Truyện xuyên không Ngọc Thị Xuân hành trình xuyên không của nhân vật Ngọc Tử. Vùng hoang vu này cũng không phải vô biên vô hạn, khi Ngọc Tử đi đến giữa trưa, trong tầm nhìn của nàng rốt cục cũng xuất hiện một con đường đất vàng rộng khoảng chừng bảy mét. Trên con đường này, nơi nơi đều có vết bánh xe. Nhìn những vết bánh xe đó, xem ra nó vẫn là một con đường chính được đông đảo mọi người qua lại. Trong lòng Ngọc Tử cuối cùng cũng có thêm chút ổn định. Con đường đất này vừa rộng lại vừa dài, đưa mắt nhìn lại không thấy điểm cuối, nhưng mà Ngọc Tử chỉ cần nhìn thấy trên con đường này có vết bánh xe, có vết chân ngựa, trong lòng đã cảm thấy an ủi, bước chân cũng có khí lực hơn. Trên đầu là mặt trời sáng chói, nhiệt độ rất cao, đi không được bao nhiêu lâu, Ngọc Tử đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở hồng hộc.
Ngọc Tử nhìn bốn phía xung quanh, nàng âm thầm suy nghĩ, những cây cối cỏ dại này đều xanh um, tươi tốt, cũng không biết là mùa nào trong các mùa Xuân, Hạ, Thu. Đây là địa phương quỷ quái nào, mà lại có nước Tề, lại có nước Lỗ, lại còn thành trì gì đó, chả lẽ nàng đã đi tới thời đại Xuân Thu Chiến Quốc sao? Đi được một canh giờ, hai bên vẫn là rừng cây rậm rạp. Đây là nơi nào, chắc chắn nàng đã xuyên không nhưng liệu mọi chuyến sẽ diễn tiến thế nào, mời bạn đón đọc truyện xuyên không đặc sắc này.
Bình luận truyện