Anh là bang chủ của Phi Long, một con người được đánh giá là cực kì nguy hiểm, anh cao ngạo, anh lạnh lùng, anh tự tin đứng trên đầu sóng ngọn gió, xây dựng lên một thế lực đỉnh cao, lấn áp một vùng trời. Vậy mà cũng chẳng thể nào ngờ được, có một ngày con hùng ưng đang giang rộng đôi cánh lại bị bắt giữ, trói trong lồng, trở thành vật thuộc quyền sở hữu của người khác. Bản thân anh không cho phép mình chết đi để bảo trì tôn nghiêm, đó chỉ đơn giản là thứ lí thuyết ngu ngốc và đần độn của những kẻ đạo mạo, còn núi xanh lo gì không có củi đốt, nếu như giữ lại được mạng sống, một ngày nào đó con hùng ưng lại có thể giương cao đôi cánh mà chao, mà liệng trên vùng trời, đón gió cả, vượt sóng giữ, khiến cho người ta phải mỏi mắt trông theo.
Ở đời, việc gặp phải thất bại là hết sức bình thường, có người ngã xuống xong không thể nào đứng lên được, có người dù muốn đứng lên nhưng cố cách mấy cũng chẳng thể nào đạt được mục đích. Anh thất bại, cái hương vị của sự cay đắng đến cùng cực đó có lẽ cả đời này anh cũng không thể quên, nhục nhã, điên cuồng, nhưng hi vọng trong đôi mắt của anh lại chưa vừng vụt tắt. Hắn là kẻ chiến thắng lúc đó, là kẻ giam hãm anh, biến anh thành một thứ đồ chơi ném tại trên giường, không được phép làm trái ý chủ nhân, cũng chẳng có thể tạo nên sóng gió gì lớn. Ấy vậy mà thười gian qua đi, thế sự không tài nào lường trước được, hắn cuối cùng lại là kẻ bị tóm mất trái tim, còn người chiến thắng lại là con chim ngày nào kia từng bị bắt nhốt.
Bình luận truyện