“Ở đây có bốn vị trí, dựa theo luật chơi của tôi, sẽ tương đương với ba hình phạt, một vị trí trống. Lần lượt là hai tử vong, một thử thách. Đương nhiên dù cho các người có cố gắng quan sát từng mảnh gỗ hay họa tiết trên ghế thì cũng chẳng nhận ra được điểm bất thường của chúng đâu.”
Mặc Nhan Dương vô cùng thản nhiên ngồi ở vị trí “chủ tọa”, giải thích dần dần luật chơi của bản thân.
Mặc Nhan Dương nói bản thân cậu ta vốn không thích giở trò ăn gian trong lúc chơi cá cược, cậu ta thích thú với việc vừa tham gia chơi trò chơi, lại vừa được thỏa mãn nhu cầu dùng trí tuệ của bản thân để bóp nát con mồi, vậy nên luật chơi mà cậu ta đặt ra, không quá vô lí nhưng tỉ lệ thắng của 4 người còn lại sẽ rơi vào khoảng 10%.
Đường Tiểu Hi không thể đoán trước trong tương lai sẽ có bước ngoặt gì, vậy nên cũng không muốn tùy tiện khen ngợi Mặc Nhan Dương rốt cuộc có tính là nhân từ hơn ác nhân hay không…
Trên bàn có một xí ngầu, một bộ bài và một cái điều khiển.
Mặc Nhan Dương nói thứ tự chơi là do 4 người kia đã tự mình đi đến. Lần lượt từ trái sang phải, không được đổi chỗ cho nhau.
Lúc này cả 4 người mới nhận ra bản thân vừa bị hố một cú. Căn bản tên nhóc kia đã định sẵn thời gian bắt đầu của trò cá cược chính từ lúc bọn họ vừa bước chân vào trong phòng học.
Niên Lãn Lãn nước mắt trào dâng tại chỗ, căng thẳng hệt như chuẩn bị bước vào kì thi quốc gia, bởi vì chiếu theo thứ tự từ trái sang phải thì cô ta sẽ là người đầu tiên chơi cùng với học sinh ưu tú.
Đầu tiên là Niên Lãn Lãn, tiếp theo là Đường Tiểu Hi, Trần Tất Tinh, cuối cùng là Phàm Ưu Kiệt.
Luật chơi được tiến hành theo thứ tự đã định trước ở trên, lần lượt chạy theo vòng tròn cho đến khi thời gian tổ chức cá cược kết thúc. Tổng số thời gian kéo dài từ 21 giờ tối đến 2 giờ sáng. Trên bàn có một bộ bài, người chủ trì tức Mặc Nhan Dương sẽ trộn bài, đồng thời cũng là người đưa ra kết quả điểm xí ngầu cùng mặt trong của các lá bài được chọn. Người đầu tiên sẽ tham gia đoán điểm xí ngầu, trước khi đoán sẽ bốc ra bốn lá bài tương đương với bốn “hình phạt” bí ẩn sẽ được đối chiếu lên bốn cái ghế. Xác suất thường rơi vào ít nhất 1 ghế trống- sống, các ghế còn lại có thể là 2 “tử” 1 “phạt”, 3 “phạt” hoặc 1 “tử” 2 “phạt”. Người chơi đoán đúng điểm xí ngầu sẽ an toàn chuyển lượt sang người tiếp theo, đoán sai sẽ phải để người kế tiếp chọn ra một trong bốn lá bài đã được bốc trước đó- lá bài này sẽ dùng để quyết định vị trí mà người cá cược thua sẽ ngồi vào, đương nhiên trừ Mặc Nhan Dương ra, không ai được phép nhìn thấy mặt kết quả của các lá bài chỉ cho đến khi cậu ta công bố kết quả.
Mặc Nhan Dương không chần chừ, cậu ta cầm lên bộ bài bắt đầu xáo trộn điêu luyện, mỗi một lần âm thanh của bộ bài vang lên lạch xạch là một lần Niên Lãn Lãn đến gần với bất an, cô chỉ hận không thể làm cho khoảng thời gian trộn bài kia kéo dài mãi mãi. Nhưng cuối cùng Mặc Nhan Dương vẫn dửng dưng kết thúc khoảng thời gian ngắn ngủi đó, bộ bài được bàn tay đeo găng đen của học sinh ưu tú khéo léo trải ra thành hình vòng cung, khoảng cách không lệch nhau lấy một li, tất cả đều bị đặt úp xuống mặt bàn, ẩn giấu phía sau bí mật gì thì không ai biết.
“Bốc đi, không có thời gian đâu. Còn chần chừ thì tôi sẽ khiến cho cậu tử vong ngay lập tức.”
Mặc Nhan Dương ra lệnh, ánh mắt phản chiếu lại bóng của những ngọn lửa được thắp trên 8 cây nến, đỏ rực đến quỷ dị, tựa như quỷ vương tàn khốc đang sai khiến nô lệ khổ sai. Niên Lãn Lãn kìm lại tiếng nức nở muốn bật ra khỏi cổ họng, run rẩy giơ cánh tay gầy guộc của cô lên chọn ra 4 lá bài, vừa chọn xong thì tên ma đầu kia đã lạnh lùng bốc lên ngay lập tức, còn chẳng thèm để đối phương đắn đo đến nửa giây.
Niên Lãn Lãn đương nhiên chưa chọn xong hai lá cuối.
“Khoan đã! Tôi… tôi còn chưa chọn xong! Tôi mới chọn hai lá thôi mà?!”
Trong lúc Niên Lãn Lãn chần chừ quơ tay giữa khoảng không, vô tình quơ chỗ nào thì Mặc Nhan Dương đã bốc ngay chỗ ấy, sau đó mặc kệ đối phương khóc lóc giải thích, tiếp tục lắc lên xí ngầu úp xuống một cái bát sứ mài đỏ thẫm, che đi điểm đổ ra, miệng khốc lãnh hô.
“Đoán.”
Niên Lãn Lãn thực sự không thể theo kịp tốc độ này, nhất thời miệng lưỡi lúng túng muốn cắn lại với nhau, toát mồ hôi thét bừa một điểm.
“Là phạt… phạt!”
“Chắc rồi đó nha~”
Mặc Nhan Dương cong môi mỉm cười, cúi xuống xem đáp án thật sự nằm bên dưới bát sứ. Còn chưa kịp để Niên Lãn Lãn thở kịp, cậu ta đã lập tức trợn mắt, để lộ ra nụ cười vặn vẹo trên khuôn mặt thư sinh của mình, nhẹ nhàng nói ra kết quả
Lại không khác gì đang phán cho Niên Lãn Lãn một cái án tử hình.
“***Tiếc quá, là địa ngục. Cậu đoán sai rồi.***”
Mặt Niên Lãn Lãn thoáng chốc cắt không còn một giọt máu.
Đoán đúng điểm thì dù có đổ ra “địa ngục”, chưa hẳn đã đối mặt với tử vong. Nhưng đoán sai điểm của “địa ngục”. Chỉ có thể chờ đợi cái chết ập đến.
Bát sứ bị lật khỏi vị trí, quả thực nằm bên trong là xí ngầu trong suốt đổ ra mặt “địa ngục”.
***
“Không mở được.”
Sở Hi tra khóa vào ổ, thử vặn vài lần. Hắn không mở được cửa kho của thư viện, tuy nhiên Sở Hi cũng không lúng túng, chỉ thấy hắn tháo hoa tai của mình xuống, thao tác vài cái, ngay lập tức ổ khóa ngoan ngoãn mở ra, rơi vào lòng bàn tay Sở Hi.
Bên ngoài thư viện là tiếng gió rít gào thấp thoáng.
Linh Thu cảm nhận được tiếng động không rõ ràng đang phát ra từ trên cao, nghe giống như âm thanh ma sát của loài bò sát đang trườn trên trần nhà với tốc độ không bình thường. Cậu cẩn thận rọi đèn pin xung quanh, Sở Hi nhìn thấy vậy liền kéo Linh Thu vào trong kho, hắn nói nhỏ.
“Là trên nóc nhà. Có lẽ điểm đến của thứ đó không phải nơi này, nó vừa lướt qua rồi.”
“Có khi nào lễ khuyến học vừa xảy ra sự kiện gì không?”
Linh Thu vẫn cố đi lên khỏi cầu thang, nhìn ra phía cửa sổ kính mờ sương âm u.
“Liệu đến lúc ra ngoài, chúng ta có thể sẽ đụng mặt với thứ kia không?”
Linh Thu khẽ nói, Sở Hi lại nhất quyết không cho cậu tiếp tục nhìn ra ngoài nữa, trực tiếp đi lên kéo cậu trở về kho, hắn bật đèn pin soi vào bên trong các dãy thùng sách được đặt chồng chất lên nhau, xung quanh cũng để vài cái giá sách cũ khá có trật tự, Sở Hi tùy tiện nói.
“Em chỉ cần biết sẽ đụng mặt anh, đụng phải thứ gì khác không quan trọng. Nếu như nó dám quanh quẩn gần đây thì chúng ta ở lại nơi này đến sáng là được.”
“Ở lại đây qua đêm được sao?”
“Có sẵn sàng tử vong cùng anh nếu xảy ra sai sót không?”
“Có.”
“Vậy mau xuống đây tìm tài liệu giúp anh. Xong sớm về sớm.”
Đương nhiên Sở Hi vẫn không muốn chết một cách khó nhìn dưới bánh xe tàu, thứ nhất là vô cùng mất thẩm mĩ, thứ hai…
Hắn không muốn Linh Thu tử vong.
Có thể chặt đầu rồi đem đúc tượng, cũng khá ổn, nhưng mà hắn cũng không hứng thú lắm với mấy kiểu rườm rà đấy. Trực tiếp bị bắn một phát vào đầu là đẹp nhất rồi.
Nghĩ đến đây, dưới góc khuất tầm nhìn của Linh Thu, Sở Hi chỉ có thể tự cười giễu cợt bản thân. Đến cả kết cục của chính mình mà hắn còn không có quyền lựa chọn
Rốt cuộc thì…
“Thiên đường… chỉ đẹp khi được người khác đoán đúng tên của nó phải không?”
“Ừ.”
Mỗi người đều tự giác chia nhau số giá sách và thùng sách, nhanh chóng lật ra từng cuốn tài liệu, chỉ là mất không quá nhiều thời gian, Linh Thu đã tìm thấy được tài liệu về Sở Lục Man cùng thông tin về những người đã tử vong sau cái chết của học sinh này, bên Sở Hi tìm được sổ sách ghi chép về các hoạt động diễn ra trong khoảng thời gian Sở Lục Man đang còn sống và theo học tại trường. Trước đó Linh Thu cũng đã đưa cho Sở Hi tờ giấy của Đường Tiểu Hi về đoạn đối thoại giữa cô và thứ dị tượng kia.
Tài liệu tìm được về Sở Lục Man cũng có ảnh thẻ học sinh của cô.
Sở Lục Man thắt bím tóc
Thứ kia gọi Đường Tiểu Hi là “Lục Man.” Còn muốn giục cô mau bỏ trốn.
Học sinh thắt bím tóc trong bức ảnh ở văn phòng trường có khả năng cũng là–
“Trước khoảng thời gian Sở Lục Man theo học ngôi trường này đã từng xảy ra một vụ giết người hàng loạt, 18 nạn nhân bao gồm hai giáo viên và 15 học sinh thiệt mạng, hung thủ lại chính là tín đồ của tà đạo “Bát Diện”, đương nhiên vụ việc này không hiểu sao đã bị người trong trường ém xuống, cuối cùng trở thành tin tuyệt mật. Cho đến khi Sở Lục Man vào trường được 1 năm, chủ tịch hội trưởng hội phụ huynh học sinh Tần X đã tổ chức lễ trao thưởng dành cho các học sinh có thành tích xuất sắc, trong đó bao gồm cả Sở Lục Man.”
Sở Hi giống như một cỗ máy, thẳng tắp đọc tóm tắt tài liệu hắn vừa tìm được cho Linh Thu. Vừa nghe qua đã bắt được điểm kì lạ, Linh Thu đành phải miễn cưỡng cắt ngang cái máy đọc kia, cầm tài liệu cậu vừa tìm thấy đi sang chỗ Sở Hi xem xét cùng hắn, nghi vấn hỏi.
“Khoan, anh nói trong 18 nạn nhân, tại sao chỉ có 17 người thiệt mạng?”
Sở Hi giở ra 17 tấm ảnh được dán trên giấy tờ cũ đến nhuốm màu ố vàng, mực loang lổ tàn tạ chỉ cho Linh Thu nhìn. Quả thực trên chữ ghi 18 nạn nhân, bên dưới lại chỉ dán 17 người thiệt mạng. Vậy cũng chưa thể biết được người thứ 18 là ai.
“Mà em nói, trên ảnh lễ trao thưởng em nhìn thấy, có khả năng cao chính là ảnh chụp kỉ niệm của sự kiện này.”
Sở Hi cũng không cần nghĩ nhiều, lập tức đoán ra gì đó, giơ tay tháo gọng kính của hắn xuống, đang chuẩn bị móc tay vào túi áo muốn tìm khăn lau kính thì Linh Thu đột nhiên giơ ra “bảo vật bất li thân” đến trước mặt Sở Hi, giọng điệu ẩn chút bất lực cùng nuông chiều.
“Em mang cho Sở Hi rồi.”
“Cảm ơn em.”
Hắn có nên bắt thằng bé này dùng lại xưng hô cũ không? Hiện tại cảm thấy càng lúc càng bất ổn!
Căn bản từ chuỗi manh mối này, cuối cùng cũng có thể kết luận thêm được vài điểm mấu chốt. Thứ nhất, lễ khuyến học không bắt nguồn từ Sở Lục Man. Thứ hai, thời điểm lễ khuyến học bắt đầu đương nhiên xảy ra vào giai đoạn Sở Lục Man đang còn sống, chỉ có thể hình thức tổ chức so với hiện tại có điểm khác biệt, lễ trao thưởng học sinh ưu tú là cái tên khác của lễ khuyến học. Thứ ba, Sở Lục Man chắc chắn không phải tín đồ của tà giáo Bát Diện.
Chặt đầu đúc tượng cũng là một trong những cách dùng để trang trí tế phẩm “diện”. Hơn nữa nếu như đã bị kết thành một vụ tự sát, vậy thì cách thức chặt đầu đem đúc tượng cũng hết sức phi lí, không ai có khả năng sau khi tự chặt đầu mìn lại đem đặt lên tượng thạch cao cả.
“Có thể trong tượng thạch cao chứa loại chất nào đó có khả năng ăn mòn. Sau khi đổ lớp thạch cao cùng chất đó lên khắp cơ thể, nạn nhân phải khỏa thân và nằm trong “khuôn cố định” để thực hiện loạt thao tác này, một khoảng thời gian tiếp theo đó nạn nhân tử vong, phần xác thịt sẽ bị chất trộn trong thạch cao ăn hết da thịt, chỉ chừa lại đầu được để hở ra ngoài và nội tạng cùng khung xương sẽ được giữ lại bên trong.”
Linh Thu thần thái không chút hoảng sợ, bình tĩnh quan sát bức ảnh chụp lại hiện trạng tử vong nát bấy của Sở Lục Man mà thử đoán cách thức “tự sát” có khả năng nhất. Sở Hi vẫn giữ trong lòng bàn tay cái chìa khóa vô dụng mà hắn tìm thấy từ ngăn bàn thư kí, khẽ xoay chuyển các ngón tay chơi đùa chìa khóa, tay còn lại chống một bên mặt, nghiêng đầu nhìn Linh Thu, ánh mắt lại có chút đào hoa xen lẫn u ám bất thường.
“Nhờ người khác làm cùng không phải tiện hơn sao?”
“Cũng đúng. Nhưng bức ảnh này xem ở trong hoàn cảnh hiện tại có chút không dễ nhìn–”
“Sợ thì đưa anh xem cho.”
Sở Hi lúc này không cần đoán được trong bụng Linh Thu nghĩ gì, thế nhưng hắn cũng không để tâm, trái lại dửng dưng tiếp nhận, cầm hết đống giấy tờ cùng hình ảnh có nội dung “không lành mạnh” về phía mình, nhường cho Linh Thu phần có nội dung bình thường hơn.
Xét theo trò chơi gốc, “thiên đường” vốn dĩ cũng không phải con đường sống. Nó chỉ là kết cục “tử vong” tốt đẹp và nhẹ nhàng hơn “địa ngục”. Vậy nên mục tiêu chính của trạm này không phải là giành thắng lợi và trở thành học sinh ưu tú trong trò cá cược.
***
“Cậu rất may mắn đấy. Kế tiếp, đến chọn kết cục cho người này đi.”
Mặc Nhan Dương cất đi hai lá bài tương ứng với hai vị trí có vẻ là “an toàn” trước đó, để lại hai lá, theo lời của cậu ta thì tử vong còn có hai hình thức khác nhau. Đường Tiểu Hi sau khi được chỉ định liền lập tức đi lên, bỏ mặc ánh mắt cầu xin của Niên Lãn Lãn mà trong vài giây ngắn ngủi chọn lựa, giơ ta chỉ vào một lá bài.
Mặc Nhan Dương chỉ liếc lên một cái, thì thầm với Đường Tiểu Hi khuôn mặt vô thần đằng trước bằng giọng điệu tiếc nuối.
“Cậu đã thay đổi hướng chọn vào giây cuối nhỉ?”
Lá bài ngửa ra, chỉ thấy bên trên là hình ảnh phán quyết dành cho Niên Lãn Lãn. Vừa lúc Niên Lãn Lãn nước mắt đầy mặt bị ai đó lôi kéo ngồi xuống ghế cis vị trí tương ứng với lá bài, phía sau Đường Tiểu Hi liền vang lên tiếng thét lớn, sau đó là âm thanh lê kéo bạo lực của vật thể nào đó.
Niên Lãn Lãn cứ như vậy mà biến mất, lá bài hiển thị bức tranh vẽ thần chết đang kéo một vật thể khó xác định lê lết trên con dốc mọc đầy chông nhọn.
“Con người cần tin vào chính mình nhiều hơn. Nếu cậu chọn bên phải, cậu ta có thể đón nhận một cái chết nhẹ nhàng hơn rồi.”