Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 113: Bị đoạn tụ



Tác giả: Kiều Tiểu Tịch

Edit: ༄༂Mun༉

Mục Thanh Ca lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ sau đó thật cẩn thận đem hồ lô ngào đường bao lại, Lăng Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca quay đầu lại buồn cười nhìn Lăng Phong rất là kiêu ngạo nói: “Đây chính là Thừa tướng cha ta tự làm cho ta, ta phải lưu làm kỷ niệm.” Làm xong, như tàng bảo đem hồ lô ngào đường dấu đi.

Lăng Phong nhìn nàng động tác thật cẩn thận đáy mắt mang theo một phần bất đắc dĩ, “Tiểu thư hiện tại biết toàn bộ sự việc rồi chứ.”

Tay Mục Thanh Ca hơi hơi dừng, “Không, còn có rất nhiều bí ẩn chưa cởi bỏ, tỷ như, thân phận nương ta rốt cuộc là ai, ta là đại phu, ta biết một người đến tột cùng ở tình huống thế nào mới có thể mất trí nhớ, vậy trước khi nương ta mất trí nhớ đến tột cùng đã trải qua cái gì?”

Mất trí nhớ cũng chính là thời điểm đại não chịu kích thích, tỷ như bởi vì phát sinh sự thật nào đó không tiếp thu được đại khái đại não lên cơn sốc do đó lựa chọn tính mất trí nhớ, nhưng loại mất trí nhớ này chỉ là ngắn ngủi, trong quá trình trải qua từ từ sẽ chậm rãi khôi phục, còn có một loại còn lại là đại não chịu bị thương nặng làm cho mất trí nhớ, loại mất trí nhớ này có ngắn ngủi cũng có lâu dài, nhưng Vân Dung Tuyết đến tột cùng là loại nào nàng tạm thời còn chưa phán đoán được.

Hơn nữa nương cất chứa quyển ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’ kia, có thể thấy được thân phận nương có lẽ không phải đơn giản như vậy, Mục Thanh Ca nhìn Lăng Phong nói: “Tỷ như, thân phận của ngươi đến nay cũng vẫn là một điều bí ẩn không phải sao? Ngươi không muốn nói ra, mà Thừa tướng cha tựa hồ cũng không muốn nhắc tới.”

“Tiểu thư...”

“Nếu ngươi không muốn nhắc tới, ta cũng không cưỡng bách ngươi, nếu Thừa tướng cha có thể đem ngươi đặt ở bên người ta đã nói lên ngươi là người hắn rất tín nhiệm, mà ta lúc trước nếu lựa chọn tin tưởng ngươi, đem an toàn sinh mệnh mình giao cho ngươi liền sẽ không hoài nghi tâm tư ngươi, Lăng Phong, ta chỉ muốn nói mặc kệ ngươi rốt cuộc giấu giếm cái gì, ta hy vọng chung có một ngày ngươi sẽ nguyện ý rộng lòng mở mang với ta.”

Lăng Phong thật sâu nhìn chăm chú Mục Thanh Ca, sau đó khẽ gật đầu, “Tiểu thư, nếu đã biết ngọn nguồn sự việc, nên biết người hoàng thất không ai tốt, Tướng gia vì tránh cho ngươi tiếp xúc bọn họ, phí không ít công phu.”

Kỳ thật ý Lăng Phong cũng thật dễ hiểu, chính là hy vọng Mục Thanh Ca có thể cùng Phượng Tuyệt Trần đoạn tuyệt ít gặp mặt, Mục Thanh Ca nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng Lăng Phong, chuyện tình cảm không thể khống chế, nếu cảm tình có thể khống chế, Hoàng Thượng có lẽ sẽ không biến thành như vậy, những việc này ta có chừng mực, ngươi không cần quá mức lo lắng.”

Lăng Phong gật gật đầu.

XXXXX

Phủ đệ Tam hoàng tử.

Đoạn Phong phủng cái rương đi vào the phòng Tam hoàng tử.

Phượng Hạo Hiên nhìn cái rương còn nguyên, Đoạn Phong nói: “Bán Hạ công tử để còn nguyên đưa về.”

Thanh Hoa trầm mặc nhìn Phượng Hạo Hiên, tuy nói một người tham tài tham lam phần lớn là làm người xem thường, nhưng giờ khắc này Thanh Hoa nhưng thật ra hy vọng Bán Hạ công tử tham tài, ít nhất như vậy có thể đáp ứng, Phượng Hạo Hiên cười như không cười nhìn vàng trong rương nói: “Hắn yêu tiền, lại không lấy tiền tài bất nghĩa, chỉ lấy tiền mình nên được.”

Người như vậy thường thường khó khống chế nhất, bởi vì hắn rất minh xác biết mình muốn chính là cái gì.

Thanh Hoa hỏi: “Công tử, thế xem ra Bán Hạ công tử không dễ dàng chịu gặp chúng ta.”

“Mẫu phi nói vạn sự không thể cưỡng cầu, chú ý hai chữ duyên phận, nhưng nếu đối phương vẫn luôn tránh né ngươi, dù cho duyên phận tới rồi cũng sẽ tiêu tán.” Phượng Hạo Hiên ôn nhã nói, “Phong thúc, đem người thu lại về sau không cần theo dõi Bán Hạ công tử, nhưng Phong thúc vẫn phải đi thăm hỏi Bán Hạ công tử khi nào lại đến Vạn Hoa Lâu?”

“Dạ, thuộc hạ đã biết.”

“Công tử, hiện giờ Tứ hoàng tử bị tù, ngươi có tính toán gì không?” Thanh Hoa hỏi.

“Hắn tuy rằng bị tù, nhưng Mộ Dung gia lớn mạnh mà Hoàng Hậu vẫn là chủ hậu cung như cũ.” Ngụ ý là Tứ hoàng tử còn có cơ hội xoay người.

Thanh Hoa gật gật đầu: “Bất quá nhìn ra được Mộ Dung gia ăn uống thật đúng là lớn, cư nhiên muốn đem Thanh Hà quận chúa gả cho Cửu vương gia, nếu Thanh Hà quận chúa thật sự gả cho Cửu vương gia chỉ sợ cũng không lạc quan với chúng ta, công tử xem nên hành sự thế nào?”

“Mộ Dung Thanh, Mục Thanh Ca.” Phượng Hạo Hiên nhàn nhạt niệm tên hai người, bỗng nhiên nhớ tới mẫu phi đã từng nói với mình, “Chuyện này không liên quan đến của chúng ta, không cần nhúng tay, hoàng thúc nếu đã giáp mặt cự hôn, chuyện này sẽ không phát sinh trong khoảng thời gian ngắn.”

Đoạn Phong như suy tư gì gật đầu nói: “Bất quá, thuộc hạ nhưng thật ra nhớ tới một việc, lần trước công tử trúng độc Bán Hạ công tử nếu có thể mời Cửu vương gia đến, có lẽ quan hệ Cửu vương gia cùng Bán Hạ công tử không giống bình thường.” Phải biết rằng, Cửu vương gia cũng không phải là mỗi người đều có thể thỉnh động.

Phượng Hạo Hiên nhưng thật ra chưa từng nghĩ chuyện này, hiện giờ nghe Đoạn Phong nói như vậy mới phản ứng lại, nếu không phải quan hệ không giống bình thường, dựa theo tính cách hoàng thúc tuyệt đối không nhúng tay vào giữa việc các hoàng tử, giữa Bán Hạ cùng hoàng thúc có liên hệ đây, “Có lẽ có thể xuống tay từ hoàng thúc bên này.”

“Bất quá đây cũng là khó nhất, Cửu vương gia võ công sâu không lường được, mà bên người hắn càng là cao thủ nhiều như mây, muốn gần thân hắn, theo dõi Cửu vương gia chỉ sợ thế gian khó có người có thể đảm nhiệm, công tử, như vậy không thể thực hiện được.” Đoạn Phong phân tích nói.

“Ngươi nói có đạo lý, nhưng tổng hội có biện pháp không phải sao?” Phượng Hạo Hiên đứng dậy, tùy ý liếc mắt cái rương trước mặt, sau đó khoanh tay mà đứng ở cửa sổ, nhìn chậu hoa nở rộ bên ngoài, nhớ tới Bán Hạ công tử như hoa sen thanh thuần thoát tục, tuy rằng Phượng Hạo Hiên biết không thể hình dung một nam tử như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy hình dung Bán Hạ như vậy lại quá thích hợp.

Sau khi Đoạn Phong cùng Thanh Hoa ra ngoài, Thanh Hoa nguyên bản đang muốn rời đi, Đoạn Phong tay mắt lanh lẹ giữ chặt cánh tay Thanh Hoa đem hắn kéo đến nơi không người, Thanh Hoa thấy Đoạn Phong nghiêm túc vội vàng hỏi: “Phong thúc, xảy ra chuyện gì sao?”

“...Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy công tử quá mức để ý trích tiên Bán Hạ sao?” Đoạn Phong lo lắng sốt ruột nói.

Thanh Hoa nhưng thật ra không đi để ý cái này, “Hình như là vậy, nhưng này có cái gì, Bán Hạ công tử y thuật tốt như vậy, thế gian người cảm thấy hứng thú hắn nhiều như cỏ, công tử chúng ta cũng chỉ là tích tài thôi.”

“...Có thể là ta suy nghĩ nhiều.” Đoạn Phong thở dài, nhưng ngẫm lại vẫn là không đúng, “Không đúng, không đúng, vẫn là không đúng, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra thời điểm công tử nói tới trích tiên Bán Hạ ánh mắt không đúng sao?”

Thanh Hoa cẩn thận ngẫm lại vẫn cảm thấy không có bất luận vấn đề gì, “Phong thúc, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì a?”

Đoạn Phong một bộ hận sắt không thành thép nhìn Thanh Hoa, “Ngươi không thấy thời điểm công tử nhắc tới trích tiên Bán Hạ giống như là nhắc tới nữ nhân âu yếm sao?”

Thanh Hoa trừng lớn hai con mắt không dám tin tưởng nhìn Đoạn Phong, “...Phong thúc, ngươi có phải nhìn lầm hay không a, sao có thể!?”

Đoạn Phong lắc đầu nói: “Sẽ không, ta không có khả năng nhìn lầm.” Từ vừa rồi hắn vẫn luôn chú ý biểu tình công tử, Đoạn Phong hắn tuy rằng sống hơn phân nửa đời cũng chưa động tâm với nữ nhân, nhưng chưa thấy heo chạy cũng phải thấy thịt heo đi, cho nên Đoạn Phong có thể xác định biểu tình công tử thật là không giống nhau.

Thanh Hoa một bộ dáng bị dọa “Phong thúc, ngươi cũng không nên làm ta sợ, công tử nhiều năm như vậy vẫn luôn giữ mình trong sạch, chưa từng động tâm với nữ nhân, như ngươi nói bây giờ ta sẽ cho rằng công tử bị đoạn tụ.” Nhưng Thanh Hoa nghĩ đến bộ dáng Bán Hạ công tử, thật đúng là thật dễ dàng làm người động tâm, cho dù là nam nhân hay là nữ nhân.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv