Lục Thần bối rối gọi lễ tân mau đi gọi xe cứu thương.
Hạo Thiên như rơi vào một khoảng không vô định. Sai rồi. Anh đã sai thật rồi.
“Ngải My? Em”…
Những đầu ngón tay của anh bắt đầu ươn ướt, máu của cô thấm trên áo, trên tay anh. Hạo Thiên hốt hoảng. Anh vội vàng bế cô trên tay, chạy khắp nơi như một kẻ điên loạn
“Gọi cấp cứu đi! Mau lên!”
Anh gào lên trong điên cuồng, ôm cô trong vòng tay ra xe cứu thương, nơi khoé mắt đỏ ngầu.
Đứng trước cửa phòng cấp cứu, Hạo Thiên đứng bần thần, áo quận xộc xệch, đầu tóc rối bời. Không còn dáng vẻ của một vị Hoàng tổng giàu có sang trọng.
Anh chỉ đơn giản là Hoàng Hạo Thiên, là Hoàng Hạo Thiên của La Ngải My mà thôi!
“Hạo Thiên? Cái thằng con trời đánh!”
Hoàng phu nhân đi vội về phía anh và Lục Thần, bà đi đến đánh liên tục vào người anh, sau đó thì trách mắng anh
“Con xem con đã gây ra chuyện gì rồi hả? Con đã làm gì vậy? Con đã làm gì với con bé rồi?”
Anh đứng ngây ra đó, mặc cho bà đánh mắng thế nào, mà còn đánh phải những vết thương của vụ tai nạn xe lần trước. Nhưng anh vẫn không tránh né, thậm chí còn lớn tiếng nói
“Phải. Con là thằng tồi. Là thằng tồi. Mẹ đánh đi! Đánh chết con đi!”
Hoàng phu nhân cũng ngây ra, lần đầu tiên bà nhìn thấy Hạo Thiên như thế. Anh khụy chân xuống, hai tay nắm lấy chân của bà mà bật khóc khiến bà ngạc nhiên
“Mẹ. Con sai rồi! Con sai rồi! Con đã hại cô ấy! Là con không tốt. Nếu như cô ấy”…
Nói đến đây, anh bỗng nín bặt, nhưng nước mắt vẫn ứa ra, anh nhìn bà liên tục lắc đầu. Tuy bà không hiểu những gì anh đang nói, nhưng bà hiểu ra rằng anh đang rất sợ, rất đau khổ.
Một vị bác sĩ nữa đi vào phòng cấp cứu, chuẩn bị bước vào thì liền bị Hạo Thiên xông đến túm lấy cổ áo mà quát
“Một vết thương ở trên lưng thôi mà lâu đến như vậy vẫn chưa có kết quả nữa sao? Các người đừng làm bác sĩ nữa”
Lục Thần và Hoàng phu nhân vội vàng kéo anh ra, nếu cứ thế này thì bệnh viện sẽ thành cái chợ mất.
“Hạo Thiên! Con đang làm gì vậy?”
“Thiếu gia! Cậu hãy bình tĩnh đi mà!”
Đang lúc hỗn loạn thì một nam bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra. Hạo Thiên liền “vứt” vị bác sĩ kia sáng một bên rồi chạy ngay đến hỏi
“Bác sĩ! Bạn gái tôi thế nào rồi? Cô ấy không sao chứ?”
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống rồi chậm rãi nói
“Cũng may là động vào phần mềm nên không sao. Chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện!”
Hạo Thiên chỉ vừa kịp “cảm ơn”, sau đó đã liền vội vội vàng vàng mở cửa ra chạy vào phòng bệnh. Nhìn thấy Ngải My đang nằm trên giường, anh vô cùng ân hận.
Nhưng đã đợi hai tiếng rồi mà cô vẫn không tỉnh, anh cứ liên tục đi làm phiền bác sĩ. Họ nói là do tác dụng của thuốc mê nên cô tạm thời chưa tỉnh lại được. Ngồi bên cạnh cô, nhớ lại cảnh hỗn loạn khi nãy thật sự quá khủng khiếp.
“Đồ ngốc!”
Anh vuốt nhẹ tóc Ngải My. Sau đó bàn tay chợt khựng lại, anh nhớ đến hành động liều lĩnh của cô, nhớ đến buổi họp báo. Tin tức liên tục được đưa ra. “Hoàng Hạo Thiên Hoàng tổng tập đoàn Hoàng thị bị bao vây bởi một đám côn đồ”. “Một cô gái lạ xuất hiện trong buổi họp báo Hoàng thị, còn dũng cảm đỡ đòn gậy cho Hoàng tổng”…v.v…
Sau đó anh nhớ đến những gì anh đã dặn dò Lục Thần trước buổi họp báo
“Tôi cần cậu dụ Ngải My đến buổi họp báo để thu hút sự chú ý của đám phóng viên, sau đó tôi sẽ tự có cách làm lu mờ chuyện của Vương thị”
Vậy nên khi nghe xong, Lục Thần mới vô cùng bất ngờ và lo lắng
“Nhưng như vậy hậu quả sẽ rất lớn!”
Là anh đã không lường được chuyện này. Là anh cố chấp muốn kéo cô vào cuộc.
Ngải My! Sau này khi em biết chuyện chắc sẽ hận anh lắm…
Hạo Thiên ngủ thiếp đi bên cạnh Ngải My lúc nào mà không hay. Đang lim dim thì bỗng nhiên điện thoại trong túi rung lên. Anh tỉnh giấc, lấy điện thoại ra thì thấy Lục Thần gọi. Anh nhìn cô vẫn đang hôn mê rồi đành đứng dậy đi đến bên cửa sổ nghe máy
“Đã điều tra được chưa?”
“Dạ, đã điều tra ra nhóm người đó hình như cod mối quan hệ gì đó với Kiều tiểu thư!”
Hạo Thiên nghe xong liền hậm hực, anh nghiến răng, không đáp lại lời của Lục Thần nữa
“Alo! Thiếu gia? Cậu còn ở đó không?”
Anh đập tay vào mép cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi
“Kiều Khả Khả”
…
“Hạo Thiên?”
Ngải My cuối cùng cũng đã tỉnh, cô vừa mở mắt đã gọi tên anh. Nghe cô gọi anh liền hớn hở mà chạy đến ngồi bên cạnh, vui mừng đến nỗi bối rối
“Ngải My? Em tỉnh rồi sao? Em tỉnh rồi! Tốt quá!”
Cô nằm trên giường bệnh nhìn anh mỉm cười nhẹ nhàng
“Em bảo vệ được anh rồi…Tốt quá!”
Câu nói này của cô lại giống như dao cứa vào tim anh vậy, đau nhói. Anh nắm chặt tay cô, cười gượng. Sau đó liền chuyển chủ đề
“Em ăn trái cây không? Để anh gọt trái cây cho em ăn nhé!”
“Anh biết gọt không đấy?”
Hạo Thiên vừa lấy táo trong túi giấy ra, cầm dao gọt trái cây trong tay anh nhìn cô chằm chằm
“Thì em cũng đã biết đâu?”
Anh cẩn thận thái từng lớp vỏ mỏng của trái táo, rất nhẹ nhàng và thành thục. Ngải My ngồi tựa nhẹ lưng vào chiếc gối kê cao đầu nhìn anh mỉm cười. Trông anh lúc này thật dịu dàng, không lạnh lùng, cũng không nổi cáu, cứ như là một người bạn trai thật sự.
“Mẹ cũng từng chỉ anh cách gọt trái cây đấy! Đừng xem thường anh!”