Người Tìm Xác

Chương 50: Hầm rượu ngầm



Tôi và Triệu Lỗi ở cùng một phòng, nói thật, từ sau bữa ăn tôi đã thấy không vui. Nhìn các bạn học đều thành công hơn mình, năm đó tôi chọn con đường này có phải là sai không?

Thấy phiền muộn nên không ngủ được như Triệu Lỗi, lại thêm ly rượu vang lúc nãy khiến tôi có hơi mơ màng, nhưng lại không buồn ngủ, thế là tôi đứng dậy ra ngoài đi dạo.

Gió lạnh ngoài trời thổi qua khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn.

Tôi đi men theo con đường nhỏ vào chỗ khúc rừng cây anh đào, đột nhiên nghe được một loạt tiếng xột xoạt…

Bãi cỏ phía trước đầy hoa anh đào trắng nhạt rơi rụng, âm thanh kia không hề phù hợp với khung cảnh nơi này. Tôi tò mò đi về phía ấy, nhận ra âm thanh phát ra từ phía sau gốc cây anh đào.

Tôi rón rén đi tới sau gốc cây, nhưng ngoài hoa anh đào phủ kín thì không còn gì khác. Quái lạ, thế âm thanh kia ở đâu ra?

Đột nhiên tiếng động kia lại vang lên lần nữa, lần này tôi nghe rõ ràng, giống như có một loài động vật nào đó đang kêu hừ hừ. Tôi chậm rãi ngồi xuống cạnh gốc cây, thấy trên đất có cái khe nứt nhỏ, dù bị anh đào phủ lên, nhưng chắc chắn có thứ gì đó bên dưới…

Tôi nhìn xung quanh, tìm trong bụi cỏ một cành cây, sau đó khẽ chọc xuống khe nứt kia. Một thứ màu đỏ đầy lông lao vụt lên rồi lại rơi xuống.

Chuyện diễn ra quá nhanh, tôi giật mình ngã về phía sau, đặt mông lên đất. Mà sinh vật hù dọa tôi cũng không chạy đi, nó bình tĩnh ngồi nhìn như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi khó khăn đứng dậy, thầm nghĩ mình cũng không phải người nhát gan mà? Sao lần nào cũng bị con vật đầy lông này hù dọa thế? Tôi phủi mấy cánh hoa dính trên người, thận trọng ngồi xuống trước mặt con vật màu hồng kia. Nó đã không sợ thì đừng trách tôi ra tay độc ác, vặt hết lông của nó!

Cầm cành cây nhỏ vừa bị ném sang một bên, tôi khẽ đẩy mấy cánh hoa ra, một con vật lông hồng hiện ra. Trông giống mèo, nhưng làm gì có con mèo nào màu đỏ?

Tên nhóc kia giấu đầu trong ngực, không thấy được mặt, nhưng cái đuôi màu hồng của nó không ngừng đong đưa. Tôi lấy cành cây đẩy đẩy, thế mà nó lại lật người phơi bụng ra.

Bây giờ tôi đã thấy rõ hình dáng của nó, đây là một con Hỏa Hồ Ly. Là sinh vật hiếm thấy, không ngờ Nam Sơn lại còn Hỏa Hồ Ly hoang dã.

Nhưng động vật hoang dã bình thường đều rất nhanh nhạy, đâu có giống tên nhóc này, tôi đứng trước mặt mà nó không những không chạy, lại còn phơi bụng ra, sao thế được chứ?

Thấy nó không sợ mình, tôi quẳng luôn cành cây đi, lấy tay ấn ấn bụng nó. Hình như tên nhóc này rất dễ chịu, muốn dùng chân sau gãi gãi bụng. Tôi thấy chơi cũng vui, nên cầm đuôi nhấc nó lên.

Nhưng lần này lại làm nó tỉnh dậy, con vật lông đỏ híp mắt nhìn tôi rồi từ từ nhắm mắt lại! Chẳng lẽ nó bị thương? Tôi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, muốn kiểm tra xem nó có bị thương ở đâu không.

Không ngờ thế mà lại ngửi được mùi rượu giống với loại mà trưa nay chúng tôi uống. Lúc đầu, tôi còn không chắn chắn nên ngửi kĩ lại, quả nhiên đúng là loại rượu đó, chẳng lẽ nó uống say rồi?

Đương lúc do dự không biết có nên thả nó xuống đất rồi lấy cánh hoa lấp lại hay không, thì tiếng sấm chớp vang lên, hạt mưa nặng nề rơi xuống. Tôi nhìn con vật xinh đẹp mà không nỡ buông tay, chẳng thể nhẫn tâm để nó ở lại chịu mưa…

Mưa lúc càng lớn, tôi vội cởi áo khoác bọc nó lại rồi chạy về phòng. Vừa mở cửa đã thấy Triệu Lỗi ra khỏi phòng tắm. Cậu ta thấy tôi ướt sũng thì cười: “Thằng nhóc xui xẻo kia, trời mưa thế mà lại ra ngoài làm màu à!” Nói rồi, cậu ta nhìn áo khoác tôi ôm trong lòng, còn tôi thì ướt sũng nên giật mình: “Mẹ nó, không phải mày sợ ướt quần áo nên cởi ra ôm đấy chứ?”

Thấy nó không để ý đến con vật trong áo khoác, nên tôi ngắt lời: “Mưa lớn quá, hoạt động chiều nay có bị hủy không đấy?”

Triệu Lỗi bực bội đi qua cửa sổ nhìn ra ngoài: “Mưa thế này chắc không tạnh ngay được, chắc phải hủy thôi!”

Tôi thừa dịp cậu ta quay lưng lại, nhanh chóng nhét con vật kia vào chăn, rồi lại vờ thấy tiếc: “Đúng rồi, hiếm khi được đến chỗ cao cấp thế này, ông trời đúng là không có mắt.”

Triệu Lỗi cũng bất đắc dĩ thở dài, đang định nói gì đó thì điện thoại vang lên. Nó nghe điện, ừ vài tiếng rồi quay sang hỏi tôi: “Tư Minh nói lát nữa đưa chúng ta đi tham quan hầm rượu ngầm, sau đó có thể tiếp tục thưởng thức rượu ngon.”

Mồm thì tôi nói: “Thế cũng được.” Nhưng trong lòng kêu khổ không ngừng. Sao lại chịu chết đi uống loại rượu đỏ đó chứ, sớm biết thế này, không bằng mình ở nhà uống bia Lỗ Xuyên còn hơn!

Triệu Lỗi cúp máy, thấy tôi ướt nhẹp thì giục đi tắm, Tư Minh nói nửa tiếng nữa gặp nhau ở đại sảnh.

Lúc ra cửa, tôi lén nhìn Hỏa Hồ Ly trong chăn, vẫn ngủ say như chết, giờ mà có mang nó đi đến hầm, chắc nó cũng chẳng tỉnh nổi. Tôi cũng không biết mình nghĩ cái quái gì mà lại mềm lòng đem thứ lông lá này về, chẳng biết nó có cắn người không nữa?

Lúc tôi và Triệu Lỗi đến đại sảnh thì thấy các bạn học khác đã ở đó rồi. Họ cười chúng tôi khi đi học là cặp đôi ngàn năm xếp cuối, sao giờ vẫn chẳng thay đổi gì vậy? Tôi cười nói, không phải là chúng tôi hay cùng xếp cuối lớp mà là anh em tốt của nhau.

Triệu Lỗi đẩy tôi: “Đi sang bên kia, ai là anh em của mày, tao có vợ rồi nhá!” Mọi người nghe xong đều phá lên cười.

Lúc này, Phương Tư Minh cầm thẻ ra vào đi tới: “Mọi người đến đủ rồi, chúng ta xuống hầm rượu nào.”

Tôi vốn không thích uống rượu đỏ, cho nên không đi theo trước với họ, mà là từ từ tụt lại phía sau. Triệu Lỗi thấy tôi ở cuối cùng thì đi chậm lại đợi tôi.

“Sao thế? Nhìn mặt mày cứ như bị người khác hại ấy?” Triệu Lỗi nói.

Tôi lườm nó: “Cút, người nhiều thế kia, làm gì mà phải ăn theo chứ!”

Triệu Lỗi ngẫm lại rồi nói: “Nhìn đám đó làm gì!? Cứ như chưa thấy hầm rượu bao giờ ấy...”

Tôi và Triệu Lỗi vừa đi vừa nói, nhanh chóng đi tới cửa hầm nhiệt độ ổn định rượu. Phương Tư Minh mở cửa bằng thẻ, cảm giác lành lạnh ùa vào mặt khiến tôi rùng mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv