Lộc Cơ tức đến điên người.
Thương Chiết Sương dùng Thần Hỏa đốt kết giới sông của nàng, thả mấy vạn hồn phách giao dịch với nàng.
Phàm nhân chỉ như con kiến hôi, sao dám đối nghịch với nàng thế này chứ!
Mà nàng ta lại dùng đến năng lực của mình cho, nếu không sao nàng ta có thể nổi ở trên Nhược Thủy, nháy mắt đã đi hơn vạn dặm chứ?
Hôm nay mình thua, là do thần lực mà mình ban tặng, thực sự hoang đường đến buồn cười.
Thì ra điều Thương Chiết Sương muốn, từ đầu đến cuối đều không phải giao dịch gì cả, nàng chỉ muốn có một cơ hội, có thể triệt để hủy đi kết giới của Lộc Cơ, thả hồn phách của Tư Kính ra.
Đôi mắt kim sắc của Lộc Cơ toát ra sát khí, ánh sáng nhàn nhạt như mặt trời mới mọc lại bức ra một cỗ uy nghiêm lẫm liệt, khiến cho Tư Kính không thể đối mặt, trong phút chốc vô thức xông lên một sự thần phục.
Dù Thương Chiết Sương táng thân nơi biển lửa, nàng phải để nàng ta đời đời chịu đủ tra tấn, không được luân hồi.
Lệ khí trên người Lộc Cơ tựa như thủy triều mạnh mẽ tuôn trào, kết giới phía xa đột nhiên bị nứt một đường, tỏa ra một ánh sáng thanh nhã.
"Lộc Cơ..."
Thanh âm nam tử cứng răn như tùng, kỳ ảo mang theo chút uy nghiêm, rơi vào bên tai của Lộc Cơ cùng Tư Kính.
Thân thể Lộc Cơ run lên, trong phút chốc sát ý thu liễm lại, cúi đầu xuống, trầm thấp gọi: "Sư tôn."
Tay áo nam tử giang rộng, phảng phất chứa đựng cả thanh phong minh nguyệt, dáng người phiêu dật như mây, thần sắc đạm bạc.
"Lộc Cơ, từ trước đến nay con là một trong các đệ tử thông minh nhất của ta. Tuân thủ luật pháp nghiêm ngặt của Cửu Thiên Cảnh, đọc mọi điển tịch ở Tàng Thư Các, thậm chí lúc những đệ tử khác vui đùa, cũng chưa từng chậm trễ việc học nửa phần. Thế nhưng, lần đánh cuộc này với ta, con chịu thua rồi chứ?"
"Sư tôn... Không thể nào, Thiên đạo luôn là thế. Rõ ràng con luôn tuân theo quy tắc tuần hoàn của Thiên Đạo, rõ ràng không có khác biệt. Vì sao Lộc Cơ thua, con đã làm sai điều gì..."
"Lộc Cơ, con không làm sai. Chỉ là, Thiên đạo vô thường." Thân ảnh nam tử đến bên cạnh Lộc Cơ, thần sắc trên mặt mơ hồ, giải thích đầy huyền diệu, "Con có biết vì sao ta chỉ cho một mình con đến Triều Cảnh không? Con quá thờ phụng Thiên Đạo ở trong sách mà mình đọc, không biết được, bất kỳ ai đều có thể nhảy ra thoát khỏi vòng tròn của Thiên Đạo."
"Thiên Đạo, nhìn như luôn tuần hoàn, nhưng kỳ thực rất vô thường. Nếu tâm của con luôn tự cho là, người sẽ bị trói buộc bởi Thiên Đạo, thì dù cho sinh mệnh của con có vô tận như dòng sông dài này, vĩnh viễn cũng không thể lĩnh hội được. Ta thấy vị cô nương kia, còn thông hiểu hơn con rất nhiều."
Lộc Cơ nhìn theo phương hướng nam tử chỉ tay, ở giữa hai cây khô xơ xác, Thương Chiết Sương đang cầm một cây roi có rải một ít huyền băng ở phía trên.
__Cây roi đó, chính là chuyện cuối cùng nàng nhờ Cố Khiên Từ làm trước khi rời khỏi Tụ Huỳnh lâu.
Thần hỏa cơ hồ chỉ cách đuôi lông mày của nàng một chút, nhưng trên mặt nàng vẫn đạm bạc như trước, treo nụ cười ngạo nghễ sáng rực mà Lộc Cơ chán ghét nhất.
"Lộc Cơ, theo ta trở về."
Nam tử vung vạt áo lớn, phía chân trời trút xuống một trận mưa, từng giọt rơi xuống, phút chốc liền khiến đám cháy từ Thần Hỏa dập tắt.
Sông dài, rừng núi, thậm chí núi xa như ẩn như hiện đều dần biến mất.
Tư Kính chỉ có thể nhìn thấy Thương Chiết Sương đang chậm rãi bước về phía hắn.
Ánh sáng thanh nhã phía chân trời chiếu lên người nàng, thoáng chốc nhuộm tóc của nàng thành màu trắng như tuyết.
Chỉ là, Tư Kính biết, bọn họ không phải đầu bạc ngay lúc này.
Dù là ước hẹn đầu bạc, hoặc giữ lời hứa hẹn, bọn họ đều cùng nhau đối mặt.
Hắn nhìn xuyên qua thân ảnh của nàng, thấy được đom đóm nhấp nháy dưới vực sâu, ngàn vạn đèn đuốc của thế gian.
***
Cơn mưa mùa xuân mang thêm cả chút khí lạnh, cuốn theo cánh hoa bay loạn rồi nhẹ nhàng rời đầy xuống đất.
Người đi đường vội vàng, không phải cúi thấp đầu che dù bước nhanh, thì cũng là hốt hoảng tìm chỗ trú mưa.
Trong cảnh tượng u ám như thế, có một thân ảnh đỏ rực mang theo một vò rượu, đi xuyên qua màn mưa hoa.
Gò má trắng nõn của nàng bị mưa làm ướt, hạt mưa dọc theo cổ chảy xuống, khiến khuôn mặt vốn đẹp đến xuất trần tăng thêm mấy phần diễm sắc.
__Đây là cái đẹp thắng cả "Hoa sen trong thanh thủy, tự nhiên không điểm tô."
Bước đi của nàng tùy tiện, nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một sự phóng khoáng.
"Cô nương!" phía xa có một thiếu nữ duyên dáng gọi to.
Thiếu nữ mặc váy xanh một tay nhấc váy, một tay cầm dù, ánh mắt hoảng hốt chạy về phía nàng.
Thương Chiết Sương nhíu mày lại, tâm tư nhất chuyện, nàng ôm rượu vào ngực, nhẹ nhún mũi chân nhảy lên đầu cành.
Cây hạnh chịu thêm trọng lượng của nàng, rơi thêm vài cánh hoa, mà nàng chỉ nhẹ nhàng cong khóe môi, ngồi dựa vào thân cây, lười biếng ngáp ngắn.
"Phong cảnh trên cây đẹp không?"
Thương Chiết Sương vừa né tránh thiếu nữ kia, bên tai lại truyền đến một tiếng hỏi thăm nhàn nhạt, lông tơ kinh ngạc nổi lên, suýt nữa nàng đã quẳng bình rượu trong ngực xuống đất.
Tư Kính ngồi bên cạnh nàng trên cành cây, nghiêng mắt nhìn nàng. Nàng chột dạ mà cúi thấp đầu, tiếp đó thì thầm một câu: "Sớm biết có hôm nay, đã không dạy chàng khinh công."
"Phu nhân chưa qua cửa Tư phủ chạy loạn khắp nơi, ngày ngày trà trộn vào tửu quán hoa lâu, nàng cũng không sợ mất mặt à?"
Tư Kính áp sát lại gần nàng, hơi thở ấm áp lướt qua khuôn mặt ướt mưa của nàng, từ ngữ tuy là trách cứ, nhưng ngữ điệu không chút oán trách nào.
Thương Chiết Sương ngả về sau một chút, không cách nào kháng cự được khí tức khuynh đảo này, nàng không thèm nể mặt, oán trách nói: "Trước kia trong Tư phủ không có người nào, không ai quản ta, hiện tại từng nha hoàn bà tử đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của ta, quả thực đáng ghét."
Tư Kính vui vẻ, nhìn hạt mưa lăn dài trên má nàng, nhịn không được cười lớn: "Đây không phải lần đầu thành hôn sao, phải hiểu quy củ..."
Dù sao, thứ cô nương nhà khác có, không thể để nàng không có; thứ cô nương nhà khác không có, phải dâng đến trước mặt nàng. Nếu không thích những nô bộc kia thì sau khi thành hôn xong, lại phân phát đi là được.
Thương Chiết Sương theo Tư Kính đã lâu, cơ hồ trong giây lát hiểu được lời chưa nói hết của Tư Kính, nàng lắc đầu, hai mắt sáng lên, cong như vầng trăng.
"Ta không quan tâm những thứ này."
Nàng biết Tư Kính sinh ra ở thế gia, đối với những chuyện này đều như mưa dầm thấm lâu, sẽ nghĩ mọi thứ đều bình thường. Nhưng nàng luôn có thói quen lỗ mãng, không quan tâm đến lễ tiết, lễ nghi phiền phức.
Gì mà kiệu tám người khiêng, gì mà mười dặm hồng trang, nàng đều không thích, chỉ cảm thấy rất rườm rà, mệt mỏi.
"Chúng ta về nhà trước, chuyện còn lại thì nói sau." Tư Kính vươn tay đưa về phía nàng, cùng nàng nhảy xuống.
Về Tư phủ, Thương Chiết Sương thay y phục bị mưa làm ướt nhẹp, nhẹ nhàng nhảy vào thủy tạ, lấy bình rượu ấm vừa mới mua ra.
Theo ý thích của nàng, Tư Kính xây một nhà thủy tạ ở giữa mặt hồ rộng lớn, dù phức tạp nhưng Tư phủ không thiếu chút tiền đó.
Chuông đồng trên mái theo gió phiêu diêu, tiếng vang nhẹ tựa như bản nhạc thịnh thế.
Gió lạnh trước mặt thổi ngọn lửa nhỏ trong lò bay nhảy, Thương Chiết Sương hắt hơi một tiếng.
Sau lưng có tiếng bước chân, áo choàng lông mềm mãi khoác lên thân của nàng, ngay sau đó là một cái ôm ấm áp.
Nàng quay đầu nhìn vào đôi mắt tĩnh mịch kia cùng xương lông mày cao gầy, đưa tay chạm đến.
Tư Kính bắt được tay của nàng, ôm nàng vào ngực, nói nhỏ bên tai của nàng: "Trên hồ gió lớn, cửa nhà thủy tạ mở rộng, dù rượu có ấm cũng rất dễ nhiễm phong hàn đấy."
"Chàng sợ ta lây cho chàng sao?" Thương Chiết Sương lặng lẽ nâng đầu tới, thổi một hơi mạnh bên tai của hắn, "Nghe nói chàng chưa từng uống rượu."
"Đúng vậy." Tư Kính đè cái đầu không an phận của nàng, nhìn về tầng sương mỏng bay trên mặt hồ, cười nhẹ, "Uống rượu dễ hỏng việc."
"Bây giờ còn có việc có thể lầm nữa sao?"
"Thế thì không có."
Tư Kính phát hiện, từ khi ra khỏi kết giới, Thương Chiết Sương tựa như biến thành người khác, toàn bộ lạnh nhạt quạnh quẽ tựa cơn mưa tuyết mùa đông bỗng hóa thành mùa xuân, thay vào đó là sự ngang bướng của hài tử.
"Vậy thì uống một chén đi." Thương Chiết Sương lấy bình rượu ấm rót xuống chén rượu bằng sứ, một tay cố chấp đưa lên miệng của hắn.
Tư Kính ngả về sau, vừa tránh vừa trốn, hương rượu nồng đậm trong chén kia, một nửa vào miệng của hắn, một ít vẩy trên vạt áo của hắn, còn lại chảy xuống bên khóe môi.
"Hồ nháo."
Hắn trầm thấp khiển trách một tiếng, nhưng trong ngữ điệu không chứa nửa phần trách cứ, cực kỳ ôn nhu, Thương Chiết Sương theo dư quang liếc tới gương mặt đã đỏ của hắn.
Vì thế nàng càng lấn tới, xoay người lại, cơ hồ cả người đều leo lên thân hắn, hôn vào đôi môi dính rượu của hắn như chuồn chuồn đạp nước.
"Nàng..."
Đầu ngón tay Tư Kính cứng đờ, muốn đẩy nàng ra, nhưng thân thể lại dường như có một lực lượng nào đó đẩy hắn về phía trước.
Hắn hôn lên môi nàng.
Mùi rượu mát lạnh lan tràn giữa răng và môi, tình ý nóng rực từng chút dung nhập vào cốt tủy.
Thương Chiết Sương vòng lên cổ hắn, phút chốc rời khỏi môi của hắn, trong mắt hiện lên một tia sáng giảo hoạt, nàng nói: "Uống rượu mới được làm chủ."
Hiện tại Tư Kính biết mình không thể cự tuyệt được nàng, đành phải mặc cho nàng đưa chén rượu lên môi của mình, sau đó hắn dán đôi môi của mình lên sự ấm áp của nàng.
Nếu là lúc thanh tỉnh, hắn sẽ phải răn dạy Thương Chiết Sương một câu "làm xằng làm bậy, ban ngày tuyên dâm", nhưng rượu đã vào miệng, hắn tựa như giẫm lên mây mù, hoàn toàn mất đi lý trí.
Cho đến cuối cùng, Thương Chiết Sương uống đến mệt mỏi, miễn cưỡng tựa người bên bờ thủy tạ, còn hắn thì ôm eo Thương Chiết Sương không muốn buông tay.
May mà khi Tư Kính say, hắn không múa may quay cuồng, mi mắt dày cúi xuống, lặng lẽ nhìn một bên mặt của Thương Chiết Sương, bộ dạng cực kỳ tinh anh.
Dù cho da mặt Thương Chiết Sương có dày hay bởi vì say, nhưng khuôn mặt bị hắn nhìn đến đỏ bừng, ngữ điệu hờn dỗi.
"Nhìn đủ chưa?"
"Phu nhân của ta, nhìn thế nào cũng không đủ."
Tư Kính cười lớn, ôm nàng chặt hơn, nói khẽ bên tai của nàng: "Nàng nói không thích mấy người kia, ta đã phân phát bọn họ. Nàng thích dạng như thế nào, nàng tự quyết định đi, ta đều dựa theo nàng."
Thương Chiết Sương trầm mặc, nói: "Vậy ngày mai chàng đến một nơi cùng với ta đi."
"Đều nghe theo phu nhân." Tư Kính cười cười, ánh mắt mông lung, hỏi tiếp, "Ta có phải nên ngủ một giấc hay không đây, ta gọi Từ Hàn tối hôm nay đến, nhưng nụ hôn này sợ là không xong nhanh như vậy..."
Hắn vừa nói ra, sững người nhìn Thương Chiết Sương liền thấy nữ tử chẳng biết đã nhắm mắt tự lúc nào, hô hấp trầm ổn.
Hắn cười một tiếng bất đắc dĩ, mơn trớn khuôn mặt ửng đỏ của nàng: "Nói muốn uống rượu, mà gục nhanh hơn ta..."