__Ở nơi tối tăm, chờ đợi tân sinh.
Gió tuyết gào thét bên tai, Thương Chiết Sương đi ngược với trận mưa tuyết.
Gió tuyết lạnh thấu xương như lưỡi đao sượt qua mặt của nàng, nhưng nàng đã chết lặng, một điểm tri giác cũng không còn.
Ủy khuất cùng phẫn nộ chưa từng có đốt lửa nóng bập bùng, hừng hực khuấy động trong lòng ngực nàng, cuối cùng bức ra một niềm chua xót.
Nước mắt ấm áp bất giác trượt xuống bên mặt, trong giây lát bị gió tuyết ngưng tụ thành băng.
Thương Chiết Sương chạm tới nước mắt bị đông cứng bên gò má, đột nhiên thanh tỉnh rất nhiều.
Giờ phút này, nàng đang đứng trên đỉnh nóc lầu các cao nhất trấn Lĩnh Giang.
Chân trời mênh mông, gió tuyết đập vào mặt.
Trận tuyết này ở Lan thành tựa như tích tụ đã lâu, đến như vũ bão càn quét thiên địa, trong mắt đều trắng xóa.
Đôi mắt nữ tử hơi rủ xuống, ý cười hiện lên gương mặt.
Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhỏ bé đến mức gần như không thể nghe thấy giữa trời gió tuyết.
"Thương Từ Hàn, ra đây đi."
Xung quanh vẫn chỉ có thanh âm của gió tuyết, gió mang bông tuyết rơi mạnh xuống mái hiên, Thương Chiết Sương chậm rãi nhắm mắt, lặp lại câu nói: "Lần cuối cùng."
Trong gió tuyết lạnh lẽo xuất hiện một bóng hình người đang đến, hắn mặc áo bào xanh thẫm, rất nhanh hòa làm một với tuyết trắng.
"Tỷ tỷ..." Hắn gọi.
"Thương Từ Hàn có ý gì?" Ý cười trên mặt Thương Chiết Sương lúc này còn băng lãnh hơn gió tuyết, đôi mắt trong trẻo cũng tựa như dung nhập vào băng tuyết điên cuồng.
"Tỷ tỷ, ta chỉ muốn để tỷ biết rốt cục hắn ta là dạng người gì, đã che giấu tỷ biết bao nhiêu chuyện."
"Thật sao? Vậy đệ có cảm thấy mình thắng chưa?"
Thương Chiết Sương không trả lời vấn đề của hắn, mà ném ra một vấn đề khác.
Lời nói này khiến Thương Từ Hàn đột nhiên hiểu ra, nếu liên quan đến thắng bại, vậy thì hắn, đã thua triệt để.
"Tỷ tỷ..."
"Ta biết đệ sẽ không từ bỏ ý định, nhưng cũng chưa từng nghĩ đệ sẽ làm chuyện đó đến mức này. Liên thủ với Ninh Triều Mộ, cũng phí không ít tâm tư của đệ nhỉ?"
"Tỷ tỷ, vì thế nên tỷ..."
"Đệ không cần đoán tâm tư của ta, cũng đừng suy đoán về sau ta và Tư Kính sẽ thế nào." Thương Chiết Sương thở dài, đôi mắt lướt qua những kỷ niệm đẹp đẽ, thật sự thanh tịnh đến thế.
"Ta thích huynh ấy."
Nàng cười nhạt, bình ổn mà thoải mái.
Trong gió tuyết, tất cả đều bị mất đi màu sắc, giữa đất trời cũng chỉ còn một màu đỏ chướng mắt của nàng.
Lần đầu tiên Thương Từ Hàn cảm thấy, hắn chưa từng hiểu tỷ tỷ của hắn.
Hắn biết quá khứ phong ấn của dây tơ hồng, thứ khiến nàng mâu thuẫn với tình cảm vốn có của mình, cũng biết rõ bộ dạng lạnh nhạt hay lạnh lùng của nàng, nhưng không hề biết, người tỷ tỷ hắn cho là một đời sẽ không đụng tới tình cảm, sẽ ở trước mặt hắn nói thẳng mình đang thích một người.
Có thể, đây mới chính là nàng.
"Tỷ tỷ..." Hắn gọi thêm một tiếng, nhưng ngữ điệu không mạch lạc.
"Từ Hàn, ta chưa từng nói đệ sai. Ta chỉ hy vọng đệ sẽ hiểu, ta chưa từng chán ghét đệ, mà là những thứ cưỡng ép đệ đặt nó lên người của ta."
Nàng thở dài, đôi mắt nhuốm một sắc buồn: "Ta đã từng sợ hãi, sợ rằng bản thân hoàn toàn không biết gì, sợ hãi bản thân mình là trưởng tỷ, lại cần đến đệ che chở cho ta. Rõ ràng chúng ta là tỷ đệ, nhưng tại sao đệ phải bức ta đến tình trạng như thế."
"Tỷ tỷ, tỷ vì Tư Kính..."
"Đến bây giờ đệ còn cho rằng tất cả lời ta nói tới, đều là vì lừa gạt đệ, cũng là vì Tư Kính sao?" Thương Chiết Sương lạnh lùng mỉm cười, ý cười trên môi càng thêm xinh đẹp, "Nếu không phải bị đệ bức bách đến bước này, ta cần gì phải trốn? Rõ ràng là huyết mạch tương thân, còn không bằng cả kẻ thù. Thương Từ Hàn, từ đầu đến cuối đệ đã từng làm gì, chính mình còn không rõ sao?"
Thân thể Thương Từ Hàn cứng đờ, đôi mắt kia bỗng xẹt qua một tia hốt hoảng.
"Đệ..."
"Từ Hàn, nhưng không thẹn với lương tâm." Thương Chiết Sương lắc đầu, thanh âm nhẹ đi, "Ta tin tưởng đệ sẽ biết bản thân mình đang làm gì."
Lời này của nàng khiến Thương Từ Hàn sinh ra một tia chần chừ.
Nhưng hắn còn chưa kịp tỉnh táo, thân ảnh Thương Chiết Sương tựa như sương khói, thoáng qua liền biến mất trong gió tuyết.
Sau khi làm rõ tất cả, đại khái Thương Chiết Sương đã thăm dò được cảm xúc hiện nay của mình, không vui vẻ tự mỉa mai bản thân.
Những lời vừa rồi nàng nói với Thương Từ Hàn dĩ nhiên là giả, nhưng cũng không phải không có sự thật. Dựa vào hiểu biết của nàng đối với Tư Kính, lời nói nàng chí ít có thể làm hắn kinh sợ một thời gian, nếu có thể khiến hắn thay đổi tâm ý, vậy thì càng tốt hơn.
Về phần Tư Kính bên kia...
Nàng chưa từng phủ nhận mình đã sinh ra tình cảm, cũng không muốn giấu diếm, nhưng điều khiến nàng tức giận chính là, cho dù nàng không quan tâm quá khứ, dù nàng không ngại hắn lừa gạt nàng, nhưng hắn lại đem mọi cảm xúc của mình lướt nhẹ qua đôi mắt sâu như vực kia, dùng suy nghĩ của bản thân thay nàng quyết định tất cả.
Lúc trước hắn nói đến số mệnh, phảng phất đang tái hiện bên tai của nàng.
Nàng ghét hắn lúc đối mặt với số mệnh, thái độ lại tựa như vô cảm, đến tột cùng hắn đem mạng của mình coi là gì?
Một con cờ của người khác, hay là một quỹ đạo của vòng tròn thiên mệnh?
Tựa như giọt nước giữa biển cả, như phù du sớm tối.
Thật sự rất buồn cười.
Kiểu người này, có gì mà thích chứ?
Trong lòng Thương Chiết Sương còn giận dỗi, nếu cuộc sống của nàng hoàn toàn trái ngược với Tư Kính, đến cùng bản thân còn yêu cầu xa vời gì nữa?
Nàng lắc lắc đầu, dọn sạch toàn bộ suy nghĩ bên trong, lấy ra một tờ giấy trong ngực.
May mà hôm ấy có bồ câu đưa tin mang tới ủy thác, hiện tại nàng cũng không đến mức không có chuyện để làm.
***
Cứ như vậy, Tư Kính về Tư phủ một mình, chờ đợi hắn cũng chỉ có mỗi Thích bá.
Ông đưa tay cầm chiếc ô giấy dầu, nhìn thấy một hắc phục.
__Công tử chưa từng trở lại với tư thái này.
"Công tử." Ông gọi một tiếng, dường như nhớ đến điều gì, một lúc sau liền tắt tiếng, không dám nhiều lời.
"Không sao." Mặt Tư Kính hơi ủ dột, đôi mắt càng tĩnh mịch hơn trước, không chứa một vệt sáng.
"Công tử, tay của người..."
Thích bá nâng cao ô chặn một chút gió lạnh cho Tư Kính, vừa vặn trong nửa khắc thấy rõ bàn tay Tư Kính trong áo bào đen.
Bàn tay đã cóng đến xanh tím, vết máu khô khốc đọng lại phía trên, nhưng hắn giống như không có cảm giác, siết thật chặt thanh kiếm.
Thích bá không đành lòng nhìn, chuyển dời ánh mắt, sau một lúc định đưa Tư Kính vào phủ, bỗng ngửi thấy một hương vị nhàn nhạt từ xa bị gió thổi đến.
"Tư công tử làm gì mà chật vật đến vậy?"
Thanh âm này vĩnh viễn hắn không thể quên, là của Ninh Triều Mộ.
Hắn chưa từng phủ nhận Tư gia có chút thiệt với Ninh gia, nhưng từng cử chỉ, từng hành động của Ninh Triều Mộ luôn khiến hắn phiền chán cực kỳ, đến mức hắn chỉ cần thấy gương mặt trào phúng của nữ tử kia, liền sinh ra cảm giác chán ghét.
Tư Kính chậm rãi xoay người, trên mặt hiện lên một vẻ tươi cười không chứa nhiệt độ: "Ninh cô nương, từ ngày chia xa đến nay không có vấn đề gì chứ?"
Ninh Triều Mộ khoác một áo bào lông chồn, tay cầm lò sưởi nhỏ, gương mặt che bởi một lớp lụa mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lẽo. Lông chồn mềm mại trên áo che đi cần cổ trắng nõn, nàng đứng một mình trong gió tuyết, khóe mắt cong lên, thân hình đơn bạc như thế lại hiện ra một bộ dạng ương ngạnh mỹ lệ.
"Chào Ninh cô nương." Thích bá cực kỳ không tình nguyện hành lễ với nàng, sau đó cúi thấp đầu, đến cả gương mặt cũng không thèm nhìn.
"Ta thấy Thích bá dường như không phải rất hoan nghênh ta."
Ninh Triều Mộ mỉa mai cười một tiếng, căn bản không để tâm đến thái độ của Thích bá, tự động vào Tư phủ tựa như vào nhà mình.
"Tư công tử, ta cũng đã đến rồi, chi bằng nói chuyện đi."
Trên bàn trưng một lò hương, lượn lờ hương thảo dược mát lạnh lan tỏa khắp nơi.
Tư Kính trút bỏ áo bào đen, đổi về y phục thường mặc, trường sam xanh nhạt ngồi đối diện với Ninh Triều Mộ, sắc mặt vô hỉ vô bi.
Ninh Triều Mộ phủi tro trên bàn, cười khẽ: "Tư Kính vẫn cứng nhắc như thế."
"Ninh cô nương có việc?"
Đôi mắt Ninh Triều Mộ xẹt qua một tia hung ác cùng không cam tâm, thanh âm nén xuống: "Này, ngươi thật sự không có tình cảm sao?"
"Chí ít là như thế đối với Ninh cô nương." Tư Kính cong khóe môi, hắn cười nhạt, "Vật Ninh cô nương muốn, ta đã cho cô; Ninh cô nương muốn ta đi làm, ta cũng đã đều làm, Ninh cô nương còn không hài lòng điều gì?"
"Đây đều là ngươi thiếu ta..." Câu này của Ninh Triều Mộ tựa như hạt mưa nhỏ giữa mùa thu, băng lãnh nhưng ẩn giấu một chút rung động.
"Vì lẽ đó, ta đây chẳng phải đều đem mạng sống trả lại hết cho cô rồi sao?"
Câu nói này của Ninh Triều Mộ khiến ý cười trên mặt Tư Kính càng sâu hơn.
Dáng vẻ tươi cười hoàn mỹ không tỳ vết này khiến Ninh Triều Mộ một câu cũng không thể nói, sự phục tùng tuyệt đối này khiến tất cả những uất hận, không cam tâm của nàng tích tụ lại trong lòng.
"Rốt cuộc Ninh cô nương vẫn còn yêu cầu xa vời gì nữa đây?"
Hắn liên tục chất vấn, tựa như những bông tuyết từng mảnh từng mảnh rơi vào nơi ấm áp sâu nhất, lạnh đến mức nhất thời nàng không biết xử lý thế nào.
Ninh Triều Mộ hơi trợn mắt lên.
Tất cả vỏ bọc hoàn mỹ, chu toàn tựa như không thể che được những vết sẹo trên mặt, không thể che hết bi thương dưới đáy lòng.
"Lúc trước, chuyện gì ta cũng đều nghe theo Ninh cô nương, cho dù cô thiết kế ta, thiết lập Hồng Môn Yến để uy hiếp ta, ta cũng đã đúng hẹn mà làm. Nhưng Ninh cô nương cho là ta không đoán được chuyện cô đang liên thủ cùng Thương Từ Hàn, lấy cái cớ là Vân Nương để dẫn ta tới trấn Lĩnh Giang sao? Ninh cô nương căn bản đâu quan tâm tới sống chết của Vân Nương nhỉ."
"Phụ mẫu ta thiếu Ninh gia, ta sẽ bù đắp. Nhưng nếu cô đánh chủ ý lên những chuyện khác, ta sẽ không cam đoan sẽ làm ra những chuyện khiến Ninh cô nương thất vọng đâu."
Ninh Triều Mộ vô thức cắn môi, mùi máu tươi tràn ra từ bờ môi.
Nàng chưa từng thấy Tư Kính như thế này.
Do hoàn cảnh sinh sống từ nhỏ, tính cách của hắn luôn ôn hòa hữu lễ với mọi người, thậm chí chưa từng nói chuyện cao giọng, đừng nói chi là nói thẳng như thế, hung hăng biểu đạt tâm tình của mình.
Thái độ của hắn đối với nàng từ trước đến nay đều nhắm mắt thuận theo, không quan tâm nàng muốn điều gì, hắn đều sẽ cho nàng.
__Trừ tình cảm của hắn, nàng vĩnh viễn cũng không thể chiếm được.
Trước đó cũng thế, hiện tại cũng vậy.
Đáy lòng nhịn sự bực tức không biết làm cách nào để giải phóng, sắc mặt Ninh Triều Mộ xám xịt, một câu cũng không nói.
Nàng ái mộ hắn, thích hắn, thế nhưng sự liên kết của bọn họ là gì chứ?
Ngày ấy, hắn toàn thân đầy máu đứng trước mặt nàng hỏi, nàng muốn cái gì.
Nàng nói, nàng muốn lấy mạng của hắn, nàng muốn Ninh gia khôi phục dáng vẻ như trước, thậm chí lông mày của hắn cũng không nhíu lấy một cái, lập tức đáp ứng.
Khi đó nàng liền biết, hắn đối với nàng chỉ có áy náy, không hề có tình yêu.
Nàng cho là trái tim nàng chỉ có thể chứa một thù hận tràn đầy, nhưng khoảng cách giữa bọn họ, là vô số thù hận. Nàng hận bản thân nhu nhược, hận mình bất lực, càng hận tình yêu của mình đối với hắn.