Hải Thiên Lam đối với bãi biển nghỉ dưỡng kia có một loại chấp nhất gần như bệnh hoạn. Rất nhiều người đều không hiểu tại sao anh vừa tiếp quản tập đoàn Hải Vận đã mặc người nhà phản đối mà hao phí số tiền lớn mua đứt hơn phân nửa bãi biển này, hơn nữa phần bờ còn lại vẫn đang tiếp tục thu mua, rất có ý định vì nó mà sẵn sàng khuynh gia bại sản.
Mùa hè hàng năm, Hải Thiên Lam đều nán lại đây rất lâu. Một người đàn ông thích biển như vậy, ai mới tin anh ta sợ nước chứ?
Hải Thiên Lam thích biển, nhưng là thích trong giới hạn ven bờ mà thôi, lại chưa bao giờ xuống biển, ngay cả thuyền cũng không ngồi.
Nguyên nhân là do một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra lúc anh mới mười lăm.
Năm ấy Hải Thiên Lam theo cha ngồi du thuyền riêng đến chơi gần hải vực, khi đó kỹ thuật bơi của anh tự nhận cũng không tệ lắm.
Còn nhớ rõ thời tiết ngày đó rất đẹp, giữa trưa người lớn đều ở trong khoang thuyền, chỉ có Hải Thiên Lam một mình ngồi trên boong thuyền câu cá.
Đột nhiên có một cái áo chụp lên đầu cậu, Hải Thiên Lam vừa giật mình đứng dậy đã bị người ta đẩy xuống thuyền.
Giãy dụa quơ tay vài cái, cũng chỉ là phí công tốn sức, trước khi nhắm mắt lại, Hải Thiên Lam tựa hồ nhìn đến một ánh hào quang màu lam lướt tới phía mình.
Vừa mở mắt ra liền đối diện với một đôi mắt to màu lam, một bé con xinh đẹp đang miệng dán miệng chuyển dưỡng khí qua cho cậu. Bé con kia kéo cậu định lôi cậu lên mặt nước, cứu cậu khỏi cái chết. Còn đem anh về nhà chữa trị và chăm sóc, dành cho anh một tình cảm chân thành, cũng lấy đi của anh một tình yêu sâu sắc.
Một tình yêu mà đến khi biết cậu đã biết mất rồi, vẫn cam tâm mua lại bãi biển này để chờ đợi Tiểu Nam của anh quay về…
Bình luận truyện