Dường như chưa từng có người thoát khỏi huyễn cảnh của Quan Vu, nếu có thì phần lớn là người vô dục vô cầu, sớm đã nhìn thấy phàm trần.
Thế nhưng người đến tìm hắn lại có mấy ai vô dục vô cầu chứ?
Quan Vu kinh ngạc nhìn quan tài đã nứt ra một vết thật sâu, khuôn mặt dữ tợn chậm rãi nhăn lại.
Thương Chiết Sương phá huyễn cảnh, tổn hao linh lực của nó khiến nó không thể không lộ ra nguyên hình. Nếu không thì người bình thường sẽ luôn nhìn xuyên qua gương mặt ảo của nó mà thấy được thứ mình sợ nhất.
Lúc hắn tạo ra huyễn cảnh cũng luôn dựa trên đạo lý này.
Người người đều có thất tình lục dục, thù ghét, phẫn nộ, ly biệt, cầu mà không được chính là nhược điểm dễ dàng bị đánh gục nhất.
Dù cho một số người không dễ đi theo nó, lúc mới vào huyễn cảnh còn sót lại một chút ý thức, nhưng cuối cùng cũng bị huyễn cảnh từng chút một ăn mòn tinh thần, ép lộ ra bản chất, sa vào đó và chết bởi mộng tưởng ngàn thu.
Huyễn cảnh này chứa chấp niệm sâu nhất của bọn họ, thậm chí quỷ cũng không thể tránh khỏi.
Chờ bọn họ chết đi, âm khí trên người Quan Vu càng tăng thêm một phần, quan tài sau lưng cũng nặng hơn một chút.
Trong quan tài này, không chỉ cất giấu bảo bối được thu thập trên người hoặc quỷ hàng trăm năm, mà còn cả tà vật, càng nhiều thi thể, càng nhiều linh hồn vụn vỡ tàn tạ.
Quan Vu nhìn linh thể vỡ vụn của Tiêu Lâm Xuân, ánh mắt trở nên hung ác.
Thương Chiết Sương vốn nên giống nàng ta.
Nàng đến đây vì lấy thuốc cho nam nhân kia, không phải là người nàng yêu nhất sao?
Nàng lấy thuốc vì hắn, không có bất cứ lợi dụng hay bất kỳ tư tâm nào, chợt nhìn qua thuần túy như thế.
Điều này chẳng lẽ không phải là yêu sao?
Đây là lần đầu tiên nó tạo ra sai huyễn cảnh.
Nó cũng không có biện pháp nào. Bởi vì trừ nam nhân này, nó căn bản không tìm ra thứ gì gọi là ác mộng đối với Thương Chiết Sương, trí nhớ trước kia của nàng hoàn toàn trống rỗng.
Thương Chiết Sương chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt sáng như làn nước mùa thu, lúc nhìn thấy Quan Vu, thoáng chốc mờ mịt.
Thứ trong tay mình đang năm không phải là ngọc trâm, mà là một cái xương bén nhọn.
Nàng lấy chiếc xương trực tiếp đâm mạnh vào thân thể Quan Vu.
Quan Vu còn đang đắm chìm trong thất bại không ngờ, đó là tất cả huyễn cảnh vô cùng chân thực, giờ đây đã mất tất cả, thậm chí bây giờ nó không bằng một đứa con nít bảy tuổi khỏe mạnh.
Xương cốt mang đến đau đớn, kích thích bản năng nguyên thủy nhất trong cơ thể nó, bỗng nhiên nó đưa cánh tay mục nát định đẩy Thương Chiết Sương ra khỏi đây. Nhưng cánh tay đó đã bị một đầu lâu cắn lên.
Quan Vu thống khổ kêu lên, ánh mắt đục ngầu nổi lên tơ máu, dường như sắp tuôn ra khỏi hốc mắt ngay lập tức.
Động tác phản ứng lại của Thương Chiết Sương còn nhanh hơn Quan Vu nhiều.
Lúc Quan Vu đưa tay lên, nàng đã sớm lách mình đến quan tài của nó, nhấc nắp quan tài nặng trịch lên.
Nàng cố chịu mùi ẩm ướt mục nát trong đó, tìm một lát, lấy ra một dây thừng vàng.
Dây thừng cực kỳ co dãn, trải qua trăm ngàn năm còn tỏa ra ánh sáng, nhìn qua có vẻ hơi giống gân rồng.
Không đến một lát, sợi dây thừng tồn tại trong quan tài ngàn năm đã quấn chặt chủ nhân của nó thành cái bánh chưng.
Linh thể của Tiêu Lâm Xuân vỡ vụn, dường như hãm sâu vào trong giấc mộng.
Thương Chiết Sương nhíu mày, lại tìm tìm kiếm kiếm trong quan tài hồi lâu mới tìm ra được một tấm phù chú, dán lên linh thể đang dần vỡ vụn của Tiêu Lâm Xuân, ngừng sự tan rã.
Trong hai lần tìm kiếm mấy thứ không mấy giá trị, bên cạnh đã quan tài chất đống không ít Thần khí bao người ao ước. Mà mấy thứ đó, tùy tiện lấy ra một cái có thể trấn một ngọn núi hay dòng sông, hiện tại đều bị Thương Chiết Sương ghét bỏ đá sang một bên như giày rách.
"Thứ gì mà nhiều vậy, sao tìm được đan dược đây?"
Quan Vu: "..."
Đây là tâm huyết ngàn năm của nó đó!
Nó oán niệm trừng mắt nhìn Thương Chiết Sương, sau đó nói một câu không phục cực kỳ nhỏ: "Tư Kính không phải người ngươi yêu sao?"
Động tác tìm kiếm của Thương Chiết Sương không dừng lại, lúc nghe thấy tên "Tư Kính" cũng chỉ đáp: "Ta và hắn bất quá chỉ có vài lần duyên phận."
Vài lần duyên phận liền làm người hy sinh vì nghĩa sao?
Huống hồ căn bản làm gì tồn tại "nghĩa" chứ.
Nếu là lúc trước, đánh chết Quan Vu cũng không tin có người này tồn tại. Nhưng trước mặt Thương Chiết Sương, tam quan của nó liền thành đổi một vòng.
Nó rất nhạy với lời nói của Thương Chiết Sương, nhận ra được có một tia lãnh đạm không như người thường.
Dù nàng là người sống có máu thịt, cũng có giận vui buồn, nhưng biểu lộ trong huyễn cảnh cùng thái độ lúc này, tựa hồ nàng rất nhạt nhẽo với mối quan hệ giữa người với người.
Nhưng đây là trời sinh, hay là sự trốn tránh theo bản năng, nó cũng không biết được.
Cỗ quan tài này nhìn như quan tài bình thường, nhưng thực tế lại là một cái động không đáy.
Thương Chiết Sương lục mấy vật kia, ban đầu chỉ ném loạn xạ bên chân, sau đó qua một lúc, đống đồ đã chất thành một ngọn núi nhỏ cao đến eo của nàng.
Nàng xem xét ba cái bình trên tay, xác nhận trong quan tài chỉ có mấy thứ này được xem như "thuốc" mới dừng động tác.
Quan Vu âm trầm quét mắt tới những bảo vật mà nó trân quý giữ gìn, rồi nhát gan liếc Thương Chiết Sương.
Bây giờ nó như con rắn bị chặt đốt thứ bảy, không còn lực phản kích, chỉ mặc cho người xử lý.
Dù nó cẩn thận tỉ mỉ đánh giá Thương Chiết Sương, nhưng Thương Chiết Sương lại nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt của nó.
Nàng đang theo dõi tấm bùa dán trên mặt cương thi Tiêu Lâm Xuân mà phát sầu.
Tấm bùa này đúng là có thể ngừng sự tiêu tán linh thể của Tiêu Lâm Xuân, nhưng cũng dừng lại tất cả, lúc này nàng ấy như một bức tượng đá, yên lặng duy trì trạng thái lúc dán lá bùa.
Kỳ thật đối với Thương Chiết Sương, Tiêu Lâm Xuân nhiều lắm chỉ là một con quỷ quen biết có chút ồn ào.
Dù nàng không có tình cảm với Tiêu Lâm Xuân, nhưng trơ mắt nhìn cảnh nàng ta bị tiêu tán, trong lòng vẫn không mấy dễ chịu.
Suy nghĩ mãi không ra, rốt cuộc nàng quay đầu nhìn Quan Vu một lát, rồi hỏi hắn tựa như đang nói chuyện phiếm: "Ngươi có biện pháp tu bổ linh hồn nàng ta không?"
Quan Vu: "..."
Không nói đến việc lấy mấy chục năm linh lực chỉ để cứu lấy linh hồn của một con quỷ chắc chắn sẽ đi đầu thai, là giao dịch không một chút lời, huống hồ nó chỉ có âm khí hơn ngàn năm, còn linh lực ngàn năm thì không.
Thương Chiết Sương thấy Quan Vu trầm mặc, tiện thay lấy một thanh ngọc trong núi bảo vật vỗ lên đầu hắn.
Quan Vu có cảm giác như cha đang dạy con vậy, may mà không phải bàn tay, nếu không càng chân thật hơn.
Nó lầu bầu mở miệng giải thích, trong ngôn từ đều là khát vọng cầu mong Thương Chiết Sương có thể cầm đống đồ của nó rồi thả nó đi.
Nhưng Thương Chiết Sương chỉ dùng tay nâng má, lộ ra bộ dáng sầu não, một lát sau lại như bầu trời trong sau cơn mưa, cười một tiếng xinh đẹp: "Nếu linh hồn khó tu bổ, vậy trực tiếp đưa nàng ta đi đầu thai đi."
Sắc mặt Quan Vu tối đen, thiếu chút nữa phun ra ngụm máu.
Bất quá, châm chước cho nàng, hắn ổn định lại tinh thần. Đối với hai người không có linh lực như bọn họ thì việc này thực sự dễ hơn việc tu bổ cho linh hồn vỡ vụn của Tiêu Lâm Xuân rất nhiều.
Quan Vu bị dây thừng trói chặt, cuộn mình như con rắn bị nướng chín. Tiếp theo "con rắn" này rất không tình nguyện mà chậm rãi trườn sang cái "núi nhỏ", chỉ ra một đồ vật.
Thứ đó dường như được tạo thành từ lưu ly, ánh sáng trong suốt lấp lóe trong bóng tối, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, một tay có thể cầm được.
"Thứ này dù chỉ là tàn phẩm, không bằng đèn tụ hồn, nhưng cũng có tác dụng tụ hồn trong giây lát."
Thương Chiết Sương cầm lấy, ước lượng trong tay, trầm mặc một lát mới hỏi: "Ngươi nói trong giây lát là bao lâu?"
Khóe miệng Quan Vu toét ra, lộ ra hàm răng đen xì, phát ra tiếng cười gấp gáp bén nhọn: "Giây lát này có thể là thời gian một chén trà, cũng có thể chỉ là một giây, tất cả đều dựa vào mức vỡ vụn của linh hồn cùng... Vận khí của ngươi."
Vừa rồi Thương Chiết Sương lục lọi khiến nó không thoải mái, còn bị nàng khắc chế, nên trong ngôn ngữ còn có chút ý rào phúng, cười trên nỗi đau của người khác.
Sau đó nó lại bị Thương Chiết Sương dùng thanh ngọc đánh lên.
Quan Vu ôm đầu, bắt đầu nhỏ tiếng chửi mắng, dường như đã ẩn nhẫn rất lâu mới bộc phát. Nhưng kiểu bộc phát này không thống khoái, giờ phút này nó mắng cũng chỉ có vài câu có ý mà không có lực.
Phía xa xa, sương mù trùng trùng điệp điệp đã tản dần, lộ ra một ánh sáng đỏ, mặt trời đã nhô đỉnh đầu tự bao giờ.
Quan Vu run sợ biến sắc, co quắp mạnh, cường độ giãy dụa càng lớn hơn.
Vào lúc này, lời nói nhẹ nhàng nhạt nhẽo của Thương Chiết Sương buông ra.
"Sẽ chết sao?"
Nghe lời này, Quan Vu chỉ trố mắt.
Nó đã quên bản thân đã bao lâu chưa từng chạm đến ranh giới sinh tử. Vấn đề này bỗng đến, thậm chí nó còn quên lẽ ra nó từng là một có người.
Nó nhẹ nhàng gật đầu rồi lại lắc đầu.
Ánh nắng không đủ khiến nó chết, nhưng có thể hao tổn âm khí nó đã tích cóp ngàn năm, khiến nó tổn thương nguyên khí cực mạnh.
"Đi thôi." Thương Chiết Sương khoát tay, mở dây thừng trên người nó, tiện thể lấy phù chú dán lên Tiêu Lâm Xuân bên cạnh ra.
Quan Vu thoát khỏi dây thừng, đống núi bảo vật trên mặt đất cũng như được nghe tiếng triệu hồi, một lát sau đã chạy hết vào trong quan tài thật to kia. Quan Vu cũng uể oải còng lưng xuống, trong thời khắc đó liền biến mất ở nơi ánh sáng không chiếu tới.
"Chạy cũng rất nhanh đấy."
Thương Chiết Sương cẩn thận thu linh hồn của Tiêu Lâm Xuân vào vật chứa, trước khi ánh nắng có thể đuổi đến lọn tóc nàng, mũi chân khẽ nhún lên, nàng đi về phía căn nhà nhỏ nơi thân quỷ của Tiêu Lâm Xuân ở.