Tư Kính nói xong câu này, Thương Chiết Sương không trố mắt quá lâu.
Dù nàng không học nhiều thi thư, nhắc tới tinh tú cũng sẽ nghĩ ngay đến Bắc Đẩu Thất Tinh.
"Huynh nói..."
"Đây chính là mắt nhãn." Tư Kính dừng một chút, nói tiếp, "Bắc Đẩu Thất Tinh, đầu tiên là Thiên Xu, thứ hai Thiên Tuyền, thứ ba Thiên Cơ, thứ tư Thiên Quyền, thứ năm Ngọc Hành, thứ sáu Khai Dương và cuối cùng Dao Quang. Thứ nhất đến thứ tư làm thành cán, thứ năm đến thứ bảy thành lòng muôi, hợp lại thành cái đẩu."
"Ba trăm bậc sau đó, mỗi một trăm bậc đều có tinh tú ứng chiếu, cũng tương chiếu của vị trí cây Hồng Phong bên cạnh. Ta vừa mới nhìn đường vân phía trên mỗi tinh tú đều khác nhau, chạm đến theo trình tự thì trận này sẽ được phá."
"Như thế cũng đơn giản. Huynh chỉ vị trí, ta đến chạm vào."
Thương Chiết Sương đáp rất nhanh, không muốn lãng phí thời gian vì chuyện này. Tư Kính nghe theo nàng cẩn thận nhặt lá cây rựng làm dấu hiệu, vì thế càng dễ thấy hơn.
Thương Chiết Sương đảo mắt qua những ký hiệu của Tư Kính làm dấu, xác định không lầm mới phóng ra như mũi tên, trong chốc lát đã đến được bảy cơ quan, dáng người như mây trôi nước chảy liền một mạch.
Lúc nàng quay lại bên cạnh Tư Kính, bậc thềm ngọc thứ một nghìn biến mất trước mặt bọn họ.
Gió từ trong núi mang theo tiếng côn trùng, cùng thanh âm lá cây sàn sạt tiếp thêm sinh khí cho rừng núi tĩnh mịch.
Cửa động đen nhánh trước mắt hai người bỗng mở rộng, tựa như miệng lớn của một con thú.
Thương Chiết Sương biết cái gọi là mồi lửa Thần hỏa nằm ở trong đó, nhưng theo tư liệu ghi lại, trong đó có cơ quan trùng trùng điệp điệp, nàng không thể để Tư Kính vào.
Tơ hồng trên lòng bàn tay hắn đã nhanh đến phần cổ tay, tựa như sử dụng năng lực đó một lần nữa, lần này họ đến Lục Minh Sơn rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc.
Nhưng vấn đề thuyết phục Tư Kính không cùng nhau đi đối với nàng, một điểm nắm chắc cũng không.
Thương Chiết Sương vụng trộm liếc nhìn, thấy thần sắc của Tư Kính thông qua dư quang, không ngờ đôi mắt luôn trầm tĩnh kia lúc này lại sáng ngời nhìn nàng.
Thương Chiết Sương có chút chấn động, dâng lên một cảm xúc chột dạ.
Tư Kính nhìn nàng chăm chú, ánh mắt như bốc lên một ngọn lửa mãnh liệt, thiêu đốt hơi lạnh hiện ra trong mắt nàng.
"Chiết Sương muốn nói với ta là, để ta ở đây đợi muội đúng không?"
Lời nói của hắn rất nhẹ, nhưng những từ ngữ như thế còn sắc bén hơn cả lửa đao.
"Ta..."
Thương Chiết Sương đối mắt với hắn, nhất thời không sắp xếp được từ ngữ.
"Muội đi đi... Hãy nhớ, phải cẩn thận hết thảy."
Trong bóng đêm như mực, áo bào đen của Tư Kính gần như hòa thành một thể, hắn vươn tay muốn chạm vào gò má của Thương Chiết Sương, nhưng một lát lại thu về, tựa như ngày ấy ở núi Tương Ly.
Nhưng bàn tay của hắn vừa buông xuống, một bàn tay ấm áp khác lại nắm lấy.
Thương Chiết Sương nắm lấy cổ tay hắn, ánh mắt kiên định.
Như sắc trời sáng rực xông phá sương mù dày đặc, nàng đặt tay hắn lên gò má của mình.
Tay Tư Kính rất lạnh, còn gò má của Thương Chiết Sương lại có độ ấm, phảng phất đi theo huyết mạch chảy xuôi đến đáy lòng.
Phòng tuyến lý trí cuối cùng trong đầu đột nhiên bị phá vỡ, Tư Kính trở tay nắm lấy cổ tay Thương Chiết Sương, kéo nàng vào ngực.
Hồi lâu không nói gì, nhưng hắn cũng không buông nàng ra.
Gió rất lạnh, Thương Chiết Sương dán chặt vào lồng ngực của Tư Kính có thể cảm nhận được nhịp tim không nhanh không chậm của hắn.
Đây là sinh mệnh của hắn...
Qua thật lâu, hắn nói nhỏ vào bên tai nàng: "Ta tin tưởng muội."
Thương Chiết Sương giật mình.
Đây là ý gì?
Hắn nguyện ý để nàng đi, đúng không?
Nàng tham luyến cái ôm ấm áp này, cũng có nhịp tim truyền rõ từ ngực Tư Kính, không thể không nhắc nhở bản thân, chỉ có mồi lửa Thần hỏa trong tay, nàng mới có thể ôm lấy hắn như lúc này về sau.
Nàng rời khỏi cái ôm ấp áp của Tư Kính, không dám nhìn ánh mắt của hắn.
Nàng sợ, chỉ cần thấy được một tia đau lòn hoặc không thể dứt, nàng sẽ không thể cất bước đi.
Cho nên nàng không quay đầu, Tư Kính cũng đưa lưng về phía nàng.
Đến khi thân ảnh màu đỏ dần biến mất ở cửa động đen nhánh, Tư Kính mới xoay người, đôi mắt mang ý cười nhợt nhạt.
Hắn lấy ra một bình men nhỏ, lấy một viên dược hoàn chậm rãi nuốt vào, nói khẽ: "Muội nguyện nhảy vào núi đao biển lửa vì ta, sao ta có thể để muội chịu một chút tổn thương chứ? Chiết Sương, tha thứ cho sự ích kỷ của ta, cuối cùng vẫn biến thành bộ dáng muội ghét nhất."
***
Hang động u ám, nhưng không đến mức đưa tay không thể thấy được. Thương Chiết Sương lúc bước vào cửa động liền tập trung quan sát vách đá xung quanh.
Nếu có cơ quan, nhất định sẽ phân bố trên vách động hoặc dưới chân.
Trong động yên tĩnh, chỉ có tiếng nước tích tích táp táp. Những giọt nước băng lãnh dọc theo thạch nhũ nhô ra chậm rãi rơi xuống.
Thương Chiết Sương nhẹ nhàng linh hoạt phóng một đường né tránh những giọt nước này.
Đôi mắt nàng đã thích ứng với bóng tối, có thể thấy hành lang này rất dài.
Viên đá nhỏ lăn trên vách đá xuống, Thương Chiết Sương giật mình, vô thức tránh né, sau đó lại cảm thấy không đúng, lúc suy nghĩ tiếp thì đã muộn.
Viên đá lăn xuống đường đi trống trải phát ra tiếng vọng lớn, hành ngàn hàng vạn mũi tên chế từ thanh đồng phóng tới từ bốn phương tám hướng.
Thương Chiết Sương chợt kinh hãi, nghiêng người tránh né.
Lúc này nàng không lo được nhiều, mũi chân điểm nhẹ, nhanh chóng lao về phía trước.
Trong động nhất định có cơ quan, nhưng cơ quan đều sẽ không trải đều toàn động, chỉ cần tránh khỏi một khoảng cách là được.
Đôi mắt nàng ngưng lại, càng nghiêm túc quan sát địa hình, dùng cột đá tự nhiên to lớn này để tránh đi vũ tiễn sắc bén.
Nhưng dù cho khinh công của nàng có tốt đến mấy, những mũi tên bay đầy trời đến như mưa bụi không không thể trốn thoát.
Thương Chiết Sương cảm giác được, có vài mũi tên sượt ngang cánh tay cùng eo của nàng.
Nhưng đau đớn không hề đến.
Nàng không nghĩ nhiều, mà càng chăm chú né tránh nhưng vũ tiễn kia, tận lực duy trì thể lực cùng tin lực của mình.
Cùng lúc đó, cánh tay của Tư Kính ở bên ngoài động đột nhiên xuất hiện mấy vết thương.
Đôi mắt hắn sắc lạnh, tựa như không có cảm giác đau, nhàn nhạt nhìn tới vết thương sâu vao da thịt, tiếp đó hắn vén áo bào đen, lặng lẽ nhìn da thịt trên cánh tay đột nhiên có một vệt máu chảy xuống, một lát sau liền biến thành màu đen chết chóc.
Ngay sau đó, trên người hắn lại xuất hiện thêm ba bốn vết thương.
Thương Chiết Sương bay qua những mũi tên chỉ bị trầy da, những vết thương cũng không sâu, nhưng đầu mũi tên đều chứa kịch độc, chỉ mấy vết thương cũng khiến cánh tay Tư Kính tê dại.
Hắn ngước nhìn hang động sâu không thấy đáy, sau đó chậm rãi con mắt, hít sâu một hơi.
Lúc trước Thương Chiết Sương thuận lợi lấy ba bình thuốc từ Quan Vu, một là vì giải độc trên người hắn, hai là vì tâm nguyện của Chu Tuyết, còn công hiệu thứ ba, tương tự như tử mẫu cổ.
Bình thuốc chứa hai viên dược hoàn, một là tử thuốc, hai là mẫu thuốc. Sau khi ăn tử thuốc thì trong vòng một ngày, sẽ nhận tất cả tổn thương của người ăn mẫu thuốc.
Ngọc phù trên cổ Thương Chiết Sương, chính là thứ được ngâm qua dịch mẫu thuốc.
Trong một ngày, mẫu thuốc sẽ xuyên qua ngọc phù thấm vào da thịt của nàng cũng đủ rồi.
Hắn biết Thương Chiết Sương sẽ không để hắn đi theo, đành phải thêu dệt một lời nói dối, diễn một tuồng kịch. Mà hiện tại hắn dù đang ở ngoài hang động, cũng có thể thay nàng nhận lấy tất cả tổn thương gặp được trong đó.
Hắn biết, nàng gặp qua mưa tên, tránh khỏi đá lăn, xuyên qua đám lửa,...
Một vết thương rồi một vết tràn khắp người, có vết nhỏ như muỗi cắn, có lớn thôn phệ da thịt, khiến chúng bị cháy đen.
Máu tươi chậm rãi thấm ướt trường bào màu đen của hắn, thậm chí hắn có thể trong dư quang nhìn thấy, cánh tay lành lặn của mình lộ ra một đoạn xương cốt.
Tư Kính che tay dưới vạt áo, cố gắng duy trì thanh tỉnh của mình.
Hắn nghĩ hắn còn có thể chống đỡ, trừ phi bất đắc dĩ, chứ tuyệt sẽ không dùng tới năng lực kia.
Nếu không...
Nàng sẽ phải lo lắng.
***
Mất khoảng thời gian một chén trà, Thương Chiết Sương rốt cuộc cũng vượt qua hành lang dài đằng đặc. Giờ khắc này trước mặt nàng hiện ra một tường đá khổng lồ, chỉ có một khe hở đủ cho một người qua.
Nàng cụp mắt nhìn xuống thân.
Rõ ràng, nàng vừa mới bị thương.
Thương Chiết Sương vô thức nắm lấy ngọc phù trên cổ mà Tư Kính đưa cho mình, phía trên xuất hiện đầy vết tích.
Đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ, thật sự là pháp khí gì đó?
Thương Chiết Sương tháo ngọc phù từ trên cổ xuống, nhìn chăm chú.
Ngọc thạch vốn trơn nhãn, lúc này xuất hiện đầy vết nứt, chạm tay vào liền cảm thấy thô ráp. Trong lòng chợt xẹt qua một tia bất an, Thương Chiết Sương thoáng nâng đôi mắt đầy mông lung.
Không biết, Tư Kính ở ngoài động có lo lắng hay không.
Đến khi nhớ tới Tư Kính, nàng mới ổn định được tinh thần, nhìn kỹ vách đó cao chừng hai người cộng lại.
Bức bích họa trên vách đá, ở trung tâm dùng màu sắc vẽ thành một ngọn lửa cực kỳ dễ thấy. Mà bên cạnh nó vẽ những thứ bị nó thiêu đốt, yêu ma kêu gào thảm thiết, còn cả Thần Minh lo sợ trong bất lực bị vây hãm bên trong...
Thương Chiết Sương nhìn không bao lâu liền buông mắt xuống.
Ắt hẳn cái gọi là Thần hỏa, nằm ở phía sau khe hở kia.
Nàng không tiếp tục do dự, xuyên qua khe hở thấy được một hồ nước rộng lớn.
Mặt nước như băng, không có một chút gợn sóng, nếu không phải có một chiếc thuyền lá đang nửa ngâm trong nước, Thương Chiết Sương sợ là sẽ coi nơi đây là một mặt băng.
Chính giữa hồ có một bệ đá, bên cạnh bày biện hai chậu nhỏ.
Một chậu nhỏ đựng băng tuyết, một cái khác chứa mấy khối khoáng thạch.
Cách một cái hồ, Thương Chiết Sương đều thấy được hai chậu nhỏ đó đang đốt bởi hỏa diễm màu lam.
Đây chính là Thần Hỏa sao?
Quả nhiên như lời đồn, chí thuần chí tà, có thể đốt được kim loại, cũng có thể sinh ra trong băng tuyết.
Nàng nhìn chiếc thuyền nhỏ kia, dùng khinh công đi xuống, lúc rơi vào đó, trên mặt nước thậm chí không nổi lên một tia gợn sóng.
Tư Kính ngồi trước hang động, cảm thấy đau đớn đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, hai bên Thái Dương tựa như bị lửa thiêu đốt, đau xé nát tâm can.
Hắn vươn tay ra, nhìn tơ hồng trên lòng bàn tay, hơi choáng váng.
Đôi môi hắn nở một nụ cười thản nhiên, hơi bất đắc dĩ, lại có chút thoải mái, tiếp đó lẩm bẩm: "Chiết Sương, không còn kịp rồi... Thật xin lỗi, ta thật sự muốn ở bên cạnh muội nhiều một chút."
Hắn hạ mi mắt, ấn ký của Thần lặng lẽ ăn mòn đôi mắt của hắn, nổi lên tia máu màu đỏ.
Tâm mạch chảy xuôi một dòng linh lực, chỉ một thoáng kịch độc trong đó được tách ra, tẩy sạch.
Tư Kính biết, đây là năng lực của Thần, dĩ nhiên hắn không muốn sử dụng, nhưng độc này thực sự quá mạnh, nếu không có năng lực thanh tẩy của Thần, hắn sợ là không sống nổi đến lúc Thương Chiết Sương đi ra.
Lần đầu tiên hắn cảm tạ mình có năng lực như thế, nếu như không, e là Thương Chiết Sương lúc vào cửa thứ nhất để lấy Thần Hỏa, hắn đã táng thân ở đây rồi.
Tư Kính hít sâu, ánh mắt sâu thẳm dần trở nên nhu hòa mềm mại như mưa hoa đào tháng ba, hắn nói khẽ: "Chiết Sương, tại sao mới chia xa nửa canh giờ, ta đã nhớ muội đến thế."