Thương Chiết Sương nhàn nhạt quét mắt qua Tư Kính.
Nàng biết hắn nói không sai, cũng biết nếu không xử lý được oán linh Vân Nương trêu chọc, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cả trấn Lĩnh Giang trấn này.
Đáy lòng của nàng tựa như nứt ra một khe rãnh tinh tế, cảm xúc không thích theo khẽ này tràn ra.
Nàng không đáp, ngáp một cái: "Đêm khuya rồi, ngày mai nói sau."
Bọn họ vừa vào phòng này, vừa vặn có hai gian, có thể cho hai người ngủ, thế là nàng xoay người đi về phía bên trái bức bình phong.
Nàng có thể cảm nhận được Tư Kính ngồi trong sảnh đường một lúc, nhưng chỉ trong thời gian một chén trà, hắn tắt nến, cả phòng quay lại một vùng tăm tối.
Thương Chiết Sương nằm trên giường, lần đầu tiên bị mất ngủ.
Mấy năm nay màn trời chiếu đất ở Không vực, bữa ăn thường là có trước chứ không có sau, mà cảm giác cũng không tệ nên cơ hồ đã dưỡng nàng thành thói ngả đầu liền ngủ.
Nhưng lúc nãy vừa ngây người bên cạnh Tư Kính một lúc, cảm thấy bản thân mình biến hóa rõ ràng.
Nàng trầm mặc, bắt đầu suy tư tỉ mỉ những chuyện phát sinh giữa mình và Tư Kính.
Hiện tại nàng có thể xác nhận, bí mật trên người Tư Kính hơn phân nửa có liên quan đến Ninh phủ. Nói đúng hơn là có liên quan đến đại cô nương Ninh phủ, Ninh Triều Mộ.
Nghe nói từ nhỏ bọn họ đã có hôn ước, nhưng sau này không hiểu duyên cớ gì mà hôn ước này không còn giá trị. Mà theo thái độ của Tư Kính đối với Ninh Triều Mộ, xem ra hắn thật sự không thích Ninh Triều Mộ.
Vì thế nàng liền nghĩ tới lời nói của Tình Nương ở Như Ý lâu đối với Tư Kính.
Ninh tiểu muội muội trong lời nàng phải chăng chính là Ninh Triều Mộ.
"Ninh Triều Mộ thích Tư Kính..." Nàng nhẹ giọng lầm bầm, nhưng cảm thấy có chút không đúng.
Nếu như Ninh Triều Mộ thật sự thích Tư Kính, vậy thì nàng ta cần gì phải hao tâm tổn trí thiết lập Hồng Môn Yến đả thương Tư Kính, mà Tư Kính vì sao lại đối với nàng ta nói gì nghe thấy như thế?
Lần đầu tiên Thương Chiết Sương cảm thấy trong đầu hỗn loạn, bát nháo thành một khối, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Một đêm này, nương theo những suy nghĩ rối rắm này, sau khi không chốt được kết quả, nàng mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Nắng sớm chiếu nhẹ, ánh sáng nhạt khắp phòng.
Mặc dù nhìn qua phòng của Vân Nương rất nhỏ, nhưng rất biết chọn địa thế đón nắng cực kỳ tốt, ánh sáng xuyên qua khe nhỏ của cửa sổ thẳng đến gương mặt của Thương Chiết Sương.
Đêm qua Thương Chiết Sương không ngủ ngon, còn bị ánh sáng hắt vào, đáy lòng dâng lên một cỗ bực bội, kéo chăn trùm lên đỉnh đầu.
Nàng vốn cho rằng Tư Kính sẽ đến đánh thức nàng, nơi này không phải Tư phủ, bọn họ cũng không phải đến vui đùa. Nhưng đến buổi trưa, nắng đã chiếu sang nơi khác trong phòng, Tư Kính đều không đến gọi nàng thức.
Nàng ngủ đến ngu muội, lúc ngồi lên cũng không tỉnh táo lắm.
Thương Chiết Sương loạng choảng xuống giường, nhắm mắt mặc qua loa y phục, đẩy cửa ra ngoài.
Không nghĩ tới vừa mới bước ra cửa nàng đã không nhận ra biệt viện của Vân Nương.
Phàm là những cửa sổ đập vào mắt đều dán đầy những bùa vàng, những cái cây trong viện cũng tránh cho xui xẻo bị giày vò, trên cành cây dính đầy máu gà tanh tưởi, toàn bộ viện này tản ra một mùi tanh nồng.
Trong sân một có nam tử mặc áo đạo đang đứng.
Người kia ước chừng cũng đến tuổi gần đất xa trời, nhưng dù hắn một thân như tiên nhân, áo bào thêu những hoa văn đắc đạo, vẫn là tướng sinh gian trá, hoàn toàn không giống tiên phong đạo cốt, nhìn qua ai cũng sẽ nghĩ là giang hồ bịp bợm.
Thương Chiết Sương căm ghét nhíu mày, xoay đầu tìm tung tích của Tư Kính, nhưng quét mắt một vòng không nhìn thấy người.
Vân Nương đứng bên cạnh đạo trưởng kia, dáng vẻ rất thân mật, hơi thấp thỏm nói: "Nguyên Hư, tiểu tiện nhân ban đêm sẽ không về đâu chứ, ta đã bị dọa mấy lần rồi."
Giọng điệu bà ta kiều mị, hành động, cách nói so với nữ tử thanh lâu chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí lớn mật đưa tay chạm vào tay của ny đạo trưởng.
Thương Chiết Sương thu màn này vào đáy mắt, bên môi dâng lên ý cười băng lãnh, quay đầu không muốn nhìn thấy hai người này, nhún chân nhảy lên nóc nhà.
Ngoài dự liệu, Tư Kính mà nàng tìm thật lâu lại đứng ngay trên nóc nhà.
Thấy Thương Chiết Sương đã lên, đôi mắt lạnh nhạt của hắn có chút ấm áp hơn, tựa như cơn gió mát bên cành liễu ngày xuân, chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy lòng Thương Chiết Sương.
Ánh mắt này của Tư Kính khiến cho cảnh tượng ô uế chướng khí ở đây hoà hoãn hơn rất nhiều, Thương Chiết Sương đi tới ngồi bên cạnh hắn, hỏi: "Tên Nguyên Hư đạo trưởng này đến đây lúc nào vậy?"
"Tầm giờ Thìn."
"Khi đó ngươi đã tỉnh rồi sao?"
"Đêm qua chẳng phải Chiết Sương ngủ sớm hơn ta sao?"
"..."
Thương Chiết Sương bị câu nói này của Tư Kính chặn miệng, im lặng. Chẳng lẽ nàng còn phải nói với hắn, bản thân bởi vì suy nghĩ chuyện của hắn cho nên đến canh ba sáng mới ngủ à?"
May mà Tư Kính không truy đến cùng, chỉ thản nhiên nói: "Tỉnh dậy đã bị Nguyên Hư đạo trưởng phá hủy tâm tình, liền học theo Chiết Sương lên đây để tị nạn."
"Xem ra Vân Nương hạ quyết tâm xem chúng ta như không khí." Thương Chiết Sương miễn cưỡng liếc nhìn hành động nhỏ của hai người kia, nhanh chóng thu hồi mắt.
Tư Kính ranh mãnh cười một tiếng: "Hiện tại e là Vân Nương đang thầm chửi chúng ta dưới đáy lòng, không biết mời tới hai người đến giúp lại là hai tượng Phật thôi nhỉ."
"Vậy chúng ta không thể bị bà ta mắng sai được." Thương Chiết Sương vô thức nói thành lời, trong giây lát mới nhận ra thật ra là Ninh Triều Mộ nhờ Tư Kính đến giúp Vân Nương.
Nhưng thần sắc của Tư Kính không vì câu này mà thay đổi, trái lại càng khó lường hơn.
"Chiết Sương nói không sai, Ninh Triều Mộ chỉ tìm ta đến trợ giúp Vân Nương xua tan oán linh, nhưng phương pháp để làm còn phụ thuộc vào sự lựa chọn của ta, không phải sao?"
Mấy ngày gần đây phát sinh nhiều chuyện như vậy, lại ở cùng với Tư Kính đã lâu, Thương Chiết Sương đã sớm quên tận trong xương cốt hắn là dạng người gì.
Nàng không biết vì sao lúc trước làm việc như thế nào với Ninh Triều Mộ, nhưng ít ra hiện nay, hành động này khiến Ninh Triều Mộ càng không vui, nàng càng có chút vui vẻ không hiểu.
Nàng không lấy tiểu tâm tư này biểu hiện ra, tất nhiên liền chuyển chủ đề nói: "Đi thôi, vào trấn ăn một chút gì đó rồi trở lại, không nên quấy rầy Vân Nương này cùng ny đạo trưởng."
Tư Kính ngầm hiểu, lắc đầu dở khóc dở cười, sau đó mới nhẹ giọng: "Chiết Sương nghĩ cho bọn họ thật chu toàn nhỉ."
***
Lúc bọn họ rời khỏi nhà Vân Nương, buổi trưa chưa qua, vì thế qua mấy ngõ nhỏ đến cạnh đường, thị trấn này đã tràn ngập mùi thức ăn theo khói bếp.
Hai người tùy tiện chọn một tửu lâu ven đường ngồi xuống, gọi mấy món ăn, bắt đầu nhàn nhã nghe dân chúng trong trấn nói chuyện.
"Này, thật là xúi quẩy, ta nói cho ngươi, thật sự ta muốn về thương lượng một chút với mẫu thân về việc chuyển nhà!"
"Sao vậy?"
"Ngươi cũng biết, không ai dám ở gần nhà của Vân Nương. Nương của ta cảm thấy nhà bà ta thuận tiện đường sá, không nghe khuyên can mà mua nhà gần đó. Lúc này dù cho nghe tiếng khóc trẻ con cũng không sao, nhưng hôm qua ta bỗng gặp quỷ đó!"
"Cái gì?" Người kia bỗng giật mình, buông đũa rơi xuống, thấp giọng hỏi, "Ngươi đã trông thấy gì?"
"À...." Người kia thở dài, sát lại gần hắn ta nói, "Đêm qua ta nhìn thấy nhiều đốm sáng màu xanh lục, còn có một bóng đỏ, đều là thứ Vân Nương chọc phải. Ngươi nói có bị dọa hay không đây?"
Thương Chiết Sương: "..."
Tư Kính: "..."
Hai người nọ còn xì xào bàn tán, Thương Chiết Sương lúc nghe bọn họ hào hứng kể chuyện cũng buông bát đũa, nói với Tư Kính:
"Ngươi nhìn đi, lời đồn không thể tin hết, chúng ta thay vì lãng phí thời gian thế này, không bằng đến nơi dừng chân của Nguyên Hư đạo trưởng tìm tin tức, có lẽ càng đáng tin hơn."
Tư Kính cong môi, tựa hồ cũng không dị nghị, nói: "Dựa vào quan hệ giữa Vân Nương và Nguyên Hư, ta nhớ nơi hắn ở cũng không cách xa Lĩnh Giang, chút nữa tình hình ổn hơn có thể thuận tiện hỏi chưởng quầy."
Quả nhiên như Tư Kính nói, đạo quán của Nguyên Hư đạo trưởng ở trên núi Thanh Nguyên của Lĩnh Giang không quá xa, dựa vào núi để đặt tên, đến đây không đến một ngày.
Lúc Tư Kính thăm dò tin tức, đưa mấy hoàng kim cho chưởng quầy, hắn ta mừng đến mức hận không thể báo tất cả danh hiệu trong giới đạo sĩ, lúc bọn họ định rời đi còn chỉ rõ đường đi ngắn nhất.
May mà có tên chưởng quầy "Thấy tiền là sáng mắt", Thương Chiết Sương cùng Tư Kính dễ như trở bàn tay tìm được Thanh Nguyên.
Đạo quán này tọa lạc trên đỉnh núi Thanh Nguyên, xa xa nhìn thấy một mảng mây mù bay trên mái hiên.
Đến gần xem thì nó tựa như đạo quán bình thường, theo phương vị của bát quái để xây, càn nam khôn bắc, khảm ly đối xứng, dưới vách đã cao ngất là bậc thang trung điệp không thể đếm được.
Sau khi thấy được toàn cảnh của Thanh Nguyên, Thương Chiết Sương và Tư Kính nhìn nhau một cái.
Bọn họ vốn cho rằng Nguyên Hư sẽ giống như thuật sĩ giang hồ, đạo quán sẽ rất tiêu điều nhưng không ngờ, Thanh Nguyên đạo quán này lại u tĩnh trang nghiêm như thế.
Bất quá Tư Kính tiếp nhận rất nhanh.
Hắn đạp lên thềm đá trắng trước Thương Chiết Sương, ngửa đầu nhìn chủ điện giữa mây mù trên Thanh Nguyên, nói: "Vậy thì, nếu như Nguyên Hư không có bản lĩnh gì, tại sao Vân Nương lại tin hắn như thế?"
Đôi mắt Thương Chiết Sương chìm xuống, sinh ra một ý nghĩ không tốt.
Vân Nương là nhũ mẫu của Ninh Triều Mộ, sau khi Ninh phủ suy thoái liền rời đi. Theo lý thuyết bà ta không có bằng hữu quyền quý hay thân thích giàu có, dù muốn gia nhập tà đạo cũng không thể dễ dàng như vậy.
Trừ khi.... Có người âm thầm chỉ điểm.
Nghĩ đến đây, nàng thoáng khinh bỉ.
Tất nhiên Tư Kính cũng nghĩ đến tầng này, xoay đầu lại nhìn nàng.
Thương Chiết Sương ngước mắt lên nhìn Tư Kính chằm chằm, giọng điệu lười nhác: "Chuyện này khá thú vị, nếu như oán linh kia chết thảm dưới tay của Vân Nương, vậy thì Tư gia chủ ngươi được Ninh Triều Mộ ủy thác nên lựa chọn thế nào đây?"
Bộ dạng này của nữ tử trước mắt khiến Tư Kính nhớ đến lần đầu hai người gặp mặt.
__Một thân váy đỏ sáng rực xinh đẹp, nàng ngồi mỉm cười trên xà nhà.
Thế là hắn cũng nương theo nàng, nở nụ cười: "Chiết Sương cảm thấy ta làm thế nào là tốt, ta liền làm theo thế ấy."