Nhặt Được Cực Phẩm

Chương 2: Chạm mặt



Sáng hôm sau, Diệp Linh còn đang say giấc thì cô cảm giác có thứ gì đó mềm mềm đang cọ trên mặt mình, cô đẩy nó ra nhưng nó lại càng sát lại, cọ cọ, cào cào vào người cô. Hé đôi con mắt còn đang mơ màng, trước mặt cô xuất hiện một cục lông trắng mềm mượt, cô còn đang chưa hiểu ra sao thì cái cục tròn tròn ấy khẽ động, một cái đầu ló ra, thì ra là một con mèo. Nó ngước cặp mắt trong veo lên nhìn cô, thấy cô đã tỉnh, nó rón rén lại gần cô, dụi đầu vào tay cô làm nũng. Sau một hồi cuối cùng cô cũng nhớ ra tại sao con mèo này lại xuất hiện ở nhà mình. Cô xuống giường, vệ sinh sạch sẽ rồi vào bếp làm bữa sáng, rót một phần sữa cho con mèo, còn mình thì vẫn là bữa sáng quen thuộc, một bát mỳ tôm với một quả trứng ốp.

Haizzz, xem ra cô phải mau chóng đi tìm việc mới được, chứ cứ theo đà này thì không ổn. Một mình cô đã đành, giờ lại thêm một miệng mèo, cô cũng không thể đi xin trợ cấp từ gia đình nữa, dù gì cô cũng vừa tốt nghiệp xong có thể đi kiếm việc làm, ba mẹ ở quê còn phải lo ăn học cho em trai cô, thằng bé năm nay mới bắt đầu vào năm nhất đại học, cô không muốn mọi người phải lo lắng thêm.

Sau khi đã suy nghĩ kỹ, Diệp Linh quyết định hôm sau sẽ tiếp tục đi xin việc, còn hôm nay cô sẽ đi siêu thị sắm vài đồ dùng cần thiết, sẵn tiện mua cho tiểu miêu một cái nhà mini để tiện chăm sóc nó. Ôm con mèo trên tay, cô hướng thẳng đến siêu thị, từ khu cô ở đến đó cũng không xa lắm thế nên cô quyết định mang theo nó đi bộ. Con mèo này có vẻ rất nghịch ngợm, nằm trên tay cô mà nó cứ nhoài người ra ngó ngang ngó dọc. Cô nhoẻn miệng cười, cũng không bận tâm lắm. Như phát hiện điều gì đó, chợt con mèo nhảy xuống khỏi tay cô, nó chạy thẳng ra giữa đường, đứng chắn trước một đầu ô tô đang tới gần. Diệp Linh hốt hoảng, như một phản xạ có điều kiện, cô chạy vội lại ôm lấy nó bất chấp nguy hiểm.

-Ket..tt..tt...

Tiếng xe phanh gấp, cô ngã ngồi trên mặt đất. Kỳ Phong nhíu mày rời mắt khỏi đề án trên tay, từ bao giờ mà tài xế của anh lại bất cẩn như thế, hình như xe anh đụng phải người rồi. Anh bước xuống xe, Diệp Linh vẫn còn sợ hãi ngồi nhắm mắt.

-Cô có sao không, sao lại đi đứng bất cẩn thế. Bác tài xế ân cần hỏi han cô.

Diệp Linh lúc này mới hoàn hồn, cô vội vàng đứng dậy, một cảm giác nhói buốt từ mắt cá chân truyền đến, cô khuỵu chân xuống, tưởng như lại sắp tiếp đất lần nữa thì một cánh tay vững chắc kịp thời ôm lấy eo cô. Cô giật mình, Kỳ Phong cũng sửng sốt, anh không ngờ mình có thể tiếp xúc gần gũi như vậy với người khác, nhất là với một cô gái lần đầu gặp mặt. Diệp Linh ngại ngùng, cô khẽ nhích ra xa anh.

-Nếu cô muốn ngã nữa thì cứ tự nhiên. Anh trầm giọng cảnh cáo bên tai cô.

Cô rốt cuộc cũng thôi ngọ nguậy.

-Cám ơn... Xin lỗi đã làm phiền mọi người, tôi không cố ý.

Bác tài đứng một bên kinh ngạc nhìn anh rồi lại quay sang nhìn cô. Đây là lần đầu tiên ông thấy giám đốc nhà mình không có phản ứng bài xích người khác khi tiếp xúc với anh, hơn nữa lại còn do anh chủ động. Không biết có phải do ông hoa mắt hay không nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv