Xa Chử phải tốn thêm mấy chục phút nữa mới có thể miễn cưỡng bản thân tiêu hoá tình huống trước mắt này.
Dù sao cũng là bé con mà hắn đã nuôi được hơn một trăn trời, cho dù đột nhiên biến thành người rồi...... Vậy cũng phải để hắn nuôi tiếp.
Xa Chử thở dài một hơi, mở cửa nhà vệ sinh ra, liếc mắt lên liền nhìn thấy người trên giường đang nhăn mày gỡ mái tóc rối do chính cậu làm ra, còn gỡ đến bực mình, đôi tai trên đầu đều dựng thẳng lông.
Cậu mẫn cảm mà nhận ra được Xa Chử đang nhìn mình, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn sang hướng này, còn mang theo âm mũi uỷ khuất tố cáo: "Lông của em vón cục rồi nè."
Đây chính là việc mà Nhóc Con khi còn là một bé mèo sẽ làm ra được, bé hư được Xa Chử chiều đến không biết trời cao đất dày này thường xuyên sẽ vì tò mò mà khiến bản thân kẹt vào một xó nào đó, sau đó lại đợi Xa Chử đến giải cứu, meo meo meo meo, không ngừng làm nũng đòi một hộp pate để an ủi con tim mới bị dọa sợ.
Hình ảnh Nhóc Con khi đã biến thành người và Nhóc Con khi còn là mèo đối với Xa Chử quả thật là một sự tương tự lạ lẫm.
Xa Chử đối diện với đôi mắt màu hổ phách của tiểu mỹ nhân, cuối cùng vẫn là bất lực mà thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh cậu, cẩn thận tỉ mỉ gỡ rối cho Nhóc Con, còn không quên dạy cậu phải biểu đạt tình trạng này như thế nào mới đúng: "Đây là tóc, tóc đó, giống như thứ trên đầu anh vậy, không được gọi là lông."
Hắn nói xong còn suy nghĩ một lúc, nhớ đến người trong nhà hồi trước gọi tóc của của trẻ sơ sinh là lông, cách gọi này hình như cũng chẳng có vấn đề gì.
Tiểu mỹ nhân nửa hiểu nửa không gật đầu, đôi tai tạc mao an tĩnh mà dựng đứng, lại hiếu kỳ mà đưa tay lên chạm vào tóc Xa Chử, sau đó lại bất ngờ mà nhìn bàn tay mình, cười tươi nói với Xa Chử: "Tóc của anh châm vào tay em nà."
Xa Chử gỡ tóc cho cậu xong, vén mái tóc dài ra sau tai cho cậu, liếc nhìn lòng bàn tay đang xòe ra trước mặt mình, kiên nhẫn gật đầu giải thích: "Do anh mới cắt ngắn thôi, cho nên hiện tại em sờ sẽ có cảm giác đâm tay."
"Hơi ngứa ó." Tiểu mỹ nhân chớp chớp mắt, hình như còn cảm thấy rất mới mẻ, lại muốn đưa tay ra sờ đầu Xa Chử lần nữa, cổ tay bị Xa Chử có chút không được tự nhiên mà nắm lại.
"Anh đi nấu cơm," Xa Chử nắm lấy cổ tay cậu, đối diện với đôi mắt đó, rặn từng chữ, "Bây giờ em đã là người rồi, không được ăn thức ăn cho mèo nữa, cũng không được ăn pate nữa, sẽ nhiễm bệnh mất, phải ăn thức ăn giống anh mới được."
"Là mấy thứ mà sáng nào anh cũng ăn ớ hở, cái miếng vuông vuông mỏng mỏng có viên thịt ở giữa, thơm ơi là thơm á đúng hong?" Mắt tiểu mỹ nhân sáng chói, cũng quên mất muốn chơi với tóc của hắn, vui vẻ truy vấn.
"Món em nói chắc là hoành thánh nhỉ," Xa Chử cười, buông tay cậu ra, gật đầu đáp lại, "Vậy lát nữa chúng ta sẽ ăn cái đó ha."
"Được!" Tiểu mỹ nhân rất vui vẻ, sung sướng meo một tiếng, Xa Chử thấy vậy không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng nghĩ một tô hoành thánh còn không mắc bằng một hộp pate nữa là, mấy món ăn được đều rớt giá rồi mà con mèo ngốc này còn vui như vậy.
Xa Chử bước vào nhà bếp bật lửa lên, đặt một nồi nước lên bếp rồi lại quay vào phòng tìm quần áo cho tiểu mỹ nhân mặc.
Hắn trước tiên là đi tìm một chiếc quần lót mới đặt trước mặt tiểu mỹ nhân, thị phạm cho cậu mặc như thế nào, tiểu mỹ nhân chút hiểu chút không nghiêng đầu nhìn hắn, lật chiếc chăn đang đắp lên người mình, học theo Xa Chử mà mặc vào, nhưng lại phát hiện hình như chọt sai lỗ, kéo như thế nào cũng không lên, đợi đến khi Xa Chử tìm thấy được một chiếc áo thun ngắn tay rộng rãi cho cậu, quay người lại liền nhìn thấy người này đang trần như nhộng đứng đó, trên bắp đùi trắng tinh còn mắc nội y màu đen.
"Mặc sai rồi." Xa Chử không hiểu sao có chút không được tự nhiên, không dám nhìn lên phía trên nữa, bảo cậu ngồi lên giường, lại kéo quần trên chân cậu xuống, tận tay dạy dỗ cách mặc vào.
Nhưng quần lót vẫn là mặc không vừa, không biết tại sao đã biến thành người rồi nhưng đuôi và tai của Nhóc Con vẫn còn đó, từ xương cụt của cậu mọc ra một chiếc đuôi dài màu trắng đầy lông.
Xa Chử không nghĩ nhiều, tay nắm lấy đuôi cậu nghĩ xem phải làm sao để cậu mặc quần lót có thể thuận tiện hơn, ngón tay vừa mới nhẹ nhàng xoa nắn liền cảm nhận được chiếc đuôi đang quấn lấy cổ tay hắn hơi run lên, tiểu mỹ nhân giống như phản xạ theo điều kiện mà chân mềm nhũn quỳ bò bên cạnh giường, nhanh chóng quay đầu sang nhìn hắn, đôi mắt màu hổ phách đã nổi lên một tầng hơi nước, giọng nói cũng mềm nhũn cả ra: "...... Có thể đừng đụng vào nó được không? Cảm giác kỳ lạ quá đi."
Não Xa Chử lập tức trống không, giống như bị phỏng mà lập tức buông tay ra, có chút khó xử mà lùi ra sau một bước, liếc sang nơi khác giống như đã làm chuyện gì xấu xa vậy.
Lại qua một lúc sau mới xoa xoa mũi lẩm bẩm: "Không kéo quần lên được, anh cắt cái lỗ để đuôi em xuyên qua được vậy."
Nhóc Con không nghi ngờ gì, gật đầu đáp ứng, ngoan ngoãn nằm trên giường đợi hắn, đuôi lắc qua lắc lại.
Xa Chử bước vào nhà bếp bỏ hoành thánh vào nồi, cầm kéo quay về phòng ngủ để thiết kế quần áo cho Nhóc Con.
Có lẽ bởi vì sau khi biến thành người tất cả lông trên người đều biến hoá thành tóc, nên tóc Nhóc Con cực kỳ dài, thẳng đen xoã đến mông, lúc Xa Chử cầm kéo bước vào phòng thì nhìn thấy cậu đang nằm trên giường lắc chân, tóc dài tán loạn, bởi vì quần lót không kéo lên được nên lộ ra nửa cánh mông, còn có một chiếc đuôi đầy lông trắng muốt nằm giữa hai đùi, hình ảnh trước mắt quả thực là cấm trẻ em chưa đến tuổi thành niên xem.
"Anh mới lén ăn đồ phải hong?!" Nhóc Con ngay lập tức quay đầu lại nhìn Xa Chử, tầm mắt lướt từ trên mặt hắn xuống chiếc kéo hắn đang cầm trong tay, híp mắt lại như đang hỏi cung, "Anh đi hơi bị lâu luôn á nha."
"Anh chỉ là đi tìm kéo thôi," Xa Chử đối diện với đôi mắt màu hổ phách của cậu, không biết sao lại có chút chột dạ, cuối cùng còn thành thực giải thích, "Thuận đường đến nhà bếp luộc mấy miếng hoành thánh."
"Được rồi." Thực ra cậu cũng nghe không hiểu gì mấy, nhưng vẫn rất rộng lượng mà gật gật đầu, thả hai chân đang lắc lư xuống giường, còn rất tự giác mà quỳ dậy cong mông lên đưa đến trước mặt Xa Chử, tạo điều kiện thuận lợi để hắn cải tạo quần áo cho mình, độ cong của eo và mông cực kỳ đẹp đẽ, còn có thể nhìn thấy hai hõm Venus xinh xắn.
Xa Chử: "......"
"Em không cần...... Không cần vểnh cao như vậy......" Xa Chử cảm thức đầu có hơi nhức, khó khăn lắm mới nói hết lời.
Xa Chử không thường làm những công việc may vá này, nhiều nhất chỉ là vá nút áo, bây giờ hắn chỉ cần cắt một cái lỗ trên quần đủ để Nhóc Con luồn đuôi qua cũng phải cẩn cẩn thận thận sợ làm đau cậu, mặc dù cắt xong cái lỗ cũng không thể dùng hình tròn để miêu tả, nhưng ít nhất cũng có thể mặc được.
"Nhóc Con." Xa Chử ngẩng đầu lên theo thói quen mà gọi cậu, tiểu mỹ nhân đang quỳ trên giường cũng theo thói quen mà ưm một tiếng đáp lại, quay đầu lại thắc mắc nhìn Xa Chử, đôi mắt sáng lấp lánh.
Lúc này Xa Chử đã hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, xác thực trăm phần trăm cái người trước mặt này đây chính là con trai của hắn, vì vậy mất một lúc hắn mới có thể tiếp lời: "Anh chạm vào đuôi em một chút, chỉ là muốn giúp em mặc quần vào thôi."
Nhóc Con do dự một chút, trông không mấy tình nguyện, nhưng vẫn là gật gật đầu, chậm rì rì nói: "Vậy anh...... Vậy anh nhớ đừng đụng tới chỗ khi nãy nha."
Xa Chử hồi tưởng lại, bắt đầu có chút khó xử, cứng ngắc ừ một tiếng, cẩn thận tránh không chạm đến xương cụt của cậu, nhẹ nhàng nắm lấy phần xa xa, cẩn thận xuyên qua cái lỗ mới được cắt, lại dùng phần dây thừa nơi lưng quần lót cột lại thành một vòng.
Trong phòng vẫn mở máy sưởi, Xa Chử cho rằng với tình hình hiện nay của Nhóc Con cũng chẳng thể nào bước ra khỏi cửa, nên cũng chẳng tìm quần cho cậu, đưa một chiếc áo thun ngắn tay to rộng cho cậu mặc vào.
Nhóc Con không biết mặc quần áo, đương nhiên vẫn là đích thân Xa Chử mặc cho, lại chải mái tóc dài của cậu một lần nữa, mới thở phào một hơi bước ra ngoài, đi vào nhà bếp tắt lửa.
Nhóc Con nhìn hắn, học theo dáng vẻ của hắn đặt chân lên sàn bước đi, lúc bắt đầu vẫn nghiêng nghiêng ngã ngã, vẫn luôn muốn cong người xuống dùng hai tay chống lấy mặt đất, nhưng qua một lúc lại giống như là phát hiện ra thế giới mới vậy, chân trần đi hết một vòng trong phòng ngủ, nhẹ nhàng chạy ra ngoài, mắt liếc thấy liền lập tức dừng lại hoàn toàn trên đĩa hoành thánh trên bàn, ngồi chồm hổm trên ghế chờ đợi.
Xa Chử bưng đĩa nước chấm bước ra nhìn thấy người hai chân đều ở trên ghế ngồi chồm hổm như vậy, áo thun tay ngắn rộng lớn kia vừa đúng che lấy quần lót của cậu, đuôi ở bên ngoài lắc qua lắc lại, quay đầu mắt long lanh nhìn hắn.
Hắn nhìn tiểu mỹ nhân hoàn toàn không có chút ý thức về việc bản thân đã là con người này, sau khi suy nghĩ gì đấy được một lúc thì vui vui vẻ vẻ hướng hắn mở miệng, dùng âm thanh non nớt dễ nghe của mình, giống như đang làm nũng mà "Miao~" một tiếng.