Nếu như anh không còn ở bên cạnh em nữa…Liệu em có buồn không?
Ngày đó anh nhận lời của mẹ hứa sẽ chăn sóc và bảo vệ em, kể từ giây phút đó, Hoàng Hạo Thiên anh đã hứa nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, yêu em thật nhiều… Nhưng có lẽ…điều đó anh không thể thực hiện được nữa…
“Không”…
Ngải My hét lên, cô bất chấp mà lao vào bên trong phòng phẫu thuật. Hạo Thiên nằm bất động trên giường, nhịp tim vẫn là 0, không một chút chuyển biến gì.
Đau quá…đau quá…Đau đến nỗi toàn thân mềm nhũn, đau đến nỗi vỡ tim, đau đến nỗi chết đi sống lại…
“Đừng… đừng”…
Giọng cô run rẩy, lạc luôn cả giọng. Cô liên tục lắc đầu nhìn anh…
“Sau này lớn lên anh có cưới em không?”
“Anh không biết. Chắc…là có đấy!”
…
Em không thể để mất anh nữa. Em không muốn em không muốn…Em không muốn đâu mà.Em rất sợ, em rất đau, rất đau
“Em không tin đâu! Anh không thể chết được! Không thể được!”
Cô vội bắt lấy máy kích tim trên tay bác sĩ rồi đặt trên ngực anh, kích liên tục. Các vị bác sĩ nhìn nhau lắc đầu chua xót, cả Lục Thần cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
“Anh tỉnh dậy…tỉnh dậy đi mà!Làm ơn…làm ơn đi”…
Cô cứ kích tim, vừa làm vừa khóc, khóc đến khàn giọng, khóc đến sắp kiệt sức nhưng vẫn không ngừng việc ấy lại.
“Nhìn kìa…tim đã đập lại rồi!”
Ngải My quay phắt người nhìn chiếc máy đo điện tim
Hạo Thiên sống rồi sao? Anh ấy tỉnh lại rồi?
Cô như vỡ oà mà bật khóc, nỗi đau xen lẫn niềm vui hạnh phúc trong trái tim đầy hoảng sợ này. Nhưng vì quá kiệt sức, cô cũng liền bị ngất đi…
…
“Tôi yêu em đến nỗi làm em bị tổn thương, yêu em đến nỗi lúc nào cũng làm em khóc, nhưng đó không phải là điều tôi muốn”…
“Nếu như một ngày nào đó…anh không còn ở cạnh em nữa, thì em sẽ như thế nào?”
“Anh yêu em!”
Choàng mở mắt tỉnh lại, cả Ngải My và Hạo Thiên đều trán đẫm mồ hôi, khuôn mặt hoảng sợ vô cùng
“Hạo Thiên? Ngải My?” ( đồng thanh gọi)
Thấy anh tỉnh lại, Lục Thần mừng rỡ vô cùng. Nhưng anh chỉ vừa mới phẫu thuật xong mà đã kích động mạnh đến thế rồi. Anh ngồi bật luôn cả dậy, sợi dây truyền nước biển bị động mạnh làm máu chảy ngược lên trên.
“Thiếu gia đừng cử động mạnh! Cậu chỉ vừa mới phẫu thuật xong đấy!”
Anh thở hỗn hển rồi từ từ được Lục Thần dìu nằm xuống giường. Sau khi đã bình tĩnh lại, anh liền cảm nhận được những cơn đau trên người mình.
Đau quá. Mình vẫn còn sống sao?
Ngải My? Đúng rồi. Cô ấy chắc đã rất lo cho mình. Anh cố nén cơn đau nhìn xung quanh, giọng anh có chút mất sức
“Lục Thần…”
“Dạ? Thiếu gia gọi tôi?”
Hỏi xong mới biết Ngải My đã hoảng loạn thế nào khi nhìn thấy anh bị bắn. Cô đã ôm anh khóc rất nhiều, cứ liên tục gọi anh tỉnh lại. Đã vậy, cô còn xông vào trong phòng cấp cứu kích tim cho anh. Có lẽ đây chính là một ân huệ mà ông trời đã ban cho anh, để anh một lần nữa được yêu cô một cách vẹn nguyên và chân thành.
Ngải My, đã để em phải lo rồi…
…
“Hạo Thiên anh ấy sao rồi? Lục Thần? Mau nói tôi biết đi!”
“Tiểu thư bình tĩnh đừng kích động mà!”
Cô cứ nằng nặc đòi xông vào phòng hồi sức, nhưng bị Lục Thần chặn ở ngoài cửa. Vừa nãy quả thực anh đã tỉnh lại, nhưng vì vết thương còn đau và do lượng thuốc mê vẫn còn nên anh đã lại thiếp đi. Có lẽ vì cô vẫn chưa biết, nên lo càng thêm lo.
“Nếu anh không cho tôi vào tôi sẽ đuổi việc anh”
Ngải My bất giác đòi sa thải Lục Thần. Đây là lần đầu tiên cô làm như vậy với anh ta, trước giờ chỉ toàn là Hạo Thiên làm như thế. Chỉ có anh mới hay cáu gắt với nhân viên của mình như vậy. Không biết từ bao giờ, cô lại trở nên quen thuộc với những chuyện đó, thậm chí đã dần giống như anh rồi.
Lục Thần đành để cô vào.
Hạo Thiên nằm say giấc yên bình trên giường, nhịp tim đã ổn định, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim thì vẫn còn hồi hộp vì chuyện ở sân thượng. Đi đến ngồi cạnh anh, nhìn thân thể anh đầy vết thương được băng bó nhiều lớp vải mà không thể gài lại cúc áo, lòng cô quặn thắt.