Lần đầu gặp gỡ, xà tinh đã muốn cắn gà rừng một cái. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, gà rừng tuy ngốc nghếch nhưng cũng biết được điều đó nên vội vàng cầu xin xà tinh không ăn mình. Nhìn con gà đen thui dưới chân, xà yêu cũng không có hứng ăn nhưng lại rất có hứng đùa giỡn. Thế là đại yêu tinh xà bèn mang gà rừng về bên mình, ngày ngày hầu hạ trò chuyện với hắn. Ấy vậy mà cũng thấm thoắt ngàn năm trôi qua, xà yêu ngày nào đã có thể hoá hình, trở thành một thiếu niên áo trắng tuấn tú, hoàn mỹ. Nhưng mà, cớ sao con gà rừng này mãi chẳng thể hoá hình? Xà yêu bèn dẫn nó đi tìm nguyên nhân và cuối cùng cũng tìm ra cách giải quyết, đó là: Song tu.
Gà rừng ta bèn đề nghị:
“Hay là… Hay là… Anh biến thành gà mái, chúng ta làm một phát?”
Xà tinh hoá xà đem gà rừng về động dứt khoát: “Được ta đồng ý”
Gà rừng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm xà yêu biến thành một con gà rừng, nơm nớp lo sợ nói: “Lão đại, anh biến sai rồi, là gà mái, không phải gà trống…” Xà yêu chớp mắt, nhìn chằm chằm gà rừng tinh, hắn âm dương quái khí nói: “À, mi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa xem, ta không nghe rõ.” Gà rừng lập tức câm lặng, không dám nhiều lời, mặt mày ủ dột theo xà tinh lên giường. Mào gà bị xà yêu hóa thành gà trống ngậm lấy, bị ép nằm dưới thân gà, đuôi trên người tản ta, vểnh lên
Bình luận truyện