Chính là “Nhân gian hoan hỉ, bất như quy lai” “Thế gian vạn vật, khởi hợp tùy duyên”*, từ lúc cam tâm tình nguyện chấp nhận chuyện mình hoàn tục, mỗi ngày Cố Gia Thụy đều thuận theo lòng mình, thỉnh thoảng lại nhớ lại những năm xuất gia, giống như chuyện vừa mới ngày hôm qua đã trở thành quá khứ.
Trước kia anh xuất gia mỗi đêm ngồi tụ kinh niệm phật đều ngủ gật, lại nhớ lại những năm tháng còn là thiếu niên anh tuấn kiệt xuất. Tất cả đều đã là quá khứ. Mà anh và Trịnh thí chủ giống như có một đoạn nghiệt duyên trên thế gian này, đã khó thoát lại khó có thể kết thúc, dứt khoát đi theo trái tim xác định quan hệ.
Bình luận truyện