Ánh nắng nhẹ nhàng của buổi chiều tà chiếu qua cửa kính vào bên trong phòng làm việc của Kỳ Tuyết.Cô cùng Thiên Dực ngồi đối diện nhau, mỗi người một tách cà phê đang chăm chú thảo luận về vấn đề bản hợp đồng trong dự án sắp được kí kết giữa hai công ty Thiên Long và Kỳ Liên.
Tuy hiện tại đang thời hạn cô và Thiên Dực quen nhau nhưng do nhiều yêu tố nên hai người vẫn có cảm giác như cũ,là bạn bè bình thường.Tuy nhiên trừ những lúc Thiên Dực bỗng dưng thân mật với cô quá thì lại có cảm giác ngại ngùng.
Còn nói về Vũ Trác Nghiên thì sau tối hôm đó không còn một tin tức nào về anh.Vũ Gia đã dùng tất cả thế lực của mình để che lấp đi thông tin về buổi tối hôm đó làm cho mọi người trong thành phố A hay trên cả nước hoàn toàn không biết gì ngoại trừ người tham gia.Cô cũng không gặp lại Vũ Trác Nghiên sau buổi tối đấy dù đã cho người đi điều tra thông tin về anh nhưng vẫn hoàn toàn vô vọng, không có một tin tức là cả.Lạc Vũ Anh cũng biến mất không để lại vết tính nào càng khiến cô kinh sợ trước thế lực thật sự của Vũ Gia cũng như Flus.
"Dực, cậu thấy nếu chúng ta quay một đoạn phim ngắn để nói về ý nghĩa của những bộ trang phục này thì sao? Nó có thể thu hút thêm nhiều đối tượng hơn.Tớ cũng thấy phim ngắn hiệu ứng cũng rất cao."Nữ lật mấy chàng hợp đồng gật đầu nhẹ tỏ ý ưng thuận với các điều khoản.Tay đặt bản hợp đồng xuống lấy bút ra kí tên.
Thiên Dực đương nhiên hiểu hiệu ứng mà cô nói nhưng thế này quá mạo hiểm.Một bộ phim ngắn tuy nếu thành công làm người ta chú ý nhưng chỉ tới cốt chuyện cùng diễn viện, chưa chắc đã nghĩ tới những bộ trang phục.Mà cho nhiều ý nghĩa bộ trang phục vào cốt phim thì lại sợ phim sẽ nhàm chán không gây chú ý.Nhưng dù sao cũng lên đánh liều thử một lần."Vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi."
Chỉ trong chốc lát cô và Thiên Dực đã thống nhất ý kiến rồi kí kết hoàn toàn không cần bàn bạc thêm.Cô cầm tách cà phê của mình lên thưởng thức, ánh mắt cơ hồ có bí hiểm."Ai sẽ đại diện phụ trách bên công ty cậu?"
Anh cầm tay cà phê của mình nhìn cô lắc đầu, cái gương mặt này quả thật lại muốn giở trò gì rồi.Anh còn tưởng lâu vậy cô cũng quên ý định trả thù rồi nhưng không.Chắc chắn là sau vụ ám sát hôm đó ý nghĩ này mới quay lại.
"Là giám đốc bộ phận marketing.Vậy bên cậu sẽ để ai tham gia dự án này?"Anh đưa tay nên day day trán, gương mặt thiếu ngủ, mệt mỏi hiện rõ.
Kỳ Tuyết cười sâu lại, đáy mắt cô hiện nên ý gian tà khó lường được.Cô đặt tách cà phê trên tay xuống đi tới bàn làm việc nhấc điện thoại chuyên dụng phân phó gì đó cho Linda.
"Có chuyện gì sao mà tìm Linda?"Thiên Dực ngả người vào ghế ánh mắt lim dim nhìn cô.Dạo này do số lượng công việc tăng lên làm anh bị áp lực hơn hẳn lúc trước, thời gian ngủ cũng ít đi.
"Thì cho cậu gặp người sẽ đại diện Kỳ Liên tham gia dự án này."Kỳ Tuyết đi về phía sofa ngồi xuống tiện tay đáp về phía Thiên Dực cái gối nhỏ.
Thiên Dực tuy buồn ngủ nhưng chưa tới mức thần trí mơ hồ mà bị đáp trúng dễ dàng vậy liền dùng tay bắt lấy rồi nhìn cô đầy căm phẫn như một đứa trẻ."Cậu đáp cái gì, mấy ngày rồi đều thức đêm,rồi họp mãi.Vừa nãy mãi mới chuẩn bị chợp mắt thì bị cậu phá."
"Lấy cái gối dựa vào mà ngủ cho dễ chịu.Kêu ca nhiều tớ đuổi cậu về công ty tiếp tục họp với xem báo cáo."Kỳ Tuyết lườm Thiên Dực một cái rồi tiện tay lấy cuốn tạp trí bên cạnh ra đọc.Thiên Dực trước mặt cô không khác gì Tiểu Lãnh.
"Ầy, đừng mà.Vẫn là cậu tốt với tớ nhất, giờ mà về lại bị đám nhân viên thi nhau tới nộp báo cáo.Chẳng hiểu anh hai tớ nghĩ gì mà tự nhiên bức ép tớ tới vậy."Thiên Dực cầm cái gối cô vừa đáp cho mình để ra sau gáy tựa vào.Anh biết rõ nguyên nhân anh trai mình làm vậy vì ghen chứ sao nhưng vẫn muốn vu vơ hỏi Kỳ Tuyết một lần.
Kỳ Tuyết nhìn anh lắc đầu nhẹ, đúng là bao năm anh vẫn trẻ con vậy.Cái cách thử lòng trẻ con như vậy cũng muốn dùng với cô.
Quyển tạp trí được cô lật qua lật lại cũng được một lúc.Thiên Dực ở bên cạnh cũng ngủ được một giấc sâu rồi.Gương mặt anh được ánh sáng nhẹ trong phòng chiếu vào càng trở lên mê người hơn.Cái vẻ ngủ say, lâu lâu nở một nụ cười ấm áp càng làm anh người khác khó rời mắt.Nhìn như một thiên sứ vậy.Cô nhìn anh cười nhẹ, đặt quyển tạp trí trong tay xuống nhìn ngắm anh.Bao lâu rồi cô mới thật sự dừng lại mà để ý anh một lần đây.Trước giờ chỉ thấy anh luôn quan tâm, bảo vệ cô còn cô thì luôn bỏ qua anh....
Nụ cười trên miệng anh đây hạnh phúc khiến cô cùng cười nhẹ nhàng mà chăm chú nhìn anh.Đây xứng đáng là vị tổng giám đốc đào hoa, cơ trí làm bao trái tim thiếu nữ say đắm mà người ta truyền miệng đây sao.Anh hiện tại nhìn không khác một đứa trẻ sau khi chơi đùa nhiều thì mệt mỏi nghỉ ngơi vậy.
Cốc, cốc,...Tiếng gõ cửa phã vỡ không gian yên tĩnh đó.Thiên Dực là người nhạy cảm với tiếng động nên liền nheo mắt mấy cái rồi tỉnh dậy.Trong phút chốc lát liền lấy lại được phóng thái của mình ngồi thẳng người đối diện cô.Kỳ Tuyết liếc nhìn thấy anh đã ngồi nghiêm chỉnh mới lên tiếng cho người gõ cửa đi vào.Một phần là vì cô sợ anh bị mất mặt vì bộ dạng trẻ con lúc nãy nên mới một hồi không lên tiếng, phần còn lại là cô đang cố tình làm khó người ở ngoài cửa kia.
Cửa mở ra, Linda đi vào trước, theo sau là Kiều Ngân Anh.Thiên Dực nhìn hai người đi vào liền nhìn cô nhíu mày."Đây là?"
"Kiều Ngân Anh – trưởng phòng thiết kế số 1.Người duy nhất năm nào cũng có thành tích nổi bật hơn những nhân viên còn lại sẽ là người đại diện Kỳ Liên tham gia dự án lần này."Kỳ Tuyết cười.Cô còn cố tình nhấn mạnh vào chỗ nhiều năm liền có thành tích nổi bật hơn các nhân viên khác.Vì lần trước vô tình cô cho người điều tra thì phát hiện ra thành tích của cô ta đều có sự giật dây phía sau từ cha cô. Nhưng sau lần trước ông không còn thương tiếc, cảm thấy có lỗi đứa con hoang này của mình nữa nên mới bắt đầu không âm thầm giúp đỡ,làm thành tích của cô ta trong mấy tháng gần đây giảm sụt đáng kể.
Kiều Ngân Anh nghe xong đương nhiên tái mặt lại.Tuy lần trước cô ta có thể được ở lại công ty nhưng không còn sự trợ giúp của cha mình dạo gần đây công việc cô đều không thuận lợi.Thành tích liên tục giảm xuống mấy tháng nay, rồi lại tới chuyện Thiên Vũ tỏ tình với Kỳ Tuyết làm mọi người đều chỉ trỏ cô.Hiện tại ngay cả con gái cô trong nhà họ Thiên cũng chẳng còn chỗ đứng nữa.Cũng may Thiên Vũ vẫn nể tình đứa con gái Thiên Ngân Châu của bọn họ mà không đuổi cô ra khỏi nhà.
Dạo gần đây Tiểu Lãnh lại hay ở Thiên Gia nên cô cùng con gái mình lại càng phải nhún nhường nó vì cái hôm Tiểu Lãnh bị đẩy ngã đó đã gây ra ác cảm lớn của cha mẹ Thiên Vũ với cháu gái mình.
Thiên Dực nhìn cô trong lòng thở dài.Coi như lần này anh chẳng còn cách hóa giải chuyện này rồi.Có trách thì trách Kiều Ngân Anh cùng mẹ cô ta quá độc ác muốn giết chết Kỳ Tuyết mà lại không thành."Rất vui được gặp cô Kiều.Mong cô không phụ sự kì vọng của Kỳ Tổng khi đã cho cô tham gia dự án này."
"Cảm ơn Thiên Tổng đã nhắc nhở.Tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của hai vị."Kiều Ngân Anh nhỏ giọng lên tiếng, liền cởi mở nở một nụ cười giả tạo.
Kỳ Tuyết nhếch môi cười, ánh mắt không tỏ rõ sự chán ghét mà hết sức bình thản đưa bản hợp đồng cho cô ta."Mong cô sẽ không làm chúng tôi thất vọng.Có gì sẽ do Linda giúp đỡ cô trong dự an này."
Kỳ Tuyết nhìn cô ta nhận lấy bản hợp đồng miệng khẽ nhếch trong mấy giây không đủ để người khác chú ý tới.Với cô từ lúc Kiều Ngân Anh nhận lấy bản hợp đồng này thì trò chơi mới chính thức thật sự bắt đầu.Cô sẽ khiến cô ta tự mình rời khỏi Kỳ Liên cũng như tránh xa gia đình cô.
___Lời Tác Giả___
A Diệp cúi đàu xin lỗi."Thành thành xin lỗi mọi người vì đã lỡ hẹn tuần trước do một số việc ngoài y muốn.Đây là chương bù cho tuần trước coi như lời hối lỗi còn lịch vẫn như tuần trước là thứ 5 và chủ nhật."
Tiểu Lãnh bên cạnh cười soái ca, nháy mắt một cái."Mọi người đừng giận Diệp bà bà nha.Chương sau bà bà cho Tiểu Lãnh quay lại giúp mọi người ngược mụ Ngân Anh rồi đó."
A Diệp phi dép về phía Tiểu Lãnh."Bà bà cái gì, là Diệp muội muội.Hm...Tại bị lây bệnh lười cùng việc đột xuất nên mới lỡ hẹn.Thành thật xin lỗi độc giả.Hẹn gặp lại a."
Thoáng cái nhét Tiểu Lãnh vào bao mang đi.