Trong một phút Thương Chiết Sương có chút hối hận khi hợp tác cùng Tư Kính.
Ở trong mắt người khác, có lẽ hắn là người rất ôn nhu, muốn biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, nghĩ ra phương pháp để tất cả mọi người có thể độ hóa Cù Tiểu Đào.
Nhưng nàng không phải người như thế.
Tốc chiến tốc thắng là điều nàng muốn từ trước đến nay.
Nếu như đụng phải một loại khó chơi như Tiêu Lâm Xuân khiến nàng thay đổi một chút, nàng vẫn không muốn có thói quen dây dưa dài dòng ở những thời gian tiếp theo.
Bức ép Cù Tiểu Đào đi đầu thai, dựa vào ý đó cũng không tính là tổn thương nàng ta, cũng không khiến nàng thương tâm. Dù sao hiện tại Cù Tiểu Đào gần như đã bị chấp niệm điều khiển, còn bản thân đã là đống rác.
Đối với Cù Tiểu Đào bị chấp niệm dày vò cả ngày lẫn đêm mà nói, để nàng đầu thai với tốc độ nhanh nhất chính là một loại độ hóa. Mà loại độ hóa này cũng phát sinh dưới tình huống nàng không biết gì.
Nàng làm như thế cũng không tính là vi phạm hứa hẹn với người ủy thác.
Đôi mắt Tư Kính sâu lắng, chớp mắt Thương Chiết Sương đã có ý nghĩ trực tiếp đoạt loại cây châm lửa trong tay hắn.
Nhưng tiếp theo, đôi mắt sáng của nàng tựa như nổi lên một tầng sương mỏng, hoảng hốt bao vây toàn thân.
Thân thể nàng cứng đờ, đột nhiên nhận ra được một chuyện.
Giờ Tý đã tới, bây giờ thân phận của nàng là người đã nhập mộng.
Trong mộng, nàng đang ngồi xổm dưới một gốc cây đại thụ, vô số cục đá như mưa trút về phía nàng.
Mấy cục đá đó, có cái nhỏ như ngón cái cũng có cái to như nắm đấm, tất cả đều mang theo lực đạo không hề nhỏ.
Từng đứa nhóc còn để tóc trái đào ở mọi ngõ ngách trong thôn xóm nhặt tảng đá lên quăng về hướng nàng.
Nàng ôm đầu, nhịn đau đớn từ vết cắt sượt qua da, đồng thời nhẫn nhịn vô số lời mắng chửi oán độc.
"Trên đời này sao lại có một cô nương dáng dấp xúi quẩy như thế chứ!"
"Mẫu thân ta nói ấn đường nhỏ hẹp, mí mắt thấp còn chân mày xiên xuống là tướng cay nghiệt hung ác. Khó trách phụ thân và mẫu thân đều chết sớm, đều vì sinh một tiểu nghiệt chủng như ngươi đó!"
"Các ngươi không biết đâu, ngày nào nàng cũng trốn trong phòng không biết đang cắt thứ gì. Không chừng vụng trộm dán bùa chú lên mỗi người chúng ta đấy!"
Do câu nói này, tiếng chửi rủa bốn phía đột nhiên lớn hơn.
"Cút khỏi thôn An Ninh, nếu không cả thôn đều phải chịu dạng người hung ác như ngươi hại chết!"
...
Rõ ràng ai cũng nói tâm tư của đứa trẻ là thuần túy nhất, như vậy thuần khiết nhất đó không phân biệt được thiện ác, có thể nói ra những lời không chút áy náy cùng không chút gánh vác trách nhiệm.
Mọi người đều nói đồng ngôn vô kỵ, thật sự là vậy sao?
(Ji: Đồng ngôn vô kỵ- Lời trẻ con nói không kiêng kỵ gì cả.)
Thương Chiết Sương chỉ cảm thấy da thịt dần đau đớn đến chết lặng, cảm xúc hận thù cuồn cuộn nổi dậy từng đợt từng đợt sóng, nhanh chóng chạm đến đỉnh đầu nàng.
Đôi mắt nàng chứa đầy nước mắt tự lúc nào, trong một khoảnh khắc bị cơn mưa lạnh như trút nước dập vào.
Vũng bùn tạo trên con đường lát đá, người đi đường đều vội vàng.
Nhưng dù là nông dân cầm cuốc hay phụ nhân mang giỏ trúc đều biểu hiện ngoại trừ né tránh vũng bùn còn muốn né tránh nàng.
Cũng vì bộ dáng mang "điềm đại hung" khi trưởng thành của nàng sao?
Cái gọi là "điềm đại hung" này lại dùng tiêu chuẩn gì để lý giải đây?
Chẳng lẽ vì mấy lời đồn thổi trên giang hồ, liền đưa đời này của nàng định sẵn một quỹ đạo hay sao?
Đẹp, đến cùng là gì?
Phụ thân từng nói, mắt ngọc mày ngài là đẹp, nhưng phụ thân cũng từng nói, cùng người nghèo nói những lời thiện ý cũng là đẹp.
Thế nhưng vì sao người nghèo túc cũng chẳng muốn nói chuyện cùng nàng chứ?
Cứ như vậy thần hồn của nàng vượt qua bao năm tháng, nếu không phải cắt được mấy thứ để làm bạn với mình, sao có thể giống tiếp dưới tình cảnh này đây?
Trên đời này người duy nhất từng nói nàng đẹp là phụ thân, sau đó là ca ca chăm sóc nàng, nàng đột nhiên cảm thấy từ "đẹp" này đã mất đi ý nghĩa, cũng chẳng còn hào quang nào.
__ càng giống một lời nguyền rủa hơn.
Nàng đi ngược với biển người mênh mông, nằm chung với rắn chuột, cúi đầu im lặng trước phong cảnh đẹp đẽ, vì thế gian còn dư chỗ cho nàng.
Nhưng tại sao một người thấp kém trong bụi đất, chỉ muốn cầu bình an một khắc cho bản thân bọn hắn cũng không thể bỏ qua?
Buồn cười biết bao, nàng sinh ra ở thôn An Ninh, lại vĩnh viễn không được an bình.
Bọn họ đẩy nàng vào giếng sâu, còn đặt một tảng đá nặng ngay miệng giếng, mắt điếc tai ngơ mặc nàng giãy dụa hay hô hào.
Thậm chí nàng còn có thể nghe thấy thanh âm vui vẻ cười đùa của họ!
Vào thời khắc ấy, nàng đột nhiên hiểu được, thì ra cho dù nàng có làm thế nào cũng đều không đúng.
Khuôn mặt của nàng ngay từ khi sinh ra đã là có tội.
Nếu là tội lỗi, vì sao nàng còn phải sinh ra trên nhân thế?
Cuộc đời của nàng tựa như một chuyện cười.
Tư Kính nhìn nữ tử trước mặt mình bỗng rơi lệ đầy mặt, trong lòng nổi lên cảm giác không mấy thoải mái. Hắn đang định đưa tay lay nàng tỉnh, liền thấy khuôn mặt dữ tợn của Cù Tiểu Đào đã bám vào người Thương Chiết Sương.
__ Đó là gương mặt chân thật nhất của nàng ta.
Khuôn mặt đen đúa gầy gò, lông mày rất gần đôi mắt, trán vừa dẹp vừa hẹp, chân mày xiên xuống.
Nàng một bên cười một bên khóc, thần sắc biến hóa đơn bạc cũng không có cách nào mô tả được bi ai của nàng vào thời khắc này. Vô số người giấy của nàng đang bay lơ lửng, từng người sinh động như thật, phảng phất để thôn An Ninh đều được sống lại.
Hắn chỉ thất thần một lát, nữ tử bên người không biết đã tỉnh từ khi nào.
Trên mặt nàng còn sót lại những vệt nước mắt vì hồi ức xưa của Cù Tiểu Đào xâm chiếm. Chỉ là đôi mắt thấm đẫm đang lóe lên một tia mờ mịt khó nắm bắt.
Cù Tiểu Đào nhìn chằm chằm vào họ, sự giãy dụa trong mắt thoáng chốc bị sự hung ác thay thế.
Tư Kính không vì Cù Tiểu Đào biến hóa mà kinh ngạc, hắn duỗi tay nắm lấy một người giấy gần mình nhất, sau đó lấy cây châm lửa muốn đốt nó thành tro bụi.
Người giấy trong tay hắn không ngừng phản kháng, thân thể nhăn nhúm co lại phát ra tiếng thét chói tai.
Chớp mắt Thương Chiết Sương liền hiểu hắn đang muốn làm gì.
Đối với Cù Tiểu Đào, tất cả cuộc sống đều có ác niệm với nàng, mà người làm bạn với nàng ở quãng đời ngắn ngủi chỉ có đám người giấy này. Nếu muốn nàng tự tỉnh bản thân để chống cự chấp niệm, để nàng trong trạng thái thanh tỉnh tự nguyện đầu thai thì phương pháp tốt nhất là lấy người giấy uy hiếp.
Phản ứng của nàng rất nhanh, một tay kéo Tư Kính xuống xà nhà lướt qua hư không, một tay thuận tiện bắt thêm mấy người giấy.
Đám người giấy nhao nhao phản kháng, lấy hai tay bằng giấy cào nàng.
Tiếng lít nha lít nhít cùng tiếng thét chói tai nhanh chóng hòa lẫn tạo thành tiếng động cực ồn.
Con mắt tràn ngập ác hiểm của Cù Tiểu Đào xẹt qua tia giãy dụa một lần nữa, lần này rất kịch liệt.
Nàng ôm đầu ngồi xổm xuống đất, đôi mắt to đen láy rơi những giọt nước mắt bằng máu không ngừng.
Lúc này Tư Kính lấy ra một tấm bùa vàng hình như đã mang theo rất lâu, dễ dàng dán lên thân Cù Tiểu Đào.
Cù Tiểu Đào vẫn còn giãy dụa, nhưng khí đen trong mắt đã tản đi không ít.
Cả đời này nàng ôm lấy chấp niệm, đến cùng là gì chứ?
Bất quá là một gương mặt.
Vì sao lại phải cố chấp như thế?
Nàng chìm chìm nổi nổi trong chấp niệm, một mặt bức bách mình đồng tình với cái gọi là "đẹp" đối với đại đa số người, một mặt thống hận bản thân nhu nhược.
Bây giờ nàng lại cùng những người xem tính mạng như cỏ rác, xem nàng như trò đùa kia có khác gì?
Nàng nhìn Thương Chiết Sương, nước mắt càng dâng thêm.
"Từ nhỏ chỉ có một mình phụ thân tốt với ta, sau đó ta gặp được một ca ca cũng đối với ta vô cùng tốt. Nhưng chưa được bao lâu, hắn liền rời khỏi thôn An Ninh... Vì sao? Vì sao tất cả người tốt với ta rồi cũng sẽ rời khỏi ta, ca ca đó không phải cũng chán ghét dung mạo của ta đấy chứ?"
Thương Chiết Sương nhìn Cù Tiểu Đào, chợt trong đầu vang lên câu nói kia.
__ đứa trẻ đó sẽ không hại người.
Thế nhưng làm sao nàng có thể nói với nàng ấy đây?
Ca ca mà cô nhớ, cũng rất nhất cô, chỉ là hắn đã sớm đi trước ngươi một bước, biến thành tàn hồn rồi.
Do Cù Tiểu Đào khôi phục sự thanh tỉnh trong thời gian ngắn ngủi, đám người giấy căn bản bị thao túng bởi chấp niệm không ngừng giãy dụa cùng đều mềm nhũn xuống.
Tư Kính nhìn tầng mây ngoài cửa sổ rồi nhìn sang Cù Tiểu Đào: "Nếu bây giờ không đầu thai, sang ngày mai sẽ không tốt."
Cù Tiểu Đào trố mắt hồi lâu, không tiếp tục hỏi những vấn đề khác, chiếc áo đỏ kia nhẹ bước vào đình viện, trong tay cầm một chiếc gương đồng, nhìn gương mặt của mình hồi lâu mới dần tiêu tán trong bóng đêm.
Thương Chiết Sương nhìn đám người giấy rơi lả tả trên đất, bản thân cũng không nói được tâm tình hiện tại của mình, ngước mắt lên nàng mới phát hiện ánh mắt nhìn Cù Tiểu Đào tiêu biến của Tư Kính đã dừng lại trên thân nàng từ lúc nào.
"Như vậy, ngươi vẫn kiên trì dùng phương pháp tàn nhẫn đó trực tiếp ép buộc nàng đầu thai trong hỗn độn sao?"
Thương Chiết Sương hiển nhiên không nghĩ tới dạng người như Tư Kính cũng sẽ tính toán chi li nợ cũ với mình.
Nàng cũng không vì câu nói này của hắn mà không vui.
Lòng của nàng tựa như bị một khoảng trống chiếm lấy.
"Ta... Không biết."
Lúc trong mộng của Cù Tiểu Đào, trái tim của nàng đã dấy lên vô số tình cảm.
Nhưng trong chớp mắt tỉnh mộng, những tình cảm mênh mông kia tựa như mây khói tiêu tan. Thậm chí đến bây giờ nàng khó mà hồi tưởng lại chi tiết trong mộng cảnh, cũng khó mà hiểu được, tại sao Cù Tiểu Đào lại thương tâm đến vậy.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy tình cảm của nàng với người khác lạnh nhạt như thế, cũng bỗng dâng lên sự khát vọng hiểu rõ hoặc tiến sâu vào ý nghĩ.
Tư Kính nhìn nàng chăm chú, hồi lâu không nói.
Tựa hồ hắn cũng cảm giác được thân thể của Thương Chiết Sương đang cứng ngắc.
"Nếu mệt mỏi thì về sớm nghỉ ngơi đi." Thanh âm của hắn nhẹ bẫng, như an ủi, cũng bỏ xuống mấy phần xa cách lúc trước.
Lúc này Thương Chiết Sương lại cảm thấy có chút châm chọc.
Nàng không trả lời, chỉ đứng yên tại chỗ một lúc mới xoay người rời đi.
Ánh trắng sáng chiếu lên màu đỏ trên váy của nàng như ánh lửa, không có chút hòa hợp với sự tịch lặng và lạnh lẽo này.
***
Tác giả:
Cù Tiểu Đào: Đừng hỏi ta vì sao đi nhanh như thế, do ta không muốn làm bóng đèn thôi.