13
Gần cuối năm, công chúa đến ngày sinh nở.
Mấy ngày trước khi sinh, bà ta đã dặn đi dặn lại phụ thân nhất định phải buông công việc về nhà trông chừng bà ta.
Bà ta khóc lóv trong lòng phụ thân, mãi đến khi phụ thân đồng ý, bà ta mới cười một tiếng.
Nhưng đến ngày sinh, bà ta đau đến không thể đứng thẳng, suýt nữa ngất đi, phụ thân ta cũng chẳng trở về.
Không chỉ không trở về, trong phòng, ngay cả một người giúp việc cũng không có.
Bà cuộn mình ở dưới khuê phòng đau khổ rên rỉ: "Người đâu! Người đâu!"
Cả phủ giống như bỏ hoang, không có ai ở, chỉ có mình ta.
Xung quanh quanh quẩn tiếng khóc của bà ta, ta nhắm mắt lại đi dọc qua hành lang gấp khúc cảm thụ tiếng khóc nức nở trong đó, cảm giác vui mừng hạnh phúc.
Ta đẩy cửa đi vào, trên mặt bày ra dáng vẻ lo lắng hoảng sợ, "Công chúa, người làm sao vậy."
Bà ta nhìn thấy ta, giống như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng bò tới, bắt lấy chân của ta, đầu đầy mồ hôi gian nan nói: "Nhanh đi, nhanh đi gọi người đến!"
Ta khóc huhu:
"Trong phủ không có ai, những tỳ nữ người mới đổi, bọn họ đều chạy hết rồi, con ngăn bọn họ không nổi, con nghe thấy các nàng cùng một nam nhân nói chuyện, nam nhân đó hình như có quan hệ gì với Bích Lan, nhưng con nghe không rõ, thị vệ trong phủ cũng đều bị điều đi..."
Bích Lan nào có nam nhân nào, người trong phủ là do phụ thân điều động.
Nữ tử sinh hài tử, chính là bước đến cửa tử dạo chơi, không cẩn thận một chút là một xác hai mạng.
Năm đó khi mẫu thân sinh ta, phụ thân lo lắng chờ ở ngoài, ngay cả cửa cũng bị đập hỏng, cấm kỵ gì cũng không quan tâm, chạy vào canh giữ ở bên giường mẫu thân.
Để cho bà đỡ cùng đại phu mắng một lúc lâu, phụ thân sững sờ không kêu một tiếng, len lén lau nước mắt.
Phụ thân sao có thể không biết phụ nữ sinh con gian nan như thế nào.
Ông chỉ muốn làm cho công chúa đau, làm cho bà ta khóc, làm cho bà ta kêu.
Công chúa yếu ớt đẩy ta đi tìm phụ thân.
Ta khóc nói phụ thân ở bên ngoài bị ám sát, sinh tử chưa rõ.
Trước mắt bà ta tối sầm, suýt nữa ngất đi.
Đêm hôm đó, bà ta đau bảy tám canh giờ, đến khi không thở nổi, giống như sắp chết.
Ta dịu dàng lau mồ hôi cho bà ta, bà ta chưa thể chết được.
Đại phu chờ ở một gian phòng khác đợi khi bà ta sắp ngất mới cùng bà đỡ đi vào, lại một đợt kêu thảm thiết mới.
Ta ngồi ở ngoài cửa, nhìn sắc trời dần dần trắng bệch phía chân trời, nghe tiếng trẻ con khóc to rõ phía sau, nhịn không được nở nụ cười.
Đến lượt ta rồi.
Chờ lâu như vậy, nhẫn nại lâu như vậy, rốt cục cũng đến lượt ta.
Ta kiềm chế cảm giác sảng khoái dâng lên trong lòng, khôi phục bộ dáng chất phác nhát gan trước sau như một không hề có chút uy hiếp nào.