Tác giả: Kiều Tiểu Tịch
Edit: ༄༂Mun༉
“Nhưng mà công tử, Mộ Dung phu nhân không phải thỉnh đại phu sao? Sao đại phu lại không nhìn ra?”
“Nếu ai cũng có thể nhìn ra vậy còn xưng trích tiên Bán Hạ làm gì!?” trong mắt Mục Thanh Ca mang theo khí phách.
“Vậy độc hương mạn là việc như thế nào?” Phong Viên hỏi.
“Thời điểm bắt mạch cho hắn ta hạ, Mộ Dung Hải người này tâm rất cẩn trọng, nếu lúc này không hạ thủ căn bản là không có cơ hội xuống tay cho nên ta chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.” Nàng cũng biết cơ hội không nhiều lắm, nếu nắm không được cơ hội lần này chỉ sợ về sau khó tìm được cơ hội.
Phong Viên khó được tán thưởng nhìn về phía Mục Thanh Ca, “Thanh Ca tiểu thư quả nhiên lớn mật, cư nhiên dám ở trước công chúng xuống tay.”
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.” Mục Thanh Ca nhướng mày cười lạnh, “Mộ Dung gia bọn họ rõ độc hương mạn như lòng bàn tay, hạ độc người khác không nương tay chút nào, hiện giờ cũng để chính hắn nếm thử hương vị này đi.”
Trong thâm cung Thái Hậu vì sao lại có độc hương mạn, kỳ thật không cần suy nghĩ nhiều, đều là đến từ Tân Châu Mộ Dung thế gia...
“Thanh Ca tiểu thư vì sao lại có độc hương mạn?” Phong Viên hỏi.
“Ta nếu có thể giải độc hương mạn, tất nhiên có thể đoán ra thành phần của nó, muốn làm ra căn bản không khó, các ngươi đi chuẩn bị một chút, chúng ta nhất định phải thừa dịp thời điểm vàng bạc châu báu còn chưa chở đi đến kim khố nhìn xem, nếu không liền sẽ không kịp.”
“Thanh Ca tiểu thư đã nghĩ ra biện pháp rồi sao?”
“Ta sẽ nhân cơ hội lấy chìa khóa từ Mộ Dung Hải.”
Phong Viên gật gật đầu.
Buổi tối, Mục Thanh Ca đi xem mạch cho Mộ Dung Hải, Mộ Dung phu nhân vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, Mộ Dung phu nhân nói: “Đã uống dược công tử khai nhưng vẫn luôn không thấy tỉnh.”
“Phu nhân không cần lo lắng, Mộ Dung đại nhân đã giảm sốt rồi, chỉ cần đêm nay không tiếp tục nóng lên liền sẽ không có việc gì.” Mục Thanh Ca đem tay Mộ Dung đại nhân bỏ vào trong chăn.
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, ít nhiều có Bán Hạ công tử ở đây, nếu không chúng ta thật đúng là không biết làm sao?” Mộ Dung phu nhân lau lau nước mắt, sau đó tự mình đổ một ly trà cho Mục Thanh Ca, “Bán Hạ công tử, làm phiền ngươi.”
Mục Thanh Ca đang muốn tiếp nhận chén trà lại không cẩn thận làm đổ chén trà, Mộ Dung phu nhân dọa nhảy dựng, Mục Thanh Ca vội vàng nói: “Ngại quá, phu nhân, tay đột nhiên run lên một chút.” Nói liền muốn ngồi xổm xuống nhặt lại.
Mộ Dung phu nhân không nghi ngờ mặt khác ngăn lại cánh tay Mục Thanh Ca, “Không có việc gì, Bán Hạ công tử, ta gọi người đến dọn là được.” Sau đó liền mở cửa đi gọi người tiến vào dọn.
Mục Thanh Ca tiếp tục sờ trán Mộ Dung Hải, sau đó nhanh tay đem chìa khóa Mộ Dung Hải đặt dưới gối đầu lấy ra, động thủ nhanh căn bản làm người thấy không rõ động tác, lúc Mộ Dung phu nhân xoay người Mục Thanh Ca đã hoàn thành động tác, Mộ Dung phu nhân tâm rất cẩn trọng đi qua nhìn mắt Mộ Dung Hải, Mục Thanh Ca đi đến trước bàn nâng chung trà lên, Mộ Dung phu nhân nhìn mắt Mục Thanh Ca, sau đó duỗi tay tìm dưới gối đầu phía, chạm vào một chuỗi chìa khóa liền yên tâm.
Mộ Dung phu nhân biết được là mình nghĩ nhiều, ngại ngùng nhìn về phía Mục Thanh Ca nói: “Bán Hạ công tử, có một câu ta vẫn luôn muốn mạo muội hỏi một chút.”
“Phu nhân xin hỏi.”
“Xin hỏi Bán Hạ công tử, vị Phong Yên cô nương kia là muội muội ruột của ngươi sao?”
“Phu nhân chê cười, tại hạ nơi nào có thể có muội muội như Phong Yên, bất quá trước tới nay ta cũng vẫn luôn đem nàng trở thành muội ta, phu nhân vì sao hỏi như thế?”
Mộ Dung phu nhân xấu hổ cười cười, “Ta chỉ là nhìn ngươi cùng Phong Yên cô nương lớn lên không phải rất giống cho nên tò mò muốn hỏi, thuận tiện cũng muốn trước cùng Bán Hạ công tử chào hỏi một cái, nhi tử ta Hướng nhi tuy rằng nạp mấy phòng tiểu thiếp nhưng đến nay chưa cưới vợ, nếu Bán Hạ công tử chấp nhận, Hướng nhi nguyện ý cưới Phong Yên cô nương làm vợ, về sau cũng nhất định sẽ chăm sóc tốt Phong Yên cô nương, ý Bán Hạ công tử thế nào?”
Nguyên lai là nói hôn sự, nếu Phong Yên ở đây chỉ sợ ghê tởm hộc máu đi, “Phu nhân, việc này ta phải hỏi ý Phong Yên một chút.”
“Không thành vấn đề không thành vấn đề, Bán Hạ công tử a, Hướng nhi nhà ta thoạt nhìn cà lơ phất phơ, nhưng kỳ thật cũng là một người có tâm tiến tới, hơn nữa Mộ Dung gia ta đại nghiệp lớn, về sau đều là Hướng nhi kế thừa, hắn cưới Phong Yên cô nương tất nhiên sẽ không ủy khuất nàng.”
Mục Thanh Ca biết, ý đối phương là chỉ nếu Phong Yên gả cho Mộ Dung Hướng thì về sau vị trí chủ mẫu Mộ Dung gia chính là Phong Yên, thật đúng là bánh nhân thịt khổng lồ a, nếu là người bình thường chỉ sợ đã sớm gấp không chờ nổi đáp ứng rồi, mà đối phương hiển nhiên cũng biết bọn họ đều không phải là người thường, cho nên mượn cái này dụ dỗ.
“Phu nhân, tại hạ sẽ hỏi ý Phong Yên.”
“Được được, vậy làm phiền Bán Hạ công tử rồi.”
Đêm khuya, sau khi Mộ Dung phủ cơ hồ mọi người đều nghỉ ngơi, Mục Thanh Ca cùng Phong Yên còn có Phong Viên thay y phục dạ hành đi về phía nhà kho bên kia, Phong Viên hỏi: “Ngươi sao lại biết chìa khóa ở chỗ nào?”
“Mộ Dung phu nhân tâm phòng người rất nặng, hơn nữa quá mức cảnh giác, cũng chính bởi vì vậy, ta lần trước sau khi bắt mạch Mộ Dung Hải xong nàng sẽ cố ý vô tình sờ sờ dưới gối đầu, lúc sờ đến thứ nàng muốn liền sẽ thở phào nhẹ nhõm, cho nên ta liền kết luận dưới gối đầu nhất định để thứ quan trọng, không rời thân như thế trừ chìa kêu nhà kho thật sự không thể tưởng được còn có cái gì, cho nên ta hôm nay cố ý thử.”
“Sau đó chìa khóa này đã bị ngươi lấy ra? Ngươi không sợ nàng phát hiện?”
“Ta tùy tiện đem một chìa khóa khác để ở dưới gối đầu hắn, Mộ Dung phu nhân nàng mỗi lần đều chỉ sờ một chút chìa khóa, cũng không có lấy ra xem, hẳn là cũng vì cảnh giác, ta vừa lúc chính là lợi dụng điểm này.”
Phong Viên đối với Mục Thanh Ca giơ ngón tay cái lên, người hắn bội phục nhất chính là Vương gia, hiện giờ xem ra phải tăng thêm một người, ba người tránh ở trong bụi cỏ, thấy cửa nhà kho thủ bốn thủ vệ, còn không biết chỗ tối rốt cuộc có bao nhiêu, Mục Thanh Ca từ bên hông lấy ra một cái đạn khói, sau đó ném qua, những người đó chưa gặp qua thứ này đều kinh hoảng lên.
Ngay cả ám vệ âm thầm cũng toàn bộ đều ra, Mục Thanh Ca đếm đếm gia hỏa ít nhất đến mười mấy người, bọn họ đều tò mò nhìn chằm chằm cái đạn khói kia, không đến một hồi đồng thời ngã xuống, Mục Thanh Ca liền đi ra ngoài, đem cái đạn khói cầm lên.
“Cái này là thứ gì?”
“Đạn khói, chính là làm địch nhân thần không biết quỷ không hay lâm vào hôn mê, ta đem dược hiệu tăng lớn, ít nhất làm cho bọn họ hôn mê nửa canh giờ.” Mục Thanh Ca giải thích sau đó đi vào nhà kho, trực tiếp dùng chìa khóa mở ra cửa nhà kho.
Phong Viên cùng Phong Yên vội vàng đuổi kịp, lúc cửa nhà kho mở ra nháy mắt toàn bộ đều là kim quang lấp lánh, ba người đều cảm giác trước mắt sáng ngời, Mục Thanh Ca đi tới trong nháy mắt cằm cũng sắp rơi xuống, “Dọa người.”
Tiến vào Phong Yên cùng Phong Viên cũng đều kinh ngạc nhìn hết thảy trước mặt, bọn họ tuy rằng chưa gặp qua quốc khố, nhưng chỉ sợ tiền tài đó không thể ít hơn quốc khố, mãn rương vàng bạc châu báu, còn có bình ngọc trên ngăn tủ giá trị thiên kim cùng một ít cống phẩm pha loãng.
Mục Thanh Ca trực tiếp liền nhào vào rương hoàng kim cách mình gần nhất, Phong Viên kinh ngạc nhìn động tác Mục Thanh Ca, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Phong Yên bất đắc dĩ, “Nàng là tính tình này?”
“Tiểu thư, nhìn thấy tiền chính là như vậy, ngươi thấy nhiều liền sẽ không kinh ngạc.” Phong Yên thở dài.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn vĩnh viễn sẽ không tin tưởng Mục Thanh Ca cư nhiên còn có một mặt như vậy, thích tiền như mạng, một bộ dáng tham lam, cùng nữ tử vừa rồi khôn khéo thông tuệ tàn nhẫn so sánh với quả thực chính là hai người.