Sinh ra ở chốn hoàng cung, những tưởng là hoàng tử thì sẽ được vua yêu thương cưng chiều. Nhưng cuộc đời của Tâm Nguyệt - cửu hoàng tử lại đi từ thương tâm này đến nỗi đau khác, từ bé đã phải chịu đủ cực hình và nhục hình. Thân là cửu hoàng tử nhưng địa vị của hắn so với thái giám còn chẳng bằng. Cảnh tra tấn dã man, cảnh tang thương máu chảy diễn ra ở chốn thâm cung không vì tranh quyền đoạt vị mà chỉ vì chữ hận của Huyền Vũ đế đã gieo lên người cửu hoàng tử. Suốt 14 năm trường, hắn phải nhận hết bao nhiêu sự sỉ nhục, khinh bỉ, chưa từng có một ai đứng ra che chở cho hắn, bảo vệ hắn bằng tình thương ấm áp. Kể cả những vị huynh trưởng khác, đối với từng trận đòn roi Phụ hoàng giáng xuống người hắn đều như xem một vở kịch hay không hồi kết.
Mà Huyền Vũ đế đối với hắn chỉ muốn giày vò, khiến hắn sống không bằng chết, như thế mới có thể tiêu đi mối hận trong lòng. Liên tục chịu đủ cảnh ngược đãi tàn khốc, sự cường bạo tàn nhẫn của phụ hoàng, Tâm Nguyệt hắn cơ hồ đã chẳng còn muốn sống, tâm cơ hồ chẳng còn tia hi vọng được cứu rỗi. Hắn quả thực thương tâm đến cực điểm, người phụ thân thân sinh ra hắn, không ngờ lại hận hắn đến xương tủy. Thế giới này chỉ còn sự lạnh lẽo, tuyệt vọng ôm lấy hắn theo năm tháng. Cái kết nào cho cuộc đời không có tình thương của hắn? Mời các bạn cùng theo dõi.
Bình luận truyện