[Ngôn Tình] Vị Hôn Thê Bá Đạo

Chương 42



Hạo Thiên ngơ nhác nhìn cô, anh không hiểu cô đang hỏi gì và thái độ cô tại sao lại như vậy. Anh nhíu mày rồi vội hỏi

“Ngải My? Em đang nói gì vậy? Anh không hiểu gì hết? Em làm sao vậy?”

Cô chán ngấy khi nhìn thấy thái độ thất thường của Hải Anh, đã nói đến như vậy nhưng anh vẫn không nhìn ra được điều gì bất thường. Có lẽ anh quá tin tưởng vào cô bạn thân này, nên mới không còn tin vào phản ứng của cô như lúc trước.

“Em không nói chuyện với anh nữa! Anh ở đây với cô ấy đi!”

Ngải My không muốn giải thích thêm gì. Một phần vì Hải Anh vẫn còn ở đây, cô không tiện nói thẳng ra mọi chuyện vì vẫn còn nghĩ tình cô ta là bạn thân của Hạo Thiên. Cô thà chọn im lặng, cũng là giữ sỉ diện cho anh trước mặt nhiều người.

Ngải My cầm túi xách rồi quay người bỏ đi, trong sự ngỡ ngàng của anh, anh hoàn toàn không biết chuyện gì cả

“Ngải My? Ngải My?”

Hạo Thiên đứng dậy gọi tên cô, nhưng cô đã đi ra khỏi nhà hàng rồi. Anh khó chịu ngồi xuống, cũng không biết tại sao lại vô cớ bị cô hằn học như vậy. Hải Anh cười nhạt, một nụ cười thầm lặng mà anh không hề để ý đến, sau đó liền an ủi anh

“Cậu mau đuổi theo cô ấy đi! Cô ấy chắc là hiểu lầm gì rồi!”

Anh có chút khó xử.

Hải Anh là bạn thân mình, nhưng hiện tại cũng là đối tác làm ăn của mình. Mình đường đột vì chuyện tư mà bỏ việc công thì thật không phải. Nhưng Ngải My…mình và cô ấy khó khăn lắm mới có được những ngày tháng êm đềm. Mình muốn mọi sự hiểu lầm giữa mình và cô ấy đều phải được giải quyết trong hoà bình…

Hải Anh như đang hít thở để chờ đợi quyết định từ anh…

Hoàng Hạo Thiên, mình đã đồng hành cùng cậu từ rất lâu rồi. Mình hiểu tính cách của cậu hơn ai hết, kể cả cô gái đó. Cậu xưa nay chưa từng để chuyện riêng tư lẫn lộn vào công việc. Mình đã vì cậu làm chuyện này, vì cậu mà vứt đi sự tự tôn cuối cùng của mình. Mình không tin cậu lại không nhớ gì về kỷ niệm giữa hai chúng ta…

Nhưng mọi chuyện đã đi ngược lại với mong muốn của cô ta. Hạo Thiên vẫn quyết định đứng dậy, anh gom gọn hồ sơ và tài liệu rồi nhìn cô ta cười áy náy

“Vậy mình xin lỗi! Mình sẽ đuổi theo cô ấy! Hẹn cậu khi khác gặp lại!”

Anh nói rồi lập tức chạy đi ngay. Trong khoảnh khắc đó, Hải Anh như sụp đổ, cô ta ngồi thừ ở ghế, ánh mắt chỉ biết đau đớn nhìn theo bóng lưng anh.

Thì ra trong lòng cậu, cô gái kia đã quan trọng đến như vậy rồi, đến nỗi không thể nào dứt ra được. Cậu vì cô ta mà bị xe tông, vì cô ta mà hứng ba phát đạn. Nỗi đau về thể xác đó, kinh khủng đến như vậy…mà cậu vẫn yêu cô ta đến điên cuồng. Cậu không phải Hoàng Hạo Thiên mà mình từng quen biết nữa rồi, một người dứt khoát, lạnh lùng, quyết đoán. Cậu bây giờ chỉ biết yêu, chỉ biết mù quáng cho tình yêu của cậu…Một ngày nào đó, cậu sẽ hối hận, sẽ nhận ra mình mới là người… yêu cậu thật lòng…



Hạo Thiên lái xe về nhà riêng của Ngải My. Sau có vài tháng ngắn ngủi mà cô đã thật sự thay đổi. Anh bước vào nhà, còn nghĩ sẽ bị cô ném cho một chiếc bình hay một cái ly nào đó, nào ngờ cô không làm vậy mà còn ngồi bên ghế thả dáng xem tivi

“Ngải My?”

Cô xem anh như người vô hình, không trả lời cũng không nhìn anh một cái.

Cô ấy…trông khác quá. Nhưng mình đã làm gì sai? Tại sao cô ấy lại nổi giận. Mình không hiểu? Tâm tư của con gái lúc nào cũng khó hiểu vậy sao?

Hạo Thiên đi đến bên ghế sô pha dài ngồi cạnh cô, anh hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng như dỗ ngọt

“Hôm nay em làm sao thế? Sao lại nổi giận với anh và Hải Anh vậy? Anh làm gì em không vui à?”

Hải Anh? Lại là Hải Anh? Đây là cái tên mà lúc này mình không muốn nghe nhất. Nhưng mà. Hạo Thiên lạ thật. Hôm nay anh ấy còn biết xuống nước với mình, lại biết dỗ ngọt nhỏ nhẹ với mình, không giống với anh ấy của ngày trước chút nào

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt và hành động lẫm thái độ không có chút gì gọi là giận dỗi vô cớ

“Nếu em nói phải thì sao? Còn không phải thì sao?”

Anh nghẹn họng không biết nói gì. Thái độ bình thản này của cô càng khiến anh vừa thấy hiếu kỳ vừa thấy không ổn.

Cô ấy không giống lúc trước. Phải thôi! Ngải My đã trưởng thành rồi, đã thành thiếu nữ.Không còn là một đứa trẻ nhõng nhẽo hay bám lấy mình nữa, không còn giận hờn vô cớ, không còn cãi lời mình, không còn nói lí lẽ với mình. Nhưng tại sao…mình lại thấy không quen khi cô ấy giống như bây giờ. Không thấy cô ấy đi theo mình mỗi ngày, mình thật sự rất khó chịu.

Hạo Thiên cụp mắt, im lặng lúc lâu rồi giật lấy điều khiển trên tay cô tắt ngay tivi. Ngải My quay sang nhìn anh nhăn mặt

“Anh Hoàng à! Anh đang làm gì vậy hả?”

“Em…sao em lại lạ như thế?”

Cô không hiểu anh hỏi gì, nhìn anh ngây ngô

“Lạ? Em lạ gì đâu?”

“Tại sao em không nói lí lẽ cho tới cùng với anh như lúc trước? Tại sao em không giận anh, không đánh anh? Tại sao em”…

Anh không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì lúc này, tại sao lại nói ra những lời như vậy? Nhưng anh sợ. Anh sợ cô bây giờ trưởng thành rồi, không còn cần anh che chở nữa, cô đã mạnh mẽ hơn trước, không còn khóc trong lòng anh như lúc trước nữa. Anh sợ một ngày nào đó, chỉ cần anh vô tình làm cô không vui, cô sẽ rời bỏ anh, sẽ đi cùng mẹ anh mà rời xa anh. Đến lúc đó anh phải làm sao?

“Hạo Thiên? Anh?”…

Anh ôm chầm lấy cô, cái ôm này làm cho cô cảm thấy ấm áp, lại cảm thấy bờ vai anh như đang run rẩy…



Hạo Thiên ra ngoài cùng Lục Thần chuẩn bị chạm trán chính thức với lãnh đạo của tập đoàn Vương thị. Anh thật sự đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi, cuối cùng nó cũng đến

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv