Kể từ khi Trương Phong Hòa vừa ý Phùng Dã, đã lâu cậu không đi quán bar chơi. Chị em tốt Triệu Lệ nhìn cái người đã lôi kéo chính mình ra đây mua say, không nhịn được nhổ nước bọt nói: "Anh nói này Trương Phong Hòa, nhìn cậu bây giờ như vậy, thật nên gọi Phùng Dã đến nhìn cho rõ ràng bộ mặt thật của cậu." "Lệ Lệ, đừng chọc em, tâm trạng em thật sự không tốt." Trương Phong Hòa vừa nói vừa mạnh mẽ uống một hớp.
"Sao vậy? Phùng Dã lại chọc cậu tức giận?" Triệu Lệ thấy cậu tinh thần sa sút, cũng có chút không đành lòng. "Đã sớm nói với cậu, đừng quá mức chấp nhất với Phùng Dã. Người ta là ai? Đẹp trai gia thế tốt, loại đàn ông nào chưa gặp qua, hắn có thể để ý cậu sao? Chỉ có cậu liều lĩnh u mê, ngu ngốc mà đuổi theo hắn bảy năm..." "Bảy năm..." Trương Phong Hòa cay đắng cười, "Bảy năm, em cho rằng người có lạnh nhạt đến đâu, thời gian bảy năm cũng đủ rồi."
"Vì vậy, trước đây anh khuyên cậu buông tay cũng không phải là hại cậu." Triệu Lệ thở dài.
Bình luận truyện