Đặt bút viết chữ cuối cùng, Thương Chiết Sương cuốn bức thư bỏ vào ống tre trên chân bồ câu.
Niệm nhi chống cằm ngồi bên cạnh nàng, hai chân đung đưa giữa không trung.
"Tỷ tỷ, thật ra Thương Từ Hàn này không như tỷ nghĩ đâu. Ngày ấy hắn bị tỷ làm cho kinh hồn, trở về mấy ngày đều tự mình giam trong phòng, không nói một lời."
"Đệ ấy vốn là thế." Thương Chiết Sương vô cảm đặt bút lông lên giá đỡ.
"Tỷ tỷ hà tất vì không biết quá khứ mà xem hắn tựa như mãnh thú chứ?" thanh âm Niệm nhi hơi sợ sệt, Thương Chiết Sương có thể nhận ra.
Nàng ngạc nhiên, đột nhiên trong đầu nhớ đến những chuyện giữa nàng và Thương Từ Hàn.
Bọn họ tựa hồ chưa hề nói chuyện thật tốt về vấn đề này.
Đối chọi gay gắt phảng phất trở thành phương thức quen thuộc khi nàng nói chuyện với Thương Từ Hàn. Nàng chỉ biết hắn cứ khư khư cố chấp muốn giữ nàng lại, nhưng chưa từng hỏi qua lý do.
Nhưng lý do này chẳng phải là điều Thương Từ Hàn không muốn nàng biết đó sao?
Tư Kính từng hỏi nàng có muốn biết quá khứ hay không, Thương Từ Hàn cũng từng hỏi nàng, ngay cả chính nàng cũng đã từng do dự trước quá khứ.
Rốt cuộc Thương Từ Hàn giấu diếm quá khứ là vì điều gì, tại sao hắn nguyện để mình tránh né hắn, cũng không muốn mình biết đến quá khứ?
"Tỷ tỷ..." Niệm nhi lại gọi nàng.
Thương Chiết Sương bỗng tỉnh hồn, kinh ngạc nhìn Niệm nhi.
"Tỷ tỷ, thật ra Thương Từ Hàn đã sớm phát hiện sự tồn tại của muội, nhưng muội là người của tỷ tỷ nên không đụng đến ta." Đôi mắt tròn trĩnh của Niệm nhi hiện lên chút sợ hãi, run rẩy, "Nếu muội không phải người của tỷ tỷ, muội nghĩ hắn nhất định sẽ khiến cho muội hồn phi phách tán mất."
"Tỷ tỷ, tỷ là người hiểu rõ Thương Từ Hàn, cho nên mới để muội đi đúng không?"
Câu nói cuối cùng của Niệm nhi khiến Thương Chiết Sương tựa như tỉnh từ trong mộng.
Đúng vậy...
Nếu không vì hiểu rõ Thương Từ Hàn, biết được nàng là uy hiếp của hắn, nàng sao dám để Niệm nhi đi đến nơi mạo hiểm chứ.
Nàng luôn ghét Thương Từ Hàn, mọi trốn tránh đều liên quan đến hắn, đến cả Thương gia, nhưng lúc nào cũng lợi dụng sự quan tâm của hắn đối với mình.
Hai tỷ đệ bọn họ, cần gì phải nháo đến tình trạng như vậy?
Có lẽ nàng nên suy nghĩ thật kỹ, sợ hãi cùng kháng cự trong xương cốt đến tột cùng là vì Thương Từ Hàn, hay là vì những chuyện cũ mà Thương Từ Hàn không muốn để nàng biết được.
***
Đã đến tháng giêng, Lan thành lại rơi mưa tuyết nhỏ.
Tuyết mịn phủ một tầng mỏng trên mặt đất, nhẹ nhàng rơi trên cành lá, màu trắng thoáng chốc bao phủ khắp đất trời.
Thương Từ Hàn chưa hồi âm, nhưng đây cũng nằm trong dự liệu của nàng.
Tuy hắn không hồi âm, nàng cũng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ không tới.
Hôm ấy, Thương Chiết Sương ngồi trong phòng phát ngốc, nhìn mặt hồ trong Tư phủ bị băng bao phủ, nghe những thanh âm nhỏ trên mái nhà.
Thanh âm này chỉ lớn hơn tuyết rơi một chút, nhưng đối với người cảnh giác sẽ dễ dàng phát hiện tiếng vang dù lớn hay nhỏ, cũng thật vừa vặn, tựa như cố ý để người nghe phát hiện.
Nàng chưa khoác ngoại bào, đẩy cửa sổ ra, nhảy lên nóc nhà, nàng thấy được Thương Từ Hàn.
Chân trời còn đang rơi tuyết dày, trên áo và tóc của Thương Từ Hàn đều bị tuyết rơi lấm chấm, hắn đứng ở đó, ánh mắt có hơi do dự, thậm chí cho đến bây giờ vẫn chưa dám tin Thương Chiết Sương có thể tự tay gửi đến phong thư.
Thương Chiết Sương đứng đối diện hắn, đôi mắt thu lại những xa cách ngày xưa đối với hắn. .
||||| Truyện đề cử: Độc Gia Sủng Thê |||||
Vì chưa quen với việc ôn nhã nói chuyện cùng Thương Từ Hàn, nàng mấp máy môi hạ thấp ánh mắt, nói: "Ta có một chuyện muốn nhờ đệ giúp một tay."
"Là vì Tư Kính?"
"Phải."
Thương Chiết Sương biết, hiện tại giấu diếm Thương Từ Hàn cũng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng bằng nói thẳng ra.
"Hẳn tỷ tỷ phải biết, người như Tư Kính này, mạng sống đã không thuộc về bản thân rồi."
"Ta biết." Thương Chiết Sương đánh gãy lời nói của Thương Từ Hàn, "Lúc này ta chỉ hỏi đệ một câu, nếu ta nhờ đệ giúp, vậy đệ có giúp không?"
Đôi mắt yêu dã của Thương Từ Hàn híp lại, sau đó khẽ cong mắt, lộ ra nụ cười: "Nếu tỷ tỷ muốn cầu cạnh đệ, làm sao đệ có thể nhẫn tâm cự tuyệt đây?"
***
Hương khói đốt đến ấm áp trong phòng, trên bàn bày biện hai chén trà đang bốc lên hơi nóng.
Thương Chiết Sương ngồi một bên, câu được câu không nhét mứt hoa quả cùng quả khô vào miệng, ý muốn chuyển sự chú ý, tiện thể giấu đi cảm giác khó chịu chực chờ bên huyệt Thái Dương giật giật.
Thương Từ Hàn đã đập mười chén trà, hai bình hoa, còn cào hết ba bức họa, đập nát hai bình phong.
Nhưng Tư Kính vẫn thủy chung duy trì bộ dạng "Ta có tiền, mặc ngươi đập", còn đưa tay rót thêm một chén trà.
Tính cách của hắn không giống như người thường, liên tục gọi hạ nhân mang tới thêm mấy lư hương.
Những lư hương trước đều khắc hoa văn tinh tế kỳ trân dị thú, còn khảm không ít ngọc thạch, thoáng nhìn qua liền biết có giá trị không nhỏ.
Nhưng mà, Thương Chiết Sương thấy lần này hắn gọi người đem lư hương tới rất kiên cố, không thể đập vỡ.
Quả nhiên, tay của Thương Từ Hàn dùng sức nắm chuôi kiếm đến nổi gân xanh, cắm thanh kiếm lên bàn, thoáng chốc bàn đã bị xuyên qua.
Dĩa sứ dưới tay Thương Chiết Sương bị chấn động, văng xuống đất cùng hạt dưa rơi vãi.
Nàng đứng lên, lùi về sau một bước, tiếp tục giả câm không nói một lời.
"Nếu Thương công tử đã phát tiết xong, có thể nói chuyện được chưa?"
Tư Kính đứng bên cạnh Thương Chiết Sương, đôi mắt bình thản chứa ý cười, vừa vặn là tư thái Thương Từ Hàn ghét nhất.
"Quả thật Tư gia chủ tài đại khí thô." Hắn liếc mấy đỉnh lư hương, hiển nhiên không tiếp tục đập phá, hắn cười lạnh, "Ngươi cho rằng dùng tỷ tỷ để uy hiếp ta có tác dụng sao?"
"Nếu như vô dụng, lúc này e là Thương công tử còn khinh thường, không thèm đập đồ trong phủ tại hạ nhỉ."
Tư Kính không nhiều lời, thái độ vẫn khiêm tốn, nhưng cố tình nói trúng tim đen.
Thương Từ Hàn muốn dùng thủ đoạn dĩ nhiên rất dễ, nhưng nếu không phải hắn thật sự bị hắn ta nắm lấy uy hiếp, cần gì phải đứng ở đây tốn công trút giận vô ích.
"Bỏ đi, dù sao đã cũng xem Hà Giang Dẫn là cái đinh trong mắt rất lâu, mượn cơ hội này để hắn làm chó săn cho Ninh phủ, cũng không thể coi là phạm pháp."
Thương Từ Hàn biết hiện tại Tư Kính đối cứng không có chuyện gì tốt, ngồi xuống nhìn tới đôi mắt đờ đẫn của Thương Chiết Sương bên cạnh, đè xuống hỏa khí bị uy hiếp xuống, miễn cưỡng nói: "Nói đi, muốn hợp tác làm sao."
"Có hai chuyện, một là vị trí hiện tại của Hà Giang Dẫn, hai là khúc mắc của Hà Giang Dẫn."
"Nếu Tư gia chủ muốn điều tra những việc này, dựa vào lực lượng của Tư gia, chẳng phải đơn giản sao?"
"Nếu như Thương công tử nguyện ý giúp chuyện này, ta sẽ không cần phải lo lắng."
Chân mày Tư Kính khẽ cong, không hề khách khí với Thương Từ Hàn, bộ dạng nghiễm nhiên nói rõ cho hắn biết, là đang muốn chiếm tiện nghi của hắn.
Kỳ thật lời nói của Thương Từ Hàn, Thương Chiết Sương cũng không phải chưa từng nghĩ tới.
Tư Kính muốn tra được Hà Giang Dẫn, căn bản không phải là việc gì khó, làm gì phải cần thêm Thương Từ Hàn liên lụy vào mớ phiền toái này.
Chỉ sợ là, vì nàng.
Kỳ thật, vô luận là tơ hồng trên cổ tay, hay là những quá khứ khiến tình cảm của nàng lạnh nhạt, nàng đều không quá để ý, nhưng hai người Thương Từ Hàn cùng Tư Kính, lại luôn đặt chuyện này ở mức trọng yếu.
Một người nghĩ hết biện pháp để nàng không thể nhớ lại, thậm chí không thèm để ý đến việc nàng vì quên đi quá khứ mà trở thành người lạ. Một người khác lại luôn ở trong tối nhắc nhở, không hy vọng nàng bởi vì những quá khứ không biết được mà tiếc nuối.
Thương Từ Hàn căn bản không quan tâm mục đích của Tư Kính, không quan tâm bộ dáng của hắn, nhưng mọi thứ liên quan đến Thương Chiết Sương, hắn đều không thể giữ được bình tĩnh.
"E là hiện tại Hà Giang Dẫn đang có hỉ sự, mà hỉ sự này... Cũng là khúc mắc của hắn." Ngữ điệu của Thương Từ Hàn chẳng thèm quan tâm, tựa như lười biếng nói.
"Hỉ sự?" Thấy bọn họ đã nói đến chính sự, rốt cuộc Thương Chiết Sương cũng trì hoãn tinh thần bay bổng.
Thương Từ Hàn đã quên, đã bao lâu mình và tỷ tỷ đã nói chuyện thật tốt rồi, hắn hơi giật mình, vô thức nói chậm lại, còn mở rộng thêm ngữ cảnh.
"Tiểu tử thối Hà Giang Dẫn kia đã cùng ta đấu rất nhiều trận, vậy mà lâm trận liền bỏ chạy, dùng chiêu ve sầu thoát xác chạy trốn đến cái núi hoang vu nào đó ở phía Bắc, nói là muốn thành thân."
"Bọn đệ tranh đấu gì thế?"
"Tỷ tỷ đang quan tâm đệ sao?" đôi mắt Thương Từ Hàn lóe lên tia sáng, tiếp đó hiện lên nụ cười tươi, không thèm để ý nói thẳng, "Hắn đoạt một bức tượng Phật bằng ngọc của đệ, tất nhiên ta muốn cướp về thôi."
Thương Chiết Sương: "..."
Quả nhiên nàng không hề nhìn lầm Thương Từ Hàn, hắn chính là nhỏ nhen như thế.
"Khi nào mà đệ bắt đầu tin Phật rồi..."
Nàng thấp giọng lẩm bẩm, nhưng câu nói thuận miệng này lại bị Thương Từ Hàn cố chấp nắm thóp.
Dường như cảm thấy Thương Chiết Sương có hứng thú với chuyện này, hắn nhướn mày cười một tiếng, tựa như tiểu hài được khích lệ, nói hào hứng: "Tất nhiên là bức tượng Phật bằng ngọc này rất đẹp, ta đã rất lâu chưa từng thấy loại vân đẹp như vậy, Phật ngọc sinh động như thật."
"..."
Thương Chiết Sương như bị nghẹn ở cổ họng, đột nhiên cảm thấy phụ mẫu đã mất có chút phí hoài.
Võ công của Thương gia, lại truyền cho một người như vậy?
Nàng nghĩ đến cuộc sống của mình ở Không vực, những chuyện mình đã làm, dựa vào lập trường của mình, căn bản không có lý do chỉ trích Thương Từ Hàn.
Có lẽ là vì đã ở cùng với Tư Kính lâu quá, mới cảm giác Thương Từ Hàn không làm ăn đàng hoàng nhỉ.
Thương Chiết Sương vẫn ôm tâm thái không đối lập sẽ không có tổn thương, biết được Thương Từ Hàn là vì nàng mới trả lời chân thành như thế, dứt khoát chọn cách tựa như dỗ tiểu hài, nói: "Vì lẽ đó ân oán giữa đệ và Hà Giang Dẫn, chỉ là vì một bức tượng Phật sao?"
"Đúng vậy, nếu không tỷ tỷ nghĩ là gì?"
Thương Chiết Sương: "..."
Nàng đột nhiên muốn cự tuyệt qua lại với Thương Từ Hàn.
Thương Từ Hàn thấy Thương Chiết Sương trầm mặc, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: "Tỷ tỷ muốn nhìn bức tượng Phật đó không? Đệ có thể sai người đưa đến Tư phủ, trưng ở trong phòng tỷ đấy."
"Không cần." Da đầu của Thương Chiết Sương sắp nứt, vội vàng mở miệng ngăn cản, đem chủ đề kéo về lại Hà Giang Dẫn, "Không phải đệ nói Hà Giang Dẫn đang xử lý hôn sự sao, người hắn ta muốn lấy là ai, vì sao lại đến nơi vắng vẻ như phía Bắc? Mà việc này, thế nào mà trở thành nổi khổ tâm của hắn vậy?"
Nói rồi, vẻ mặt tựa trẻ con đang lấy lòng của Thương Từ Hàn đột nhiên biến mất.
Hắn khẽ khinh miệt, sắc mặt trào phúng, thậm chí mấy phần chán ghét, hắn rút đi thanh kiếm trên bàn đưa vào vỏ kiếm.
"Người hắn muốn thành thân... Là một người chết."