lắm. Hay em muốn anh bật camera quay lại cảnh của bọn mình?”
“Quên đi.” Kamenashi không chần chừ mà phẩy tay.
“Ha~~ Kame-chan nhà chúng ta quả nhiên là đứa nhỏ ngoan hiền, không hù dọa được ai.” Ikuta nhếch mép cười.
“Anh… một lần thôi…” Bắt đầu giở giọng làm nũng.
“Kazuya, em cho anh giữ chút đạo đức trong công việc với chứ?”
“Cùng lắm em cho anh nằm trên (ý nói người giữ vai nam khi quan hệ tình dục giữa hai người đàn ông)… một tuần?”
“Yamashita mà khởi tố chúng ta thì có mà cạp đất mà ăn a…”
“… Một tháng?”
“Tối nay mời em đi ăn cơm, đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
“Ba tháng?” Giá chót rồi nha!
“Nửa năm.” Ikuta cười dịu dàng.
“… Anh đi chết đi. Không thèm nữa.” Kamenashi sầm mặt, đứng phắt dậy.
“Không tiễn nha~” Ikuta vẫy tay.
Kamenashi hậm hực bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
1…2…3…
Cửa được mở ra lần nữa. “Nửa năm. Thành giao.”
xOx
Giây phút Kamenashi nhìn thấy Yamashita, cậu không khỏi lúng ta lúng túng.
Hung thủ giết người mà được như thế này, chính mình cũng tình nguyện bị giết a.
Yamashita ngẩng đầu nhìn cậu, “Bạn Toma sao? Có chuyện gì cần tôi hỗ trợ à?”
“…Ừ…” Thanh âm thật nhẹ nhàng, êm tai a…
“Cứ nói đi, giúp được gì, tôi sẽ giúp.” Yamashita đặt hai tay đang bị còng lên bàn, miệng cười nhẹ, “Mỗi cuối tuần, tôi được đi dạo bên ngoài lâu hơn những người khác… Chuyện này nhờ Toma cả…”
“Ba năm trước, anh đã từng phụ trách vụ án nữ cảnh sát bị giết hại, còn nhớ không?” Kamenashi thận trọng hỏi.
Yamashita ngước mắt nhìn thẳng vào cậu, nét mặt vẫn nhu hòa như trước.
“A… nếu anh không muốn nói cũng không sao, tôi chỉ tới hỏi chút thôi.”
“Tái diễn sao?” Đối phương đột nhiên lên tiếng, giọng điệu không nhanh không chậm, dịu hòa nhưng không quá ôn nhu, loại cảm xúc này – Kamenashi thầm nghĩ – may ra chỉ có sếp Ueda mới định nghĩa được.
“5 người. Trừ bỏ lần chết đuối mới nhất, bốn vụ còn lại… đều có đặc thù tương tự.”
“Mỗi tuần chết một người, hiếp dâm rồi giết hại, vú bị cắt bỏ. Trên thi thể không tìm ra dấu vết nào của hung thủ đã lại, không chút manh mối.” Yamashita nói một hơi không nghỉ, tựa hồ bản thân đang đọc to một văn bản nào đó.
Kamenashi gật đầu.
…
Mãi hơn mười giây sau, Yamashita đột nhiên lên tiếng, “Absolute Zero, Shibuya. Quán bar cho gay. Tìm người tên Kawashima Shoji, đàn ông, 32 tuổi, trên trán có vết sẹo. Theo dõi hắn. Khi hắn ra tay thì liền bắt giữ.”
Kamenashi tròn mắt há mồm, “Sao anh biết đó là hung thủ?”
“Vì năm đó tôi bắt nhầm người.”
“Ha?”
“Năm đó người nhận tội là Sawada Hikaru, bạn trai của Kawashima Shoji…”
“Nhận tội thay người tình.” Kamenashi lên tiếng.
Yamashita hướng Kamenashi mỉm cười, “Ừ. Sawada Hikaru nhận tội thay cho người tình của mình. Chúng tôi bắt người, nhưng sau đó anh ta lại tự sát ở trong tù. Vụ án vì vậy cũng khép lại.”
“… Cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Tôi sẽ báo cáo ngay với cấp trên của mình.”
“Không cần khách sáo. Bạn trai của cậu là người rất tốt.” Yamashita cười thân thiện.
Kamenashi giật mình, tròn mắt nhìn người trước mặt.
“Nói thế nào nhỉ… Tôi dù gì cũng từng là tổ trưởng tổ B, có nhiều chuyện chỉ cần quan sát sơ qua liền hiểu.” Đối phương nhoẻn miệng cười tươi hơn, ánh mắt sáng ngời. Người này thật là hung thủ giết người sao?
xOx
Kawashima Shoji bị bắt giữ. Thủ phạm không có chút phản kháng.
Mãi đến khi vào phòng hỏi cung, hắn vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
“Dục vọng trong lòng… chính là đã nhúng tay vào, liền không rút ra được. Tôi giết người thứ nhất… không hề nghĩ sẽ có người thứ hai…” Kawashima Shoji khốn khổ ôm đầu.
“Nạn nhân thứ nhất… cũng là anh?” Akanishi nhướn mày.
“… thứ sáu.”
Akanishi cùng Kamenashi hướng mắt nhìn nhau. Rốt cuộc có thể giúp Sawada Hikaru trắng tội.
“Vì sao cách một năm mới tái diễn?” Akanishi bình tĩnh tra hỏi.
“Tôi không muốn Hikaru hi sinh vô ích.” Hung thủ mím môi, đầu cúi gầm.
“Sao lại giết các nạn nhân? Động cơ vì đâu?” Akanishi tiếp tục khảo cung.
“… Tôi… từng… bị một gái điếm lây bệnh giang mai… khi ấy cô ta mặc bộ đồ nữ cảnh sát… vì vậy mà Hikaru phát hiện tôi là bisexual (thích cả nam và nữ)… em liền chia tay với tôi… Huống hồ… tôi còn lây bệnh cho em…”
Kamenashi buông bút.
Akanishi chằm chằm nhìn hung thủ, không nói lời nào.
“Tôi… Tôi lúc ấy… thực sự không cố tình… Tôi chỉ muốn giáo huấn các cô ấy một chút… nào ngờ… lại thành giết người… Thật sự!!!” Kawashima trừng mở hai con mắt đỏ ngầu. “Thật sự!! Tôi không cố tình!”
“Ông muốn chúng tôi đưa ông đi kiểm tra tâm lý, ở tòa án giúp ông giảm tội sao?” Kamenashi lạnh lùng hỏi.
Akanishi nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn đồng sự của mình.
“Ông biết giết các nạn nhân là gây tội. Ông biết Hikaru vì ông mà chịu gánh tội thay. Ông biết anh ta ở trong ngục tự sát. Vậy ông làm được gì cho anh ta? Hay chỉ giỏi mạnh mồm nói người đó nợ ông?”
Akanishi lắc đầu, đè vai Kamenashi, ép cậu ngồi xuống.
“Tôi không có…” Hung thủ lắc đầu thật mạnh. “Mấy năm nay tôi sống không yên lòng…”
“Ôm người tình mới của mình mà nói không yên lòng đi!!!” Kamenashi gằn từng tiếng.
“Kazuya, cậu đi ra ngoài cho tôi!” Akanishi đanh giọng ra lệnh.
“…” Kamenashi không nói lời nào, gấp lại bản báo cáo rồi bỏ ra ngoài.
Kawashima ngước nhìn Akanishi, ánh mắt tựa hồ muốn cầu sự đồng tình cùng thương hại.
“Tôi muốn ông tường tận kể lại quá trình vụ việc. Mời ông hợp tác với chúng tôi một chút.” Akanishi kéo bản bảo cáo về phía mình rồi mở ra.
“Tôi muốn gặp luật sư.” Kawashima đột nhiên nói. “Nếu không tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của các anh.”
Akanishi nheo mắt nhìn hung thủ, bất đắc dĩ gật đầu.
…
Akanishi từ phòng hỏi cung bước ra, trừng mắt nhìn người ngồi trước cửa, Kamenashi Kazuya.
“Thằng khốn đó muốn gặp luật sư. Cậu muốn vào khích tướng thêm vài câu thì cứ việc! Đồ ngốc!” Akanishi giận dữ quát.
“…” Kamenashi mím môi.
“Rảnh rỗi thì về nhà tự kiểm điểm lại hành vi vừa rồi của mình đi!” Nói rồi, Akanishi hậm hực ngoảnh người bỏ đi.
xOx
Ueda nhảy phốc xuống xe, khịt khịt mũi. A, trời lạnh a! Sau đó, cậu quay người, vẫy tay với người lái xe, “Cám ơn chú nha!”
Người lái xe chột bên mắt trái cười hắc hắc rồi nhấn ga phóng đi, tốc độ nhanh hơn đi ăn cướp.
Sở cảnh sát địa phương.
…
“Tôi là Ueda Tatsuya của tầng 24. Muốn đến hỏi vụ Harada Nobuko.” Ueda đanh mặt, lạnh lùng nói với người đàn ông trung niên ra mở cửa.
“À, vâng, vâng…” Người trung niên kia gật gật đầu. “Tôi là cấp trên của Nobuko, tên tôi là — Morikawa.”
“Có thể cho tôi xem bản ghi chép giao ban hôm qua được không?” Ueda bộ dáng thờ ơ, đảo mắt nhìn xung quanh.
“… sao phải xem lại? Chẳng phải là cùng vụ sát nhân cuồng loạn biến thái sao?” Morikawa gãi đầu, có điểm hơi không tự nhiên.
“Cũng không phải cái gì nghiêm trọng. Chỉ là thuộc hạ của tôi ghi chép nhiều chỗ không rõ, nên tôi muốn đến bổ sung một chút.” Ueda cong môi, điệu bộ giống đứa trẻ đang gắt gỏng.
“Nếu chỉ có thế, gọi điện thoại đến hỏi tôi không được sao mà đích thân cậu phải tìm đến?” Morikawa lắc đầu cười cười, rồi bước khỏi phòng.
Ueda liếc mắt thấy đối phương rời đi, rồi vội vàng đeo găng tay trắng vào, bắt đầu sục sọi quanh văn phòng.
“A… về bản báo cáo của Nobuko — cậu đang làm gì đó?” Morikawa vừa bước vào phòng liền thấy Ueda đang ung dung ngả lưng trên ghế, gác chân lên bàn.
“A… gia đình ông có vẻ hạnh phúc nhỉ. Một trai, một gái… con gái ông bao nhiêu tuổi?” Ueda thư thái đứng dậy.
“À, 12 tuổi rồi.” Sắc mặt Morikawa chợt dịu lại.
“Hm…” Ueda cầm lấy bản báo cáo từ tay Morikawa. “Nạn nhân trực ca đêm phải không?”
“Đúng vậy.”
“Sau đó… nạn nhân cư nhiên thân mặc cảnh phục mà bị giết hại lúc rạng sáng. Chẳng phải là trễ hơn ca trực vài tiếng sao?”
“A… có lẽ là hung thủ tra tấn nàng vài tiếng rồi mới giết hại?” Morikawa đưa tay quệt mồ hôi.
“Căn cứ hồ sơ của chúng tôi, hung thủ cuồng sát kia mỗi lần ra tay đều không quá một tiếng đồng hồ.” Ueda nhướn mày nhìn người đàn ông trước mặt.
“Này… chẳng phải là nhiệm vụ của tầng 24 các cậu sao?” Đối phương vỗ vai Ueda, cười gượng gạo.
“Rạng sáng, hết ca trực rồi mà vẫn mặc cảnh phục ra đường sao? Bốn vụ trước toàn bị giết trong ca trực a!”
“…”
“Vụ này cơ thể nạn nhân lại nguyên vẹn… Hung thủ không nỡ ra tay chăng?”
“…”
“Nghĩ muốn tạo hiện trường giả, quy tội cho tên hung thủ cuồng sát kia. Thế mà giả không giống… Ông vì không có thời gian hay ông ngu thật?”
“Cái gì? Sếp Ueda, cậu nói gì kỳ vậy? Cái gì mà tạo hiện trường giả? Chẳng lẽ cậu nghi ngờ tôi giết Nobuko???”
“A, xưng tên nạn nhân gần gũi thế sao, mối quan hệ hai người nhất định rất thân mật. Chúng tôi có chứng cớ chứng minh Harada Nobuko không phải do tên hung thủ cuồng sát kia giết.”
“Chỉ có vậy mà cậu kết luận người giết Nobuko là tôi?” Morikawa cơ hồ muốn rống lên.
“Hiện trường đầu tiên là chỗ này phải không? Tuy rằng ông đã lau sạch sẽ, nhưng thứ tự văn kiện không đâu vào đâu hết. Không có thời gian sao?”
“Tại sao cậu nghi ngờ tôi???” Đối phương trừng mắt, giọng vô cùng giận dữ.
“Mua bông tai kim cương tặng vợ, cũng không quên mua một cặp tặng Harada. Ông khá đấy chứ, đang theo đuổi Harada sao? Hai người là tình nhân à?” Ueda tay cầm lên bức hình trên bàn, nhếch mép cười.
Morikawa cơ hồ đứng còn không vững, tay nắm chặt thành ghế.
“Không chút dấu vết trên người nạn nhân. Thế nhưng ông lại không để ý, trên cúc áo của nàng vô tình lưu lại một sợi tóc nhỏ của ông… Tình thế không hay cho lắm đâu thanh tra à…”
Morikawa lập tức rút súng, nhắm thẳng Ueda. “Tôi giết cậu.”
“Mấy loại súng này hơi bị ồn ào đấy.” Ueda cười nói. “Đã giết một người thủ hạ, nay giết thêm một người cấp trên, hai tội cũng không khác gì mấy nhỉ?”
Hai tay hung thủ run rẩy không thôi.
“Nạn nhân bị ông cưỡng hiếp. Sau đó chính mình tự sát, hay là ổng đẩy nạn nhân xuống sông… thanh tra à, mối quan hệ của hai người là bằng chứng tố cáo ông.”
“Tôi không biết!!! Tôi không có giết Nobuko!!! Là Nobuko!!! Cô ta nhận chân tình của tôi, luôn cười nói với tôi, thế nhưng mỗi ngày lại càng xa cách tôi!!!! Tôi quả thực chịu không nổi!!!!”
“Cô ta nhất định cũng chịu không nổi ông.” Ueda khoanh tay. “Tự thú đi, hình phạt sẽ được giảm nhẹ.”
…
“Thế mới nói, đàn bà là loại phiền phức.” Ueda đứng trước cảnh cục, vươn vai thở dài.
xOx
“Sếp mới đi đâu về đấy?” Akanishi hất cằm. “Bọn tôi bắt được hung thủ rồi.”
“Đi bắt tội phạm hiếp dâm.” Ueda nhún vai. “Vụ kia sao? Chứng cớ thế nào?”
“Hung thủ tự sát rồi.” Akanishi nghiến răng, rít lên một câu.
Ueda quay phắt người nhìn cậu.
“Cảm ơn Kazuya-chan nhà sếp đã thuyết phục hung thủ đi.” Akanishi bực bội khoanh tay.
“Đừng có oán tôi. Tôi không có kêu hắn tự sát a.”
“Này, tôi hỏi thật nhá, cậu hằng ngày ăn cái giống gì vậy? Đầu óc biết suy nghĩ không? Dám đi khích tướng kẻ tình nghi như vậy, bộ muốn chuyển nghề làm Cha hả?”
“Cậu bớt ăn hiếp Kazuya đi.”
“Ăn hiếp cái gì? Tôi muốn đổi cộng sự!”
“Với chỉ số thông minh của cậu thì chỉ có Kazuya mới kham nổi.”
“Cậu mắng ai đó?”
“Tôi chửi.”
“UEDA TATSUYA!!!!”
“A… đói bụng rồi. Khao sếp lớn ăn cơm đi nào!”