Lại là một ngày mưa. Thiên Trọng Xuyên dậy rất sớm, hắn muốn đem con chim chẳng biết tại sao lại chết ở trong miếu ngày hôm qua đến Mộ Lý sơn an táng. Ngày mưa đường rất trơn, Thiên Trọng Xuyên đi chân trần, cầm một cọng dây thừng trói chặt quần áo rộng thùng thình, tư thái của hắn rất đoan chính, giống như cầm vật quý. Tay trái của hắn cầm con chim chết kia, tay phải che ở trên người chim, chặn cho nó một ít nước mưa lạnh lẽo.
Mộ Lý sơn cách nơi này không gần, Thiên Trọng Xuyên đi thật lâu, thẳng đến khi mưa ngừng, chỉ còn lại một tầng mưa bụi đánh vào bờ vai cùng tóc ngắn của hắn, hắn bước lên con đường nhỏ vào núi. Đối với nơi này, Thiên Trọng Xuyên rõ như lòng bàn tay, hắn không sợ chân trần của mình sẽ bị cái gì đâm thủng, gần như đầu cũng không cần cúi, hắn đã tới nơi mình muốn đến, nơi đó có một cây bách nhỏ còn chưa trưởng thành, hắn cảm thấy nơi này đối với con chim chết yểu mà nói, là một nơi rất tốt để an giấc ngàn thu.
Bình luận truyện