Tư Kính rời khỏi Thương phủ một lúc lâu mới thu lại thần sắc trên mặt.
Lần này hắn đến tìm Thương Từ Hàn, tất nhiên không thể hiện ý nghĩa muốn hắn ta không động đến sợi tơ hồng trên cổ tay Thương Chiết Sương.
Làm như thế không khỏi quá đánh rắn động cỏ.
Lần mạo hiểm này, hắn chỉ muốn thử tìm hiểu quá khứ của Thương Chiết Sương thông qua Thương Từ Hàn. Quả nhiên Thương Từ Hàn không làm hắn thất vọng, mấy câu nói đã cho hắn một ít tin tức.
Tuy chỉ là tâm sự chuyện cũ, nhưng cũng đủ rồi.
Muốn dò ra những quá khứ Thương Chiết Sương từng trải qua chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chỉ là khi đối mặt với Thương Từ Hàn, hắn không thể bảo đảm bản thân sẽ không lộ ra sơ hở, trở thành công cụ để Thương Từ Hàn lợi dụng.
Khi hắn trở lại Tư phủ đã là sáng sớm mai, Thích bá đang đợi trước cửa.
Lan thành rét lạnh, dù hiện tại là ban ngày, chỉ một cơn gió nhẹ cũng khiến tứ chi cứng đờ khoong thể động.
Hắn nhíu mày, hỏi: "Thích bá, trong phủ đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thích bá cúi đầu vái chào, nói: "Trong phủ vô sự, chỉ là người của Ninh phủ lại truyền tin tới."
Tư Kính cong môi, ý cười băng lãnh trong mắt: "Ta biết rồi."
"Công tử, lần trước chúng ta đến Tứ châu, Ninh phủ làm như thế..."
"Không sao, thứ mà Ninh Triều Mộ nghĩ ra cũng chỉ là vui thích giày vò người khác mà thôi." Tư Kính tiến lên, đi vài bước rồi nhẹ giọng nói, "Nàng ta hồ đồ như vậy, không buông bỏ được nữ nhi tình trường, sao có thể khiến Ninh phủ trở lại như trước đây."
Sương mù sáng mùa đông dày đặc, kết tụ trên cành lá, ngưng thành một tầng mỏng.
Thương Chiết Sương dùng ngón tay phủi những vụn băng trên lá cây quế, ánh mắt xa xăm về phía mặt hồ bên hành lang.
Một bộ thường phục đập vào mắt.
__ Là Tư Kính.
Nàng bất giác lùi về sau mấy bước, không nghĩ ra muốn nói gì với hắn. Tư Kính từ xa nhìn thấy một mảng đỏ rực, liền thay đổi hướng đi của mình, cất bước về phía nàng, gọi: "Chiết Sương."
Đầu Thương Chiết Sương vẫn trống rỗng như trước, trong mắt đều là dáng vẻ của Tư Kính, sau một lúc mới tựa như tỉnh mộng: "Lúc ngươi không có ở đây, Ninh phủ đưa tin tới."
"Thích bá đã nói với ta." Tư Kính nhìn vào đôi mắt trống rỗng của Thương Chiết Sương, khẽ nâng lên ý cười, "Chiết Sương chưa tỉnh ngủ sao?"
"Không phải..." Thương Chiết Sương cuối cùng lấy lại tinh thần, đôi mắt hạ xuống, "Ninh phủ thiết đãi Hồng Môn Yến ở Tứ châu, ngươi còn cam tâm tình nguyện đến dự, mới qua vài ngày thì lại có tin truyền đến, ngươi còn muốn làm việc cho Ninh phủ à?"
Nàng xem như đã nhìn ra, những chuyện lúc trước Tư Kính đơn độc thực hiện đều là ủy thác từ Ninh phủ.
Nhưng Tư Kính là Tư gia chủ cao quý của Tư gia, địa vị ở Không vực tất nhiên không cần bàn đến, cần gì phải đối với Ninh phủ tận tụy như vậy?
Tư Kính không giải thích, chỉ cười nhạt: "Chiết Sương sẽ đi chứ?"
"Ngươi đã hỏi, ta còn cự tuyệt được sao?" Ánh mắt Thương Chiết Sương khôi phục sự lạnh nhạt vốn có, chỉ là lúc này trong lòng nàng còn chứa một chuyện khác.
Nếu lần này nàng có thể thăm dò được quan hệ giữa Tư Kính và Ninh phủ, coi như không uổng chuyến đi này.
***
Chuyện ủy thác lần này của Ninh phủ, liên quan đến nhũ mẫu của Ninh Triều Mộ, Vân Nương, mà nơi bà ta đang ở là ngay tại Lan thành.
Tiểu trấn ở cạnh Lan thành, từ Tư phủ đi đến cũng không quá một ngày, bởi vì liên quan đến quỷ ma nên đi ban ngày chỉ tổ lãng phí thời gian, vì thế Thương Chiết Sương và Tư Kính quyết định sau khi dùng xong bữa trưa mới lên đường.
Lúc hai người đến trấn Lĩnh Giang, trăng đã treo trên ngọn liễu.
Thị trấn này tuy nhỏ, nhưng đèn đuốc vẫn sáng sủa, trên đường nhiều người qua lại, tửu lâu đầy tiếng huyên náo.
Thương Chiết Sương liếc sang Tư Kính, hỏi: "Lúc này ngươi không tính toán thời gian để điều tra chuyện Vân Nương à?"
"Chiết Sương rất chờ mong đặt bản thân vào nguy hiểm à?"
"Không, chỉ là phương thức ngươi xử lý quả thực không thú vị chút nào." Thương Chiết Sương cong môi, đôi mắt tựa cười nhưng không hẳn, "Ta đã sớm quên đã bao lâu chưa thư giãn gân cốt rồi."
"Vậy cũng có thể chứng minh, ta chiêu đãi không thỏa đáng nhỉ?" Tư Kính dừng mặt tại bàn trà ven đường, cười nói, "Đi thôi, đến ngồi một chút. Nếu chuyện của Vân Nương náo lớn, quán nhỏ ven đường chắc chắn sẽ có người nghị luận."
Bàn trà này đặt tại góc phố bên cạnh ngõ, dân chúng trong trấn vừa mới dùng xong bữa tối, nhàn nhã đến đây tiêu thực.
Mọi người đều thảo luận những chuyện phát sinh gần đây của mình, vì thế đối với dung nhan và trang phục của Thương Chiết Sương và Tư Kính, đa số bọn họ chỉ hơi lườm một chút, rồi tiếp tục nói chuyện say sưa.
"Nghe nói nhà của Vân Nương hàng đêm đều có tiếng khóc nỉ non."
"Đúng vậy... Vân Nương này đã trên năm mươi, nghe nói qua mấy lần mang thai nhưng đến một đứa con cũng không có. Ngươi nói xem có phải đã làm nhiều chuyện trái lương tâm, bị oán quỷ quấy phá nên không thể dưỡng thai lớn không?"
"Lời này nói cũng đúng, nói không chừng..." Người nói nhìn xung quanh một lát, sau đó thấp giọng nói, "Vân Nương là nhũ mẫu của đại cô nương Ninh phủ, cẩn thận lời nói."
"Ninh phủ?" Người kia lạnh lùng bật cười, "Nếu là mười mấy năm trước, ngươi nói Ninh phủ với ta còn có thể có chút lực uy hiếp, nhưng bây giờ Ninh phủ xem là gì chứ?"
"Bỏ đi, lạc đà gầy hơn ngựa béo, phía sau những thế gia này rốt cuộc chất chứa điều gì, người bình thường như chúng ta không biết được đâu."
"Cũng đúng, nghe nói Vân Nương lại mời tên đạo sĩ lần trước tới, không biết tên đó lần trước đã trấn trụ được quỷ ma, lần này có thể giúp bà ta tránh một kiếp hay không..."
...
Nghe đối thoại của hai người, Thương Chiết Sương khẽ nhíu mày.
Bọn hắn nói phân nửa đều là chuyện nàng đã biết, còn đạo sĩ kia là chuyện gì?
Nàng quay đầu, nhìn Tư Kính nói: "Ninh Triều Mộ tin ngươi, nhưng không nhất định Vân Nương sẽ tin đúng không? Bà ta đã mời đạo sĩ tới rồi."
"Bọn họ cũng vừa mới nói, lần trước cũng đã từng mời đạo sĩ này..." Tư Kính hơi trầm ngâm một lát, thản nhiên nói, "Xem ra Ninh Triều Mộ cũng không nắm chắc được đầu đuôi chuyện này."
"Không biết đầu đuôi đã gọi ngươi tới trước, vị đại cô nương Ninh Triều Mộ này thật đúng là biết sai khiến người khác."
Nói xong lời này, Thương Chiết Sương liền nâng vạt áo đứng lên: "Chúng ta mau mau đi thôi, tránh việc Vân Nương tin đạo sĩ kia mù quáng, càng dẫn tới tai họa lớn hơn."
Tư Kính thấy được sự không vui trong lời nàng, đi đằng sau lưng lặng lẽ nâng nụ cười bên môi.
Chỗ ở của vm không chỉ ở một góc nhỏ trong ngõ, ẩn sau một hàng dài nhà cửa, nhìn lướt cũng khó phân biệt.
Thương Chiết Sương vẫn chú ý tới xung quanh nhà của Vân Nương cơ hồ không có người ở, tựa như chỗ ở của Vân Nương là ốc đảo giữa vùng đất rộng lớn.
Cửa gỗ cũ kỹ treo một ổ khóa lớn, trên đó đã có vết gỉ xanh.
Khóa này tựa như chỉ cần chạm vào sẽ rơi ngay xuống, treo ở đây chẳng khác nào thùng rỗng kêu to.
Nếu đến một mình, Thương Chiết Sương đã sớm lật nguyên cái nhà lên. Nhưng hiện tại chỉ có thể cùng Tư Kính đợi ở ngoài, còn vâng lời hắn lễ độ gõ ba tiếng lên cửa.
Thấy Thương Chiết Sương nhìn bước tường cao của nhà Vân Nương, Tư Kính hỏi: "Đã bao lâu Chiết Sương không đi qua cửa chính rồi?"
Thương Chiết Sương khó khăn suy nghĩ, sau đó trả lời: "Không nhớ rõ lắm."
Lúc bọn họ nói chuyện phiếm, trong nhà rốt cuộc có chút động tĩnh.
Cánh cửa gỗ nhẹ mở một khe hở, sau đó lộ ra một đôi mắt cẩn thận dò xét một vòng bốn phía.
Thương Chiết Sương đứng trước cửa vốn đã hơi mất kiên nhẫn, hiện tại còn gặp dáng vẻ Vân Nương nghi thần nghi quỷ, mở miệng nói: "Trước cửa nhà bà đã tạt máu chó còn cả dán bùa vàng, người còn không ngăn được, còn sợ quỷ gì chứ?"
Vốn Vân Nương đã khiếp đảm sợ hãi ôm cánh cửa, bây giờ còn bị câu nói bất chợt này của Thương Chiết Sương làm cho giật mình, toàn thân run lên, thiếu chút nữa té khỏi cửa.
Cánh cửa mở rộng hơn, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Thương Chiết Sương mắng: "Chuyện nhà ta có liên quan đến nhà cô à!"
Lúc Vân Nương mở cửa ra, Thương Chiết Sương mới trông thấy toàn bộ dung nhan của bà.
Nữ tử trước mắt hoàn toàn không giống người đã trên năm mươi, mặt phấn má đào, đôi mắt sáng tỏ, thậm chí khóe mắt cũng không có một vết nhăn nào. Gương mặt lớn chừng một bàn tay, dặm một ít son phấn cũng có thể áp đảo một vùng.
Thương Chiết Sương hơi ngạc nhiên, thậm chí quên cả phản bác lời bà ta vừa nói, mà lúc này Vân Nương đang thoáng nhìn Tư Kính phía sau lưng nàng.
Thần sắc bà ta càng trở nên chán ghét, nụ cười câu lên có chút cay nghiệt: "Ta đã bảo không cần hao tâm tổn trí, nàng ấy còn đến tìm ngươi."
Tư Kính nhàn nhạt quét mắt qua Vân Nương, tựa như không nghe thấy lời bà ta nói, đẩy cửa ra đi vào.
Vân Nương vốn đang tựa trên cửa, Tư Kính đẩy như thế khiến bà hơi lảo đảo.
Thương Chiết Sương chưa từng thấy qua dáng vẻ Tư Kính như lần này.
Dù cho hắn gặp phải người nào chuyện gì, đều khiếm tốn hữu lễ, nhưng lúc đối mặt với Vân Nương, thái độ của hắn lại thay đổi. Không nói là vô lễ, chỉ trực tiếp coi bà ta là không khí.
Vì thái độ của Tư Kính, đột nhiên Thương Chiết Sương cảm thấy tự tại hơn rất nhiều.
Trước kia nàng cũng chỉ xem xét một chút tình mọn giữa bà và Tư Kính, mới lười nhác trả lời Vân Nương, bây giờ ngay cả Tư Kính cũng không nể mặt thì gương mặt này của bản thân làm cho ai nhìn nữa?
Thế nên lúc Thương Chiết Sương đi ngang qua Vân Nương, thuận tay đẩy bà ta một cái, cười lạnh: "Nếu không làm việc gì trái lương tâm, sao lại sợ quỷ gõ cửa đến như vậy? Ninh Triều Mộ còn không biết xấu hổ gọi Tư Kính đến cửa giúp ngươi. Nếu là ta, hiện tại tốt nhất nên ném bà vào Phật môn để tịnh tâm, chuộc tội, để cầu xin sự tha thứ của oán quỷ kia."
"Cô!" Vân Nương cũng xem như sống nửa đời người, bị tiểu bối như Thương Chiết Sương dẫm lên đầu mà nói, tức giận đến mức lông mày dựng thẳng, vươn tay định đánh Thương Chiết Sương.
Nhưng tay bà ta mới giơ lên một nửa đã bị Tư Kính nắm chặt.
Hắn liếc mắt nhìn Vân Nương, ánh mắt lạnh léo khiến bà ta run cầm cập.
"Lời nói của Chiết Sương dù không dễ nghe, nhưng cũng không sai. Chuyện tự mình làm, trong lòng rõ ràng nhất. Nếu bà không muốn mất mạng ở đây, tốt nhất nên yên tĩnh một chút."
Giọng điệu Tư Kính rất bình tĩnh, nhưng cực kỳ băng lãnh giữa mùa đông lạnh giá, khiến toàn thân người khác đều nổi da gà.
Mặt Vân Nương lộ ra vẻ sợ hãi, dù hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng biết được chọc vào hai người trước mắt này chỉ có hại chứ không có lợi, bà đành phải "nuốt răng vào bụng", phất tay áo oán hận đi về phòng mình.
Thấy Vân Nương đã đi, Thương Chiết Sương ở sau lưng Tư Kính hỏi một câu: "Đêm nay chúng ta ở lại đây sao?"
"Chỗ của Vân Nương có mấy gian phòng trống, tạm thời sẽ ở đó, đến khi xử lý xong chuyện này chúng ta liền đi."