Tác giả: Kiều Tiểu Tịch
Edit: ༄༂Mun༉
Nếu là trước đây, Phượng Nguyệt Minh khẳng định bị Mục Chỉ Lan đả động, cũng tuyệt đối sẽ không hoài nghi nữ thần hắn nhận, mà hiện giờ trong lòng đã không có vị trí cho Mục Chỉ Lan, hắn cũng có thể đủ sự khách quan nhìn ra chuyện này rốt cuộc là ai chủ đạo, “Mục Chỉ Lan, ngươi thật nghĩ ta ngu xuẩn?”
Mục Chỉ Lan chảy nước mắt một phen kéo tay Phượng Nguyệt Minh thê lương kêu lên: “Ngươi vì sao lại không tin ta, Nguyệt Minh, ngươi trước kia không phải như thế.”
“Đúng vậy, hiện tại ta sao có thể bị ngươi lừa đảo dễ như trở bàn tay, hiện tại ngẫm lại trước kia ta thật là ngốc a, ngu xuẩn tới cực điểm, Chỉ Lan.” Nói lại ôn nhu gọi tên nàng, từ trên người lấy ra một cái khăn tay thêu hoa sen chà lau nước mắt Mục Chỉ Lan, “Ngươi về sau tự giải quyết cho tốt, nếu bị ta phát hiện ngươi còn trăm phương ngàn kế hại Thanh Ca, cũng đừng trách ta không màng tình xưa.”
Ôn nhu chà lau nước mắt như vậy, rồi lại nói ra lời tàn nhẫn như thế, Mục Chỉ Lan nhìn Phượng Nguyệt Minh tùy ý đem khăn tay ném xuống đất, sau đó cũng không quay đầu lại, Mục Chỉ Lan nhìn khăn tay trên mặt đất, đây là nàng từng đường kim mũi chỉ thêu, hắn nói qua hắn sẽ quý trọng cả đời, Mục Chỉ Lan thất hồn lạc phách nhìn khăn trong tay, “Thì ra cả đời lại ngắn như vậy a.”
Giờ khắc này nàng đã ý thức được mình cái gì cũng mất đi, nha hoàn tín nhiệm, nam nhân âu yếm, Mục Chỉ Lan gắt gao nhéo khăn tay trong tay, đều là bởi vì Mục Thanh Ca, Mục Chỉ Lan sắc mặt trở nên dữ tợn...
Ban đêm ở Tướng phủ.
Mục Thanh Ca nhắm mắt ngồi xếp bằng ở trên giường, đôi tay hình hoa lan đặt ở trên đùi, sau đó không đến một hồi liền nhìn thấy cái trán Mục Thanh Ca mồ hôi từng giọt rơi xuống, mà nàng hai mắt nhắm nghiền lông mi hơi hơi run.
Một đạo bóng dáng trực tiếp bay về phía phòng Mục Thanh Ca, nguyên bản Lăng Phong dựa vào trên cây nhắm mắt dưỡng thần xoát một chút mở to mắt sau đó đột nhiên cản trở đường người tới, “Cửu vương gia, đêm khuya đến thăm, không biết có gì chuyện quan trọng?”
Phượng Tuyệt Trần nhìn người lạnh mặt chắn ở trước mặt mình, giữa mày mang theo không kiên nhẫn lạnh lùng phun ra hai chữ: “Tránh ra.”
Lăng Phong vẫn như cũ che ở trước mặt, như không có nghe được Phượng Tuyệt Trần nói, “Khuê phòng tiểu thư, há để người khác xông vào.”
Phượng Tuyệt Trần lạnh lùng cười, còn không có động thủ liền nhìn thấy Phong Yên xoát một chút đứng ở bên người Lăng Phong, sau đó cường ngạnh kéo tay Lăng Phong trực tiếp kéo đến một bên, Phượng Tuyệt Trần thừa dịp cái nhàn rỗi này trực tiếp vào phòng, Lăng Phong thấy một phen đẩy ra Phong Yên trầm giọng nói: “Ngươi làm gì?”
“Trên đời này ai cũng có khả năng tổn thương tiểu thư, duy nhất Vương gia không có khả năng.” Phong Yên rất khẳng định nói, nàng không ngừng một lần thấy rõ tầm quan trọng của tiểu thư với Vương gia.
Lăng Phong động tác cứng đờ, nhìn Phong Yên khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lại nhìn phòng không có truyền ra bất luận động tĩnh gì, hừ lạnh một tiếng phi thân lên cây, Phong Yên xoay người nhìn phòng sau đó cũng núp ở một bên.
Phượng Tuyệt Trần tiến vào phòng liền nhìn thấy Mục Thanh Ca xếp bằng ngồi ở mép giường, Mục Thanh Ca nghe được thanh âm mở choàng mắt lại phát hiện trong cơ thể có một cổ khí loạn xuyến khó chịu làm nàng tâm máu quay cuồng, Mục Thanh Ca đột nhiên che lại ngực ghé vào mép giường phun ra một búng máu, Phượng Tuyệt Trần đột nhiên đi qua đỡ lấy Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca hơi thở thoi thóp nhìn mắt Phượng Tuyệt Trần, “Là ngươi.”
Phượng Tuyệt Trần nhìn nàng mồ hôi đầy đầu, môi sắc tím đen cũng đã biết nàng tẩu hỏa nhập ma, vì thế đỡ Mục Thanh Ca ngồi dậy, sau đó vận công chống phía sau lưng nàng đem một cổ nội lực hồn hậu truyền vào trong cơ thể nàng, ngăn chặn nàng tán loạn chân khí, không đến một hồi, Mục Thanh Ca liền cảm thấy trong cơ thể không thống khổ nữa mày dần dần giãn ra, trên người sức lực cũng hao hết.
Phượng Tuyệt Trần sắc mặt có chút trắng bệch, thấy Mục Thanh Ca đã ổn định, liền thu hồi nội lực, Mục Thanh Ca vô lực ngã về phía sau, Phượng Tuyệt Trần duỗi tay tiếp nhận thân hình nàng mềm như bông, Mục Thanh Ca suy yếu nhìn mắt Phượng Tuyệt Trần, sau đó liền lâm vào trong hôn mê, Phượng Tuyệt Trần thật cẩn thận đem Mục Thanh Ca buông xuống đắp chăn đàng hoàng cho nàng.
Phượng Tuyệt Trần từ bên cạnh lấy khăn lông ướt sau đó thay Mục Thanh Ca chà lau cái trán mồ hôi, “Nha đầu ngốc, ta để ngươi luyện công cũng không phải luyện như vậy, vạn sự đều nghĩ không tới, chỉ vì cái trước mắt lại làm mình tẩu hỏa nhập ma.”
Phượng Tuyệt Trần ngón tay mơn trớn vết thương giữa trán nàng, đáy mắt mang theo ba phần sát ý.
Mục Thanh Ca hôn mê chỉ có thể cảm giác một bàn tay thực ôn nhu mơn trớn gương mặt mình, lại bởi vì trước lúc hôn mê nhìn thấy Phượng Tuyệt Trần, tất nhiên có thể nghĩ tay đó là của Phượng Tuyệt Trần.
Phượng Tuyệt Trần nhìn khuôn mặt nàng thanh tú, sau đó giơ lên một tia cười: “Ta rất thích ngươi cái dạng này.” Không có khuynh quốc khuynh thành, không có phong hoa tuyệt đại, như vậy liền sẽ không có người đem càng nhiều ánh mắt nhìn nàng, Phượng Tuyệt Trần thò lại gần ở giữa mày Mục Thanh Ca in lại một nụ hôn, sau đó lại nhìn chăm chú vào môi Mục Thanh Ca môi, hắn nhẹ nhàng hôn lên, lại một cái tách ra, “Ngươi là của ta.”
Phượng Tuyệt Trần đi ra phòng Mục Thanh Ca cũng không có lập tức rời đi mà là đi một chuyến đến nơi khác, mà thời điểm Phượng Tuyệt Trần đi ra Tướng phủ liền nhìn thấy Phong Ngâm một bên chờ, Phong Ngâm cười hì hì nhìn Phượng Tuyệt Trần, nghĩ Vương gia sau khi nhìn Thanh Ca tiểu thư nhất định tâm tình không tồi, lại phát hiện Vương gia tựa hồ có chút không thích hợp, Phong Ngâm đột nhiên liền nghĩ tới, “Vương gia, nội lực ngươi sao lại tiêu hao lớn như vậy?” . Truyện Full
Phượng Tuyệt Trần nhìn đều không có nhìn Phong Ngâm, trực tiếp rời đi.
Phong Ngâm không rõ nguyên do đứng ở tại chỗ.
Sáng sớm, Mục Thanh Ca một giấc ngủ tỉnh phát hiện thể xác và tinh thần sảng khoái, không giống trước kia mỏi mệt như vậy, nàng cảm giác trong cơ thể tựa hồ có một cổ khí tức ấm áp quay quanh mình, cho nàng cảm giác rất thoải mái, Mục Thanh Ca nhớ tới Phượng Tuyệt Trần, tối hôm qua nàng tuy rằng hôn mê lại vẫn là có thể cảm giác ra nụ hôn lạnh lạnh dừng ở giữa mày nàng cùng...Mục Thanh Ca ngón tay mơn trớn môi mình, tức khắc hai má ửng đỏ.
Bên này Mục Thanh Ca tâm tình vui sướng, mà bên kia phòng Mục Chỉ Lan lại là thanh âm kinh thét chói tai, lúc Mục Chỉ Lan nhìn thấy mình trong gương, quả thực cũng không dám tin tưởng, nàng xinh đẹp như hoa mất rồi, nàng thiên sinh lệ chất cũng mất, Mục Chỉ Lan che lại mặt mình lên tiếng thét chói tai, ai có thể nói cho nàng này chỉ là một giấc mộng, cái mặt đầy vết cào nhìn lại như bà già thật là mình sao?
Thời điểm Lý Nguyên mang theo Khang nhi đi vào Lá Rụng cư Mục Thanh Ca đang ăn cơm sáng, Khang nhi tránh thoát tay Lý Nguyên trực tiếp chạy về phía phòng Mục Thanh Ca, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”
Mục Thanh Ca buông chiếc đũa một tay đem Khang nhi bế lên tới, “Khang nhi ăn cơm chưa?”
Khang nhi gật gật đầu ngoan ngoãn nói: “Nương cho Khang nhi ăn cháo rất ngon.” Trong thanh âm nho nhỏ mang theo kiêu ngạo.
Mục Thanh Ca cười cười, tất nhiên cũng biết Thất di nương đi vào Tướng phủ nhiều ngày vẫn luôn tự mình làm bếp, không cho người khác hỗ trợ, làm được món ngay cả Thừa tướng cha đều rất thích, mà mấy ngày này Thừa tướng cha cũng đều lưu tại trong phòng Thất di nương, mỗi ngày thượng triều trở về mặc kệ mệt bao nhiêu đều đi gặp Khang nhi, đủ để chứng minh hắn là cỡ nào thích đứa con trai này.
Mục Thanh Ca nhìn Lý Nguyên đi theo phía sau, “Nghe nói đã nhiều ngày ngươi đều vẫn luôn đang xem sách?”
Lý Nguyên gật gật đầu, Mục Thanh Ca khen nói: “Rất tốt, nếu gặp được vấn đề nan giải gì ngươi liền hỏi...” Vốn dĩ muốn nói mình, nhưng mà ngẫm lại nàng đối với phương diện số học này rất bạc nhược, càng đừng nói tính sổ, “Minh thúc.”
Lý Nguyên nhìn nhìn Mục Thanh Ca sau đó gật gật đầu.