Cố Hoa Thanh, năm nay năm tuổi, nhưng thật ra đã sống hai mươi hai năm rồi. Kiếp trước tuy nàng gả cho lang quân như ý, mẹ chồng đối xử với nàng giống như con gái ruột của bà, nhưng sức khỏe của nàng lại không tốt, kết hôn bảy năm mà mãi chưa có con nối dõi. Sau đó vào mùa đông, nàng bất cẩn bị nhiễm phong hàn, lúc đầu vốn không để ý, ai ngờ càng ngày bệnh càng nghiêm trọng, nàng mới hai mươi hai tuổi liền mất.
Hiện tại nàng đã sống lại ba ngày, trở thành một tiểu cô nương năm tuổi. Thân thể không tốt nàng không sợ, nàng vẫn còn nhỏ tuổi, có thể chậm rãi điều trị, rồi khi đến tuổi xuất giá, thân thể của nàng sẽ trở nên khỏe mạnh. Thời điểm trở lại, nàng cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ, dù sao kiếp trước nàng còn nhỏ, nhưng cũng nhớ rõ ngày giỗ của phụ mẫu.
Chu Trường Hằng, là con trai độc nhất của Tề Vương phi, tiểu thế tử trong Tề vương phủ, tương lai sẽ được phong thành Tề vương điện hạ. Đương nhiên, cũng là phu quân của Cố Hoa Thanh nàng kiếp trước, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã, thập phần yêu thương nhau. Nhưng mà, kiếp trước nàng đã sớm đi như vậy, Chu Trường Hằng nhất định sẽ rất thương tâm đi! Tự nhủ với lòng, đời này nàng phải sớm bảo dưỡng thân thể, để khi gả cho Trường Hằng, một hơi sinh cho hắn ba đứa nhỏ, không bao giờ... để mọi người chê cười hắn không có đứa nhỏ bởi vì phương diện kia không thể nữa.
Bình luận truyện