Tác giả: Kiều Tiểu Tịch
Edit: ༄༂Mun༉
Buổi sáng.
Quản gia Minh thúc mang theo Mục Thanh Ca cùng đám người Phong Yên, Lăng Phong ngồi xe ngựa xuất phát đi biệt viện Tướng phủ, chỗ biệt viện cách kinh đô ở vùng ngoại thành khoảng mấy dặm, vị trí xa xôi, hơn nữa đường không dễ đi, xe ngựa đi qua đều lung lay, Mục Thanh Ca khó chịu muốn trực tiếp tự đi đường.
Nhưng nghe được a thúc nói còn một chặng đường nên liền từ bỏ, chỉ có thể khẽ cắn môi chịu đựng, làm trò trước mặt a thúc nàng cũng không thể lấy ra ngân châm đâm mình hai cái, có một số việc người biết càng ít càng tốt, nàng không phải không tin a thúc, mà là không muốn liên lụy hắn.
Thật vất vả mới tới nơi, Mục Thanh Ca gấp không chờ nổi nhảy xuống xe ngựa cả người đều lung lay đảo trên mặt đất, may mắn Lăng Phong tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, Mục Thanh Ca sắc mặt tái nhợt, Minh thúc nhìn thấy bộ dáng Mục Thanh Ca tự trách lại đau lòng nói: “Giai đoạn này rất khó đi, a thúc đã nói để a thúc tự đi tiếp Thất di nương là được rồi.”
Mục Thanh Ca xua xua tay nói: “Thất di nương hẳn là người quật cường kiên cường, nếu để a thúc tới đón chỉ sợ nàng sẽ từ chối, lại nói nàng nói đến cũng là Thất di nương Tướng phủ, là trưởng bối ta, ta tự mình tới đón mới có thể cho thấy thành ý.”
Minh thúc gật gật đầu, Thất di nương ở chỗ này bị khổ rất nhiều, tự mình sinh con, mang con, còn phải chiếu cố đệ đệ, còn bị người khác sai sử, ngẫm lại rất đáng thương a.
Mục Thanh Ca đi được một đoạn nhìn nơi trước mặt, cười như không cười nhìn Minh thúc nói: “A thúc, đây là biệt viện của chúng ta?”
Phong Yên đỡ Mục Thanh Ca nhìn phòng rách nát phía trước một trận không lời, nàng còn tưởng rằng là cái sân không tồi, không nghĩ tới liền một cái rách tung toé nhà tranh, bên ngoài nuôi không ít rau còn có mấy con gà thoạt nhìn thật ra giống như thôn trang, bất quá ở cách đó không xa nhà tranh có một sân, thoạt nhìn còn tính là không tồi, Phong Yên nghĩ hẳn là chỗ kia, chuẩn bị mang theo tiểu thư lại gần, lại nhìn thấy từ nhà tranh ra đến một đứa trẻ ăn mặc rách tung toé.
Đứa trẻ thoạt nhìn cũng ba bốn tuổi, đầu trụi lủi phía trước có một chọc tóc, thoạt nhìn rất đáng yêu, cậu bé trắng trắng nộn nộn, lại rất nhỏ gầy, quần áo trên người thoạt nhìn cũng là vài món quần áo rách tung toé khâu vá lại, Mục Thanh Ca nhìn đến đứa trẻ kia liền biết là ai, Minh thúc chuẩn bị qua đi, Mục Thanh Ca lại kéo lại Minh thúc khẽ lắc đầu, bởi vì nàng thấy đến từ biệt viện bên kia đi ra hai cái ma ma vẫn luôn đi về nhà tranh.
Bởi vì nơi bọn họ đứng bị chặn, cho nên không nhìn thấy bọn họ, Mục Thanh Ca nhìn thấy một nữ nhân cùng thiếu niên từ nhà tranh đi ra, quần áo trên người nữ nhân cùng thiếu niên đều cũ nát, còn có vài cái may vá, nữ nhân tuy rằng mặc đồ cũ nhưng như cũ không che được khuôn mặt nàng tinh xảo giảo hảo, ngũ quan thiếu niên rất giống nữ nhân đó, so nữ nhân đó còn nhiều vài phần tuấn lãng, nếu mặc xiêm y sạch sẽ một chút cũng không kém bọn vương hầu công tử.
Hai ma ma trực tiếp chỉ huy nữ nhân cùng thiếu niên làm việc, hơn nữa trong tay còn cầm roi, chỉ cần nữ nhân hoặc là thiếu niên dừng lại liền đánh lên người họ, đến đức trẻ kia đều không buông tha, nữ nhân cùng thiếu niên cẩn thận che chở đứa trẻ, tuy rằng mới bốn tuổi nhưng đã rất hiểu chuyện, biết giúp đỡ mẫu thân cùng cữu cữu làm việc...
Nhìn hai ma ma đem quần áo trong tay ném ở trước mặt nữ nhân, nữ nhân trực tiếp cầm lấy đặt ở trong bồn giặt bắt đầu tẩy, mà thiếu niên còn lại là ngồi ở một bên làm cái sọt, cậu bé đi theo một bên nghiêm túc cho cữu cữu mộc điều, hai ma ma liền nghênh ngang ngồi ở chỗ kia cắn hạt dưa.
Tầm mắt Mục Thanh Ca vẫn luôn chú ý cậu bé kia, có thể là bởi vì quan hệ huyết thống làm nàng cảm thấy cậu bé rất thân cận, nàng nhìn tình hình này hơi hơi nhướng mày sau đó trực tiếp đi qua, trước hết chú ý bọn họ chính là thiếu niên kia, thiếu niên chưa gặp qua bọn họ, lại quen biết Minh thúc đi theo phía sau Mục Thanh Ca, liền dừng động tác, mà hai ma ma cũng thấy được người ngoại lai sắc mặt hơi hơi trầm xuống đứng lên.
“Các ngươi là ai?” Hai cái ma ma nhìn Mục Thanh Ca đến gần, nhìn quần áo nàng hoa lệ, khí chất phi phàm, hẳn là không phải tiểu thư gia đình bình thường, lúc thấy Minh thúc phía sau, các nàng vội vàng tiến lên kêu: “Nguyên lai là Minh quản gia tới, không biết lần này Minh quản gia lại mang theo cái gì tới thăm họ?”
Mục Thanh Ca nghe thế hơi nhướng mày nhìn về phía Minh thúc, Minh thúc giải thích nói: “Trước kia ta vấn an Thất di nương đều mang theo quà tặng, bất quá đại đa số đều vào bụng hai người kia, các nàng là người Tam di nương phái tới trông giữ Thất di nương.”
Mục Thanh Ca nhàn nhạt gật đầu, lại nhìn thấy cậu bé đứng ở một bên mở to hai đôi mắt nhìn mình, mà nữ nhân bên kia đã đứng lên ôn nhu kêu: “Minh thúc.”
Minh quản gia gật gật đầu sau đó đối với hai cái ma ma nói: “Các ngươi có thể rời đi, ta tới đón họ hồi phủ.”
Bọn họ cả kinh, mà hai ma ma sắc mặt khẽ biến nói thẳng: “Ta giải thích cho quản gia, ngươi nói gì a, chúng ta chính là người Tam di nương tự mình phái lại đây, không có khẩu lệnh Tam di nương chúng ta tuyệt đối sẽ không đem người thả ra, ta khuyên Minh quản gia vẫn là không cần xen vào việc người khác, đừng tưởng rằng mang theo tiểu thư lại đây liền có thể mang họ đi.”
“Làm càn, vị này chính là đại tiểu thư.” Minh thúc trách mắng.
“Đại tiểu thư cái gì, chúng ta a chỉ biết Tướng phủ chỉ có một vị tiểu thư, đó chính là Chỉ Lan tiểu thư chúng ta, ta thấy vị cô nương này mi thanh mục tú, không chạy nhanh cũng đừng trách chúng ta cũng để các ngươi ở lại.”
Phong Yên đi lên giơ chân một cái trực tiếp đem hai ma ma gạt ngã trên mặt đất, một bên cậu bé sợ hãi tránh ở phía sau thiếu niên, ánh mắt thiếu niên đen tối không rõ nhìn Mục Thanh Ca tầm mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.
“Các ngươi cư nhiên dám động thủ với bọn ta, bọn ta chính là người Tam di nương...”
“Tam di nương?” Mục Thanh Ca khinh thường nhìn lại, “Tam di nương đầu óc mình còn không giữ nổi còn rảnh để ý các ngươi, ngần ấy năm ta thật ra không biết nàng cư nhiên còn có bổn sự này, cư nhiên tự mình đem Thất di nương giam giữ ở đây, nam tự duy nhất Tướng phủ chúng ta cư nhiên bị các ngươi đối đãi như vậy?” Nàng thanh âm dị thường thanh lãnh, làm người không rét mà run.
Minh quản gia đi đến bên cạnh Thất di nương nói: “Thất di nương, vị này chính là đại tiểu thư, lần này đại tiểu thư tiến đến chính là tiếp các ngươi hồi phủ.”
Thất di nương gặp qua Mục Thanh Ca, cũng chỉ là khi Mục Thanh Ca còn nhỏ, nàng biết Tướng phủ có một đại tiểu thư, từ nhỏ ngu dại, lại không có nghĩ đến...Thất di nương mặc kệ như thế nào vẫn là tiến lên kêu: “Đại tiểu thư.”
“Thất di nương là di nương của Thừa tướng cha, là trưởng bối Thanh Ca, 5 năm này để Thất di nương chịu khổ rồi, lần này ta tới chính là vì tiếp các ngươi trở về.”
Thất di nương nhìn thiếu niên cùng nhi tử đứng bên kia, “...Đa tạ ân điển đại tiểu thư, chúng ta cảm thấy ở chỗ này khá tốt.” Nàng không muốn lại trải qua những ngày nơm nớp lo sợ này, nàng không muốn đệ đệ mình bị người ta nói thành người ăn cơm mềm vô dụng, nếu là như vậy, nàng tình nguyện một nhà sống ở chỗ này, tuy rằng khổ nhưng có thể vẫn luôn ở bên nhau chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Mục Thanh Ca tựa hồ biết suy nghĩ Thất di nương, nàng nhìn thiếu niên đứng ở nơi đó, từ khi bọn họ xuất hiện ở chỗ này hắn đã không nói một câu, sắc mặt nhàn nhạt, làm người nhìn không ra hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vị thiếu niên này chỉ sợ không đơn giản như vậy.