Chạng vạng, Thẩm Xu mới mang bánh hoa quế ngọt đã làm xong qua, giữa trưa, nàng thấy Bùi Vân Khiêm chán ăn, vậy nên mới tự chủ trương đi làm bánh hoa quế, nghĩ nếu Bùi Vân Khiêm chịu ăn chắc hẳn sẽ không tức giận nữa.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Xu làm chuyện như vậy, nàng đứng ở cửa nửa ngày mới có đủ dũng khí gõ cửa.
Một lúc lâu sau, trong phòng mới truyền ra giọng nói lạnh như băng, “Vào đi.
”
Khi Thẩm Xu đẩy cửa vào trong, dường như nàng nghe được tiếng ho nhẹ đang cố nén lại, sau khi nàng bước vào lập tức ngừng lại.
“Tướng quân, ta mang cho ngươi một đĩa bánh hoa quế, cơm trưa ngươi không ăn gì, ăn cái này khai vị cơm chiều có lẽ có thể ăn nhiều thêm một chút.
”
Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu nhìn qua, thiếu nữ rũ đầu nâng đĩa bánh đứng ở cửa, ngón tay nắm chặt đĩa bánh, môi hơi mím lại, dường như có chút khẩn trương.
Thấy thế, trong lòng Bùi Vân Khiêm không hiểu sao lại bực bội, hắn đáng sợ như thế sao?
Một lúc lâu sau, hắn quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng mở miệng, “Không cần.
”
Nghe vậy, ngón tay Thẩm Xu siết chặt, mở miệng nói, “Tướng quân nếm thử một chút thôi, tuy đây là lần đầu tiên tôi làm, nhưng Lâm Lãng đã thử rồi, hương vị cũng không tồi.
”
Thẩm Xu khẩn trương, giọng nói dồn dập, lời nói vô cùng cẩn thận.
Lông mi Bùi Vân Khiêm giật giật, trong lòng giống như một mặt nước yên ả bỗng nhiên tạo thành từng đợt gợn sóng.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy Thẩm Xu đang đứng ở cửa, vẻ mặt trông mong nhìn hắn.
Trái tim Bùi Vân Khiêm tức khắc như bị người ta bóp lấy, hắn xoa xoa giữa mày, trở tay chống từ giường ngồi dậy.
Thấy động tác của Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu cong môi, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, bưng đĩa bánh trong tay đi qua.
Nửa thân mình Bùi Vân Khiêm tựa vào trên giường, ánh mắt lạnh nhạt, rũ mắt nhận lấy đĩa bánh trong tay Thẩm Xu, cầm một miếng bánh hoa quế chậm rãi đưa vào trong miệng.
Một lát sau, Thẩm Xu thấy hắn nhíu mày.
Hô hấp của nàng ngừng lại, ăn không ngon sao?
Sau đó, chỉ thấy lông mày hắn giãn ra, lại cầm lấy một miếng bánh nữa để ăn.
Thấy vậy, trong lòng Thẩm Xu vui vẻ, hắn nguyện ý ăn nghĩa là không tức giận đúng chứ?
Vốn dĩ Thẩm Xu còn muốn hỏi hắn cảm thấy thế nào, nhưng thấy hắn ăn nhiều như vậy, có lẽ hương vị không tồi.
Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu vốn định cầm lấy chiếc bánh cuối cùng trong đĩa, dư quang lại ngoài ý muốn nhìn thấy vệt đỏ trên cổ tay Thẩm Xu, ống tay áo còn vì làm đồ ăn mà dính chút vết bẩn màu đen, giống như là tro bụi của bếp.
Lúc này hắn mới nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, dấu vết này không còn nghi ngờ nào khác chính là do hắn mất khống chế tạo thành.
Nghĩ vậy, trong lòng Bùi Vân Khiêm bắt đầu cảm thấy hối hận.
Hắn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thẩm Xu một cái, “Ngăn tủ phía đông từ trên xuống dưới, ô vuông thứ ba có một hòm thuốc, lấy lại đây đi.
”
Thẩm Xu cứ tưởng miệng vết thương của Bùi Vân Khiêm còn đau, trong lòng oán trách bản thân cả chiều chỉ ở bên Lâm Lãng học làm bánh quế, quên mất về đổi thuốc cho Bùi Vân Khiêm.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu cũng không hề trì hoãn, lập tức xoay người đi lấy hòm thuốc.
Nàng đặt hòm thuốc lên trên giường, ánh mắt dừng trên cánh tay Bùi Vân Khiêm, thần sắc khẩn trương, “Miệng vết thương trên cánh tay tướng quân lại đau sao?”
Bùi Vân Khiêm không trả lời, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng không rời, nhàn nhạt nói, “Đưa tay lại đây.
”
“Cái gì?” Trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Xu không hiểu ý Bùi Vân Khiêm là gì.
Bùi Vân Khiêm cũng lười lặp lại, trực tiếp duỗi tay kéo cánh tay Thẩm Xu lại, nàng bị động tác đột ngột này của hắn doạ sợ, cả người trực tiếp lọt vào trong lồng ngực hắn.
Hô hấp mềm mại trong nháy mắt phun ở trước ngực, thân mình Bùi Vân Khiêm cứng đờ, hầu kết chuyển động, theo bản năng giúp nàng ổn định thân thể.
Không chờ hắn nói chuyện, Thẩm Xu vội vàng ngồi dậy, “Tướng quân, xin… xin lỗi… ta…”
Thấy vẻ mặt quẫn bách của nàng, Bùi Vân Khiêm rũ mắt, không nhìn nàng nữa, nắm chặt lấy tay nàng, cũng không để ý biểu tình của Thẩm Xu, một cánh tay khác lấy lọ thuốc mỡ trong hòm thuốc.
Hắn muốn làm cái gì?
Đang suy nghĩ, cổ tay Thẩm Xu chợt cảm thấy lạnh, tiếp theo cảm nhận được đầu ngón tay Bùi Vân Khiêm đang xoa nắn trên cổ tay mình.
Trong nháy mắt, Thẩm Xu có chút kinh ngạc, hắn đang tự tay bôi thuốc cho nàng sao?Nếu không phải Bùi Vân Khiêm bôi thuốc cho mình, nàng cũng đã quên mất vết thương trên cổ tay hôm qua, đúng là ngày hôm qua còn có chút đau, cũng không biết Bùi Vân Khiêm dùng bao nhiêu sức lực, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt hắn lúc ấy giống như muốn bóp ch*t nàng vậy, trong lòng chỉ lo sợ hãi, cũng quên mất đau đớn trên tay, lại bận rộn cả đêm nên không nhớ ra.
Nhìn cổ tay sưng đỏ của Thẩm Xu, trong lòng Bùi Vân Khiêm lại tự trách thêm vài phần, hôm qua hắn thật sự mất khống chế, cũng không biết mình dùng sức bao nhiều, đêm qua nếu người trong phòng không phải là Thẩm Xu, bây giờ có lẽ người kia đã đầu mình hai nơi.
Từ sau chuyện kia, đã rất lâu rồi hắn chưa từng mất khống chế như thế.
Bùi Vân Khiêm không tự giác nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia ảo não, bây giờ không nên nhất chính là mất khống chế khiến Thẩm Xu bị thương.
Bùi Vân Khiêm càng nghĩ càng tự trách, cổ tay đã bị thương thành như vậy mà vẫn còn làm bánh hoa quế cho hắn, nghĩ vậy, hắn đột nhiên cảm thấy thái độ của mình đối với Thẩm Xu có phải rất quá đáng hay không, dù sao bây giờ cái gì nàng cũng không nhớ rõ nữa.
Nhìn vệt đỏ trên cổ tay Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng, “Sao lại không bôi thuốc? Không đau sao?”
“Hôm qua đúng là hơi đau, nhưng mà bây giờ đã không cảm thấy gì rồi.
” Thẩm Xu rũ mắt, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên, không tự giác giật tay lại.
Thấy Thẩm Xu muốn rút cổ tay về, trái tim Bùi Vân Khiêm run rẩy, theo bản năng nới lỏng tay, đây là lần đầu tiên hắn bôi thuốc cho người khác, chẳng lẽ đã dùng sức làm nàng đau rồi?
“Rất đau?”
Thẩm Xu lắc đầu.
Bùi Vân Khiêm một lần nữa cúi đầu, “Không đau cũng đừng lộn xộn.
” Nhưng động tác trên tay lại càng thêm cẩn thận hơn.
Bùi Vân Khiêm nói vậy, tất nhiên Thẩm Xu không dám động, đành phải tuỳ ý để hắn nắm lấy cổ tay mình.
Nhưng nàng cảm giác được, lúc này sức lực của Bùi Vân Khiêm đã nhẹ hơn rất nhiều.
Sau này, Thẩm Xu mới phát hiện, sự lạnh lẽo ban đầu nàng cảm nhận được không phải là thuốc mỡ mà chính là nhiệt độ từ đầu ngón tay Bùi Vân Khiêm.
Bùi Vân Khiêm không nói gì nữa, vẫn luôn chăm chú bôi thuốc cho Thẩm Xu, thỉnh thoảng còn quan sát biểu tình trên mặt nàng, chỉ cần sắc mặt nàng có chút thay đổi, lực độ trên tay hắn sẽ nhẹ hơn vài phần.Một lúc sau, Bùi Vân Khiêm mới thả lỏng tay, đưa bình thuốc trong tay cho Thẩm Xu, “Nhớ bôi.
”
Thẩm Xu gật đầu, “Vậy tướng quân… thương thế của ngươi…”
“Không cần đổi.
”
Thẩm Xu gật đầu cất hòm thuốc về chỗ cũ, sau đó quay trở lại giường lấy đĩa bánh mới đi ra ngoài.
Thẩm Xu đi rồi, Bùi Vân Khiêm không tự giác sờ vào độ ấm còn trong lòng bàn tay của mình, tâm tình vui vẻ hơn một chút, khoé miệng cũng cong cong.
Ừm, rất mềm mại.
Hành động hôm nay của Bùi Vân Khiêm khiến Thẩm Xu cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng thấy hắn như vậy, không hiểu sao trong lòng nàng cũng cảm thấy vui, nếu có thể mãi luôn ‘tôn trọng nhau như khách’ vậy thì cũng không tồi.
Nàng bê đĩa đồ ăn về phòng bếp, gặp Tần Tuần vừa mới đi tuần tra trở về.
Tần Tuần nhìn thấy Thẩm Xu không dám chậm trễ, cung kính hành lễ, “Phu nhân đang muốn đi đâu thế?”
Thẩm Xu khách khí cười cười, “Ta đang chuẩn bị tới phòng bếp sắc thuốc cho tướng quân.
”
Nghe vậy, Tần Tuần hơi kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, vốn dĩ hắn tưởng ngày đó Thẩm Xu có thể khuyên Bùi Vân Khiêm uống thuốc chỉ là trùng hợp, nhưng hôm nay xem ra có vẻ chuyện không chỉ như thế.