Đây là lần thứ hai Thương Chiết Sương nhìn thấy Bạc Ngạn.
Hắn vẫn như lúc mới gặp, dáng người thẳng tắp như cây tùng, toàn thân lộ ra một khí tức lưu loát dứt khoát nhưng lại mỏng như tầng mây.
Cảm giác được sự tồn tại của Bạc Ngạn cực kỳ thấp.
Cả người luôn mặc y phục đen, lúc ban ngày rất dễ nhận ra, nhưng hắn luôn không nói một lời, đứng yên bên cạnh Chu Tuyết, dường như chỉ cần Chu Tuyết không cử động hoặc không nói chuyện với hắn, hắn sẽ mất đi linh hồn, thần sắc ngưng trệ.
Nhưng Thương Chiết Sương không đặt sự chú ý lên người Bạc Ngạn, mà đưa mắt về phía Chu Tuyết.
Chu Tuyết thay chiếc váy màu xanh thường mặc thành y phục màu đen, theo quy củ buộc tóc lên.
Trong chớp mắt này, Thương Chiết Sương mới nhìn thấy một phần chân thật nhất trong cuộc sống trên người cô gái này.
Sau khi Chu Tuyết thay y phục, giấu đi vẻ dịu dàng ngày thường sau màn đêm, tựa như một mảng mây đen trong ngày đông giá rét, mang theo cả bão tuyết, nhưng trong nháy mắt sẽ tiêu tan.
Lần này Thương Chiết Sương không có ý định nhúng tay vào việc của Chu Tuyết, dù sao đây là chuyện thuộc Tụ Huỳnh Lâu, nàng vốn không muốn liên lụy vào ân oán thị phi, huống hồ ân oán này không hề quan hệ với nàng.
Nếu như Chu Tuyết địch không lại, e là nàng chỉ có thể bảo toàn mạng sống cho nàng ta thôi.
Hôm nay thời tiết không mấy tốt, mây đen trầm thấp ngay chân trời, gió thu đìu hiu mang theo mấy phần lạnh lẽo của mùa đông cận kề.
Thương Chiết Sương chớp mắt nhìn ánh mặt trời xé rách tầng mây, phất tay áo ẩn trong bóng tối, đi theo Chu Tuyết cùng Bạc Ngạn từ phía xa.
Do thời tiết, người đi đường rất thưa, mấy tiểu thương bày bán cũng ít hơn so với ngày trước.
Chu Tuyết quen đường, nhẹ nhàng xuyên qua mấy con hẻm nhỏ, hiển nhiên đã từng tìm hiểu qua nơi đây.
Trước mắt là một con đường rộng rãi.
Ở Lan thành, kẻ xấu thường đi vòng đường nhỏ, nhưng vùng đất bình lặng như thế, hai bên đường đều trồng cây liễu xếp thành hàng cực kỳ quý hiếm.
Con đường không có dấu chân người bỗng xuất hiện một cái kiệu đỏ chót dễ nhận ra,
Bốn góc kiệu giăng cờ cùng chuông nhỏ, lắc lư lên xuống khiến tiếng chuông vang lên, phiêu đang trên con đường cô tịch dài.
Bên cạnh kiệu, ngoài trừ bốn kiệu phu, không có người bên ngoài khác.
Một cỗ kiệu bậc nhất như thế đột ngột xuất hiện trên đường, chợt nhìn như một cái bẫy dụ địch.
Chu Tuyết biết, mình không có lựa chọn.
Nàng giống một sát thủ bình thường, nhận mệnh lệnh mà đi, vô luận phía trước là núi đao hay biển lửa, không thể có ý lùi bước.
Chỉ một giây, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, hiện ra ánh sáng lạnh. Lưỡi kiếm lạnh lùng xuyên qua hư không, một góc kiệu lộ ra cảnh tượng bên trong.
Trong cỗ kiệu hoa mỹ như vậy, không có bất kỳ ai!
Ánh mắt Chu Tuyết run lên, thay đổi thế công của trường kiếm, đỡ được phi tiêu lao ra từ góc tối.
Bốn kiệu phu vừa mới còn mặc áo vải, chẳng biết khi nào đã dỡ lớp ngụy trang, lộ ra y phục màu xanh đậm bên trong.
Ở góc độ của Chu Tuyết, đúng lúc có thể nhìn thấy rõ ràng trên y phục của bọn họ có thêu một ký tự quen thuộc.
Biết rõ là âm mưu, nàng cũng nhất định phải đi vào núi hổ.
Trong một tích tắc, Chu Tuyết bỗng hiểu ra. Có lẽ từ đầu đến cuối, Cố Khiên Từ chưa từng có dự định sẽ cho nàng tự do, mà nàng chỉ là một con cờ trong chuỗi ngàn vạn kế hoạch của hắn.
Lấy nàng để hoàn thành kế giương đông kích tây, không thể tốt hơn.
__Dù sao đám người này đã sớm thấy được thân phận của nàng.
Vừa nghĩ đến đây, Chu Tuyết giữ vững thanh kiếm trong tay, rồi nháy mắt bỗng run run. Nhưng chiêu thức ra hoàn toàn ác liệt như trước.
Thương Chiết Sương hờ hững ẩn mình sau bức tranh lớn, lạnh lùng như tất cả trước mắt.
Nàng không biết võ, xem như biết cũng sẽ không nhúng tay, mục đích nàng ở đây chỉ vì một câu nói của Tư Kính, bảo đảm cho Chu Tuyết một mạng.
Nàng tin Chu Tuyết giống như nàng, đều nhìn ra thứ gọi là "tự do" mà Cố Khiên Từ cho nàng ta, chính là tự do phải đánh cược cả mạng sống. Khó trách Tư Kính sẽ có lúc vô ý để nàng chăm sóc Chu Tuyết, e là đã sớm nhìn ra dụng tâm của Cố Khiên Từ.
Mây đen ở chân trời càng thêm dày đặc, trên đường đã dậy mùi tanh nồng.
Một giọt mưa rơi trên lông mày của Thương Chiết Sương, nàng đưa tay quét đi hạt mưa trên mặt, nhưng trận mưa này từ chậm rãi tí tách sang tựa như trút nước.
Thân ảnh Chu Tuyết ẩn trong màn mưa, dần dần bị che chắn thành một bức tranh mơ hồ.
Mùi máu tanh không bị mưa to ngăn trở mà càng dày đặc, không chỉ không bị che giấu, tựa như còn để trận mưa này thêm thắt.
Hai trong bốn kiệu phu đã bị Chu Tuyết lúc này đả thương.
Hai người kia che vết thương, thở hồng hộc, nhưng công kích không hề chậm lại.
Thương Chiết Sương nhìn ra, dù Chu Tuyết có võ công cao cũng sẽ không chịu nổi tiêu hao sức lực liên tục như thế, nếu còn tiếp tục sẽ bị mài mòn đến chết.
Nàng ngưng mắt nhìn thế cục trước mắt, đáy lòng hơi bực bội.
Động tác của bốn kiệu phu ban đầu là cùng nhau chậm chạp, tựa như chơi diều với Chu Tuyết, bước chân lộn xộn phiêu đãng. Nhưng trong một giây, hai người trong số đó chưa bị thương đột nhiên đồng loạt giơ kiếm hướng tới Chu Tuyết.
Thanh kiếm trên tay Chu Tuyết vô cùng vững, một chiêu đã đánh bay một người trong số đó, rồi ngửa ra sau tránh khỏi mũi kiếm đang ép thẳng tới.
Nhưng ngay lúc nàng ngửa ra sau, hai người bị thương bỗng chia ra, một người chặn đường lui của nàng, một người quăng ám khí vào người nàng.
Thương Chiết Sương vừa định tiến lên mang Chu Tuyết ra khỏi cuộc chiến thì thấy Bạc Ngạn từ đằng xa phi tới, dùng trường kiếm đâm xuyên qua người chặn đường lui của Chu Tuyết.
Một tay hắn nắm chặt tay của Chu Tuyết, một tay rút trường kiếm ra, ném hướng về một người khác.
Trường kiếm mang theo mười phần lực đạo đã đính người kia trên mặt đất!
Người kia run rẩy phun ra một ngụm máu lớn, thân thể như giun đất vặn vẹo mấy cái, tựa như đang chịu thống khổ rất lớn, sau đó tắt thở trong cơn mưa to này.
Tốc độ Bạc Ngạn rất nhanh, nhưng tốc độ của Thương Chiết Sương còn cao xa hơn.
Nàng hạ xuống bên người của hai người, xem chừng thời gian mà Cố Khiên Từ muốn kéo dài cũng đã đủ để hắn làm chuyện mình muốn làm, vì thế nàng nói một câu "Đi" rồi cùng Bạc Ngạn và Chu Tuyết biến mất khỏi con đường.
Gió mang theo nước mưa tạt vào gương mặt ba người, váy đỏ của Thương Chiết Sương ướt đẫm, tóc cũng dính sát vào gò má.
Trong trí nhớ của nàng, hình như nàng chưa từng chật vật như vậy, bất quá, hiện tại nàng khó mà đặt sự chú ý lên người mình.
Bọn họ không tốn nhiều thời gian đã đến được Tư phủ, Thích bá sớm sai người đợi ở trước cửa. Sau khi bọn họ vào cổng chính, liền có mấy người cực nhanh khiêng Chu Tuyết vào giường nằm.
Dù Chu Tuyết mang một thân đồ đen, nhưng máu vẫn hòa với nước mưa chảy xuống góc áo của nàng từng giọt từng giọt.
Máu bị nước mưa pha loãng, chỉ còn màu đỏ nhạt, theo vạt áo rớt xuống đất tạo thành một vũng nước nhỏ.
Đại phu bên cạnh kiểm tra thương thế của Chu Tuyết, Thương Chiết Sương thì nhìn chằm chằm vào vũng máu nhỏ không lên tiếng.
Nàng không nghĩ tới Cố Khiên Từ cũng chờ ở Tư Phủ, dù nàng không cảm thấy Cố Khiên Từ lợi dụng Chu Tuyết là có tội.
Từ nhỏ Chu Tuyết được Cố Khiên Từ nuôi lớn, mạng sống đã thuộc về Cố Khiên Từ.
Xem là thế, nàng không thể tránh khỏi sự khó chịu nho nhỏ dưới đáy lòng.
Tiếng mưa rơi không dứt bên tai, khói nhạt từ tẩu thuốc của Cố Khiên Từ lặng lẽ bay đến mũi của Thương Chiết Sương.
Nàng nhíu mày, định lùi về sau một bước, lại bị Cố Khiên Từ kêu lại bước chân.
"Hôm nay Thương cô nương đi vào vũng nước đục này là chuyện tuyệt đối ta chưa từng nghĩ tới."
Giọng điệu của Cố Khiên Từ luôn lười nhác, âm cuối kéo dài mang theo ý hững hờ, tựa như chuyện sống chết của Chu Tuyết đối với hắn chỉ là việc vặt, nhỏ nhoi.
"Cố lâu chủ đã quyết, cần gì phải ở đây hư tình giả ý quan tâm?"
Thanh âm của Thương Chiết Sương như mùa thu lạnh lẽo, không phải Thương Chiết Sương bênh vực kẻ yếu, chỉ đơn thuần nàng không ưa dáng vẻ này của Cố Khiên Từ.
Cố Khiên Từ hứng thú nghiêng đầu, cười nhạt nói: "Thương cô nương chẳng lẽ được Tư gia chủ giữ lại lâu quá, tính tình cũng không thú vị như hắn rồi?"
Thương Chiết Sương xì khẽ, không nói.
"Đã vào Tụ Huỳnh Lâu còn có đạo lý được đi ra sao? Nếu như lần này Chu Tuyết có thể thoát, ta liền sẽ để nàng chết đi, để nàng chân chính được tự do. Còn không thể thoát cũng là hoàn thành trách nhiệm của nàng mà thôi."
"Ngươi không cần giải thích với ta."
"Ta cũng nên biết, Thương cô nương không có hứng thú."
Cố Khiên Từ ôm trán, ánh mắt rơi trên sắc mặt trắng bệch của Chu Tuyết, rồi nhanh chóng liếc sang Bạc Ngạn càng thêm suy tư.
Thương Chiết Sương thấy được thần sắc chợt lóe lên của Cố Khiên Từ.
Nàng có thể mơ hồ cảm nhận được, tựa hồ trên người Bạc Ngạn có một bí mật không muốn người ta biết, mà Cố Khiên Từ e là người duy nhất trong bọn họ có thể biết được bí mật này.
Nhưng tính tình của Cố Khiên Từ rất cổ quái, nhìn hành vi bên ngoài ngả ngớn bạc bẽo nhưng trong câu nói luôn có một chút ẩn ý, như có tình nghĩa.
Nàng đối với lời nói của hắn, luôn có thái độ nửa tin nửa ngờ.
Đại phu cho Chu Tuyết thuốc thượng hạng, Thương Chiết Sương cũng thấy mình không tiện ở lâu trong phòng, quay người muốn rời đi. Nhưng Bạc Ngạn lại đi trước nàng một bước, ra khỏi cửa phòng.
Cố Khiên Từ vẫn ngồi trên bàn bên cạnh, thoáng nhìn bước chân dừng lại nửa khắc của Thương Chiết Sương, khóe môi trào ra nụ cười thản nhiên: "Không ấy Thương cô nương ở lại trong phòng, Chu Tuyết tỉnh lại cũng cần có người chăm sóc."
"Bạc Ngạn..."
"Bạc Ngạn sao? Ý thức của hắn, chưa bao giờ thuộc về hắn..."
Lời nói của Cố Khiên Từ cực kỳ thâm sâu, Thương Chiết Sương có thể hiểu được hàm ý trong đó.
Thế gian vạn sự đều có nhân quả, nếu Bạc Ngạn đã biến oán niệm thành chấp niệm, vì vậy hắn ắt có lý do tồn tại đến giờ phút này. Mà dù cho lý do này là gì, cũng đều có liên quan đến Chu Tuyết.
Nếu không, lúc hai người không quen biết nhau, hắn sẽ không ngày ngày đi theo Chu Tuyết.
Còn lý do này đối với Chu Tuyết là tốt hay xấu, còn phải chờ bàn luận thêm.