Chúng ta biết gì về con em mình trong một ngày, một tuần, thậm chí một năm khi chúng ở trường học, giữa thầy cô và bè bạn?
Tại thành Torino (1), thứ hai, ngày 17. Hôm nay là ngày khai trường. Mấy tháng hè đã thoáng qua như giấc mộng. Sáng nay, mẹ tôi đưa tôi vào trường Baretti để ghi tên lên lớp ba. Đi đường, óc tôi cứ vơ vẩn đến chốn thôn quê, lấy sự đi học làm ngại. Phố nào cũng thấy nhan nhản học trò. Hai hiệu sách lớn chật ních những phụ huynh vào mua sách vở, giấy, bút cặp da. Cửa trường đông nghịt những người, cảnh binh và người gác cổng phải khó nhọc mới mở được một lối vào. Trong lòng tôi thì vô cùng chán nản vì hôm nay mới là ngày đầu, còn mười tháng nữa mới đến nghỉ hè. Trong mười tháng ấy sẽ có biết bao nhiêu là việc làm, bao nhiêu là bài làm và bao nhiêu là sự khó nhọc đang chờ ta !" , nhìn ra được sự chản nản của tôi Mẹ tôi khuyên rằng :_ Enricô ơi ! Hãy can đảm lên, con ạ ! Mẹ sẽ cùng học bài với con ...
Hôm nay tôi bị điểm thấp và bị bố la rất nhiều khiến tôi trong cơn tức giận đã có những lời không hay làm cho bố mình buồn lòng. Và khi tôi nghe được những lời nói từ mẹ mình mỗi lần mà bố con mắng và con sắp sửa càu nhàu một lời không tốt, thì con hãy nghĩ đến cái ngày, mà ngày ấy chắc chắn sẽ đến không tránh được, cái ngày mà nằm trên giường bệnh sắp chết, bố cho gọi con lại mà nói: “Enricô, bố vĩnh biệt con”. Con thử nghĩ đối với bố nỗi đau đớn sẽ như thế nào khi đáng lẽ gặp ở con tình thương yêu, thì chỉ thấy vẻ lạnh nhạt và sự bất kính! Con đừng bao giờ phạm lại cái tội vô ơn bạc nghĩa khủng khiếp ấy nữa. Hãy nhớ rằng, ở đời này chẳng có gì bất diệt, và có thể sang năm, hay tháng sau, hay biết đâu ngày mai… con sẽ mất bố, trong khi con còn bé dại…
Những lời nói của mẹ khiến tôi hiểu thêm về tâm sức của "những người chở đò", và hiểu thêm việc cố gắng học tập là trách nhiệm của tôi phải làm để báo đáp công ơn nuôi dưỡng, sinh thành của cha mẹ và sẽ giáo dưỡng và truyền tải kiến thức đến cho tôi.
Bình luận truyện