Linh Thu nhìn thấy tay của Sở Hi từ trên đầu cậu sờ xuống một mảng máu, lúc này cậu mới bất giác ngửi được mùi máu tanh đang phảng phất quanh mũi.
Biết rằng thể nào Sở Hi cũng sẽ đuổi cậu trở về tầng 3 dưỡng thương, để một mình hắn ở lại tìm manh mối là được, vậy nên trước khi đối phương định mở lời, Linh Thu ngay lập tức cởi áo khoác ngoài trực tiếp dùng tay xé rách thành dải mỏng, tự quấn lên đầu băng bó vết thương.
“Thế nào? Không cản trở đại lão của em tìm manh mối chứ?”
Linh Thu mặc dù cảm thấy đầu vẫn còn chút choáng váng nhưng chung quy vẫn còn giữ được tỉnh táo. Nhoẻn miệng cười với Sở Hi, còn không quên cầm phần vải còn thừa lau đi vết máu trên tay hắn.
Sau đó dịu dàng đưa tay lau khóe mắt đang vô thức ngấn lệ cho người kia.
Sở Hi giật mình gạt tay Linh Thu ra, giả vờ ho khan hai tiếng.
“Kệ em đấy, làm gì thì làm.”
“Tay anh bị làm sao vậy?”
“Hả?”
Linh Thu cầm tay Sở Hi lên chỉ vào phần cổ tay bầm tím cho hắn nhìn rõ, trái lại Sở Hi khó hiểu nhìn Linh Thu, hắn nghi ngờ chỉ tay về phía ngăn tủ ban nãy, tỉnh như ruồi trả lời.
“Ban nãy là anh đóng ngăn tủ đó lại để nó không tấn công em, không những không đóng được cửa mà còn bị nó túm tay lại gào lên không cho “Sở Lục Man” được đi. Em không nghe thấy gì hết?”
“Thực sự không nghe thấy gì… cũng chẳng nhìn thấy thứ gì nắm lấy tay của anh.”
Vậy chỉ có thể là “Sở Lục Man” mới có khả năng nhìn thấy những thứ bí ẩn kia.
Sở Hi tết bím tóc hai bên giống y hệt Sở Lục Man trong ảnh và Đường Tiểu Hi cũng là vì lí do này.
“Ở đây bao gồm 18 ngăn tủ, trên mỗi tủ chỉ đơn thuần đánh số không theo trật tự gì, khả năng cao là theo số thứ tự hoặc mã nhân viên của những người từng sử dụng tủ đồ này. Linh Thu, tài liệu về 18 người tử vong em có ghi chép chi tiết lại không?”
Linh Thu chợt hiểu ra ý của Sở Hi, cậu lấy ra sổ tay ghi chú nhỏ của mình, lật vài trang tìm thông tin cần thiết.
“Thấy rồi, anh muốn tìm số liệu liên quan đến 18 người kia phải không? Ở trong này có ghi chép lại ngày tử vong và số mã học sinh/ nhân viên.”
Sở Hi nhận lấy sổ tay từ Linh Thu, còn không quên xoa đầu cậu một cái, thờ ơ khích lệ “ngoan lắm.” rồi xoay người đi thẳng về phía tủ đồ, đối chiếu một lúc.
Quả nhiên không phải số mã nhân viên.
Mà là thứ tự dựa theo thời gian tử vong của 18 người.
“Ban nãy lúc anh đi lên tầng này, vừa lúc bắt gặp Trần Tất Tinh đang nói chuyện với thứ gì đó. Trên quần áo và tay của cậu ta đang còn dính rất nhiều bụi màu trắng, có thể là thạch cao. Sau đó khi cậu ta phát hiện ra có người từ dưới tầng đi lên, liền ngay lập tức lao người đập thẳng vào song chuồng cọp liên tục. Bộ dạng của cậu ta lúc ấy vô cùng điên cuồng giống như bị ai nó thao túng mất lí trí, phải đập mạnh rất nhiều lần cho đến khi thanh kim loại trên song hành lang dính đầy máu, thủng ra một lỗ thì lúc đó cậu ta đã ôm một mặt nát bấy máu thịt nhảy thẳng ra ngoài, rơi xuống tầng 1.”
Linh Thu cảm thấy trong lời nói của sở Hi có chỗ không ổn, cậu cảnh giác nhìn ra bên ngoài hành lang, đương nhiên là không thấy có thứ gì bất thường ngoại trừ kiểu bài trí bùa chú máu me vốn có của nó.
“Theo góc nhìn của anh thì chỉ thấy Trần Tất Tinh đang nói chuyện một mình thôi.”
“Vậy còn âm thanh lê kéo từ đâu mà ra?”
“Cũng chưa biết được. Hoặc là Trần Tất Tinh, hoặc là thứ gì đó… Linh Thu, đứng cách xa anh một đoạn đi.”
Linh Thu phát hiện Sở Hi thực sự đang định dựa theo manh mối ít ỏi mà bọn họ có được, thử mở ra cửa tủ cá nhân. Cậu còn chưa kịp hỏi hắn tiếp theo định hành động như thế nào nếu có điều kiện không may xảy ra thì Sở Hi đã nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa nhỏ trước mặt hắn.
“Không ổn. Chúng ta chưa đủ manh mối để mở ra mấy thứ này.”
Rốt cuộc thì Sở Hi cũng dừng lại, hắn suy đoán nếu như chỉ dựa theo thứ tự được đánh số trên tủ đem so với tài liệu trong sổ ghi chép, không phải là quá mức đơn giản sao? Không chỉ dựa theo thời gian tử vong của 18 người, Sở Hi cảm thấy phía sau vẫn còn ý nghĩa nào đó nữa mà hắn chưa thể đoán ra.
Vừa hay hành lang của tầng bên trên lại phát ra âm thanh lê kéo nặng nề, lần này còn nghe rất rõ ràng.
“Anh ở tầng 5 đợi em, nhanh lên xem là thứ gì đang vận động đi.”
Linh Thu nhìn thấy bộ dạng ung dung của Sở Hi liền lập tức nghe theo lời hắn, lao một mạch lên tầng trên. Bởi theo như lời hắn nói, thứ kia chỉ nghe thấy tiếng, lại không thấy hình. Trước lúc bắt gặp được “nó” thì không thể biết trước được thứ kia rốt cuộc xuất hiện trong điều kiện hay hình dạng như thế nào, liệu có phụ thuộc theo thân phận được cho phép nhìn thấy giống “ma” ở trò chơi thứ hai hay không.
Linh Thu chạy lên tầng 6, lại nghe thấy âm thanh vang lên trên tầng 7, chạy lên tầng 7, lại nghe thấy âm thanh vang lên văng vẳng từ tầng 4. Tuy nhiên không nhìn thấy được bất kì thứ gì.
Dưới tầng 1 đã tản đi mấy người sau khi quan sát xác chết của Trần Tất Tinh, cũng đã đến giờ mọi người đi tìm kiếm manh mối, một số người đã sớm rời kí túc xá ngay sau giờ ăn trưa.
Linh Thu một đầu tích đấy nghi vấn từ từ trở về tầng 5. Sở Hi đã đứng ngay dưới chân cầu thang chờ cậu.
“Thế nào? Có thấy không?”
“Không có gì hết, kì quái… giống như nó ở dạng vòng lặp vậy. Chúng ta từ tầng 3 nghe thấy âm thanh trên tầng 4, tầng 4 lại nghe thấy âm thanh từ tầng 5, lần lượt cho đến tầng cao nhất- tầng 7 thì lại quay về vị trí ban đầu của nó là tầng 4.”
" Ban nãy anh ở dưới đây cũng không thấy có thứ gì chạy xuống tầng 4."
Sở Hi suy nghĩ một lúc, hắn cẩn thận nhớ lại từng chi tiết kể từ lúc hắn bắt gặp Trần Tất Tinh ở tầng 5. Trần Tất Tinh có gì khác với bọn hắn? Từ địa vị thấp kém trong trường đến cả việc sở hữu thẻ học sinh, không có điểm gì khác biệt…
“Nếu như trước đó chúng ta đều là học sinh bình thường, sau đó mới bị đẩy xuống lớp F, anh có nói học sinh trường này mỗi ngày đều phải uống 1 loại thuốc, duy chỉ có các thành viên lớp F bị tước bỏ “đặc quyền” này. Như vậy có khi nào chúng ta ở đây cũng từng uống loại thuốc đó?”
Linh Thu đưa tay mò vào trong túi quần lôi ra một thứ gì đó, chuẩn bị đưa lên miệng thì bị Sở Hi nhanh mắt bắt lấy cổ tay của cậu, chặn lại hành động kì lạ kia.
Một viên con nhộng màu xanh lục.
Linh Thu trái lại tỏ vẻ thờ ơ, mặc kệ Sở Hi mà truyền viên thuốc sang tay còn lại. Lúc này Sở Hi mới phát hiện ra thằng nhóc trước mặt đã bị hắn dạy hư, học lại y chang kiểu hành động tầm ngầm không báo trước của hắn.
“Em không xem anh ra gì?”
“Anh là gì của em?”
“Anh…”
Sở Hi thoáng chốc sững lại, hắn là gì mà muốn Linh Thu nghe theo lời hắn? Bạn bè? Anh em? Hắn giấu đi vẻ lúng túng trong ánh mắt, tuy vậy hai bàn tay trắng nhợt vẫn kiên trì túm lấy Linh Thu, miệng cứng rắn phun ra mấy chữ.
“Kính lão đắc thọ”
Linh Thu vốn chỉ định nhử hắn một chút, sau khi nghe câu trả lời lại không nhịn nổi muốn cười, cậu đành bất đắc dĩ chịu thua.
“Ngốc ạ, em chỉ muốn ngửi thử thôi, anh giữ em làm gì?”
Nói ai ngốc??
Rốt cuộc Sở Hi cũng ngoan ngoãn thả Linh Thu ra, lúc này hắn mới chú ý đến viên con nhộng trên tay Linh Thu, viên thuốc nhỏ dài bằng đốt ngón tay út, vỏ ngoài trong suốt, bên trong chứa hóa chất màu xanh lục.
“Em lấy được thứ này ở đâu vậy?”
“Ở văn phòng trường”
“Từ hôm qua? Nó không tan ra sao?”
“Cũng ướt rồi”
…
Vậy thì xem xét nhanh kẻo nó tan ra mất.
“Em chưa chắc nó có phải thứ thuốc đó hay không… nhưng mà học sinh uống vào không vấn đề gì nhỉ?”
*Đớp
Linh Thu sắp tức đến muốn tăng xông. Không lẽ bây giờ cậu phải đè cổ người mình thích ra bóp cho đến khi nào hắn chịu nhè rơi viên thuốc??!
“Anh có điên không?? Mau nhả ra!”
“?!!”
Sở Hi còn chưa kịp nói “anh nuốt mất rồi” thì đã bị Linh Thu mạnh bạo cạy miệng hắn, liều sống liều chết thọc tay vào muốn móc họng cho hắn nôn ra, rốt cuộc vẫn không kịp.
Sở Hi bị chọc đến mức nước miếng không kìm được chảy ra khỏi miệng, còn dây ra mấy ngón tay của Linh Thu vài sợi chỉ bạc*, tầm nhìn hơi mơ hồ do khó thở. Sau khi Linh Thu rút tay ra liền khó khăn ho khan mấy tiếng, Linh Thu đành phải lo lắng vỗ lưng cho hắn, vẫn hi vọng hắn chịu ói ra viên thuốc.
“Nuốt rồi!”
Sở Hi không hiểu sao bản thân đột nhiên cáu gắt với Linh Thu, uất ức y hệt một đứa nhỏ. Linh Thu lúc này cũng nhận ra ban nãy bản thân vì quá lo lắng mà hành động trước cả suy nghĩ làm cho Sở Hi khó chịu, cậu dịu dàng xoa lưng rồi đưa tay lau miệng cho hắn, giọng hối lỗi dỗ dành.
“Ừ nuốt rồi, em xin lỗi.”
Nhưng cũng đừng đột ngột vậy chứ??
Sở Hi cảm thấy da mặt của bản thân có cảm giác kì lạ, vừa lợn gợn lạnh lẽo lại tê như có kim chích vào, cảm giác đó chỉ đến vài giây rồi lại biến mất, hắn nghi vấn tự đưa tay lên sờ mặt mình.
Đầu tiên là sờ, sau đó thử vỗ vỗ mấy cái.
Linh Thu phát giác Sở Hi hơi bất thường, cậu cúi xuống ngang mặt Sở Hi, tay cẩn thận giữ cổ tay trắng nhợt đang tự vả vào mặt mình kia lại.
"Sao vậy? Viên thuốc có vấn đề sao?
“Nói không ngoa, anh đang có cảm giác mặt của anh sắp không còn thuộc sở hữu của bản thân nữa.”
Cảm giác như bất cứ lúc nào khuôn mặt của hắn cũng có thể rụng xuống…
“Em sờ thử xem”
Sở Hi tự động cầm tay Linh Thu áp lên mặt mình, da mặt mịn màng chạm vào từng tấc da trên ngón tay của cậu, Linh Thu ở nơi cần cổ nuốt khan một cái thầm lặng, cẩn thận chạm vào mặt Sở Hi. Má, mắt, mũi, trán, nhân trung, môi, cằm, không sót một nơi nào.
“Em không có cảm giác nó kì lạ chỗ nào.”
Linh Thu da mặt đã sớm nóng bừng rụt tay lại, tuy nhiên cậu không hề nói dối, thực sự mặt của Sở Hi vẫn y nguyên vậy, trái lại còn có cảm giác gây thích thú cho người khác nếu như chạm vào.
Hoàn hảo không tì vết.
“Có phải rất thích không? Em đỏ mặt rồi kìa– ý anh không phải xu hướng tính dục mà là độ hoàn hảo của nó.”
“Ừm… chạm vào rất ghiền.”
Vậy thì gay rồi.
“Tinh xảo hoàn mỹ chính là tiêu chuẩn cho một vật tế của Bát Diện Tu La. Dù sao xem thủ công cũng không ra tác dụng gì, chi bằng uống thử mới biết được rốt cuộc thứ này có công dụng như thế nào.”
- -------------------------------------------------------------
*cách gọi mỹ miều hơn của nước miếng thôi.
Linh Thu: Anh là gì của em?
Sở Hi: Anh…
Linh Thu: Anh là bảo bối* của em đó.