Nàng nghe thấy thanh âm này, ngữ khí này của hắn, nhất thời tức giận bay mất, lúc này mới cảm thấy mình thật vô phép, còn hắn thì vẻ mặt nhẫn nhịn chiều theo, làm cho người miệng lưỡi luôn sắc bén như nàng lúc này cũng không biết nên tiếp tục như thế nào, một hồi lâu mới nhẹ giọng chậm rãi nói: "Thần không phải tuyệt sắc, lại không có gia thế hiển hách, nhóm tài tuấn trẻ tuổi trong triều sao có thể coi trọng thần? Bệ hạ thật là quá lo rồi."
Huống hồ dưới những lời thanh nghị của hơn một nửa triều đình, thanh danh thanh dự của nàng sớm đã khó giữ đươc. Nhóm triều thần trẻ tuổi mặc dù dối với chuyện chính sự đều nguyện ý nương tựa nàng, nhưng đối với chuyện nam nữ há sẽ nguyện ý cưới một nữ tử như nàng đây?
Nàng nghĩ xong, bất giác có chút kỳ quái. Tâm tư của hắn xảo duệ như vậy, không có khả năng nhìn không rõ việc này, mà nàng trước kia cũng cùng nhiều triều thần nam tử có giao tế, vô luận là Hoàng Ba, trước kia ở Mạnh phủ bảo vệ nàng một thời gian, hay là Địch Niệm, một đường cùng nàng đến Triều An bình loạn, hoặc là Tào Kinh, thân cận nhất với nàng trong cả triều văn võ---Nàng chẳng bao giờ thấy hắn bởi vì nàng giao hảo thân thiết với các nam thần khác mà không vui qua.
Huống chi, trong vạn người cả thiên hạ này, chỉ có hắn là hiểu rõ nàng nhất, hắn há sẽ lại bởi vì một Doãn Thanh mà nàng mới nhắc qua một lần mà ăn dấm chua sao?
Nàng không nghĩ ra, nhưng lại không giải thích được phản ứng của hắn ngày hôm nay, liền đứng ở phía trước chờ hắn nói chuyện.
Hắn nghe thấy lời của nàng, cũng không lập tức mở miệng, lại từ từ thu lại tâm tình trên mặt, ánh mắt ở trên khuôn mặt trong sáng vô tư của nàng bồi hồi mấy vòng, mới nhắm mắt lại.
Nàng không phải tuyệt sắc, nhưng đôi mắt nàng lại trong trẻo không tạp chất có bao nhiêu mê người, nàng một thân linh động, chỉ đứng ở nơi đó thôi, mà dường như không khí xung quanh cũng linh động theo. Nàng không có gia thế hiển hách, nhưng nàng so với nữ nhi trong các gia đình huân quý của cả triều đình càng cường nghị hơn, tuy là nữ quan, nhưng mưu tư đảm lược lại chưa từng thua kém nam tử.
Nàng sớm đã không còn ngây ngô giống như trước đây, nàng không biết chính mình bây giờ có bao nhiêu mê người, nàng không hiểu được ánh mắt phức tạp của những người khác khi nhìn nàng, tâm tư của nàng một lòng một dạ chỉ vì thiên hạ này, trừ hắn ra---lại thấy rằng sẽ không có ai đối với nàng dấy lên suy nghĩ khác.
Một lúc lâu, hắn mới động đậy, trực tiếp nói tránh đi: "Lần này danh đệ nhất giáp sẽ phong Đại Lý Bình sự, nhị, tam danh phong Hàn Lâm Viện biên tu, còn lại để cho Lại Bộ khám định sau đó đưa cho Trung thư thẩm chú, rồi lại phong chức quan khác."
Nàng yên lặng đáp ứng, thấy trên bàn hắn vẫn còn một chồng dày tấu chương còn chưa phê, liền không đành lòng chiếm thêm thời gian làm chính sự của hắn, liễm tay áo nói: "Bệ hạ nếu không còn chuyện khác, thần xin cáo lui."
Hắn vốn muốn gật đầu, nhưng tựa như vừa bất chợt nghĩ ra chuyện gì, liền gọi nàng lại nói: "Lúc trước chuyện nàng muốn thuyên chuyển thuộc lại của Triều An Bắc Lộ soái tư, vẫn chưa quyết định sao?"
Nàng vừa nghe tới là chuyện này, liền cảm thấy đau đầu, lắc đầu cau mày nói: "Kỳ thi hội Từ tướng và thần đồng tri cống cử, trấn viện vừa xong, việc này còn chưa kịp bàn lại."
Tuy nói vậy, nhưng nàng lại sâu sắc hiểu rõ, cho dù là bàn lại, lấy tính tình ngoan cố của Từ Đình, cũng nhất định sẽ không đồng ý.
Nếu lần này nàng trực tiếp trình lên trên, được Hoàng thượng tự tay phê chuẩn, chắc chắn sẽ lại khiến các lão thần chính sự đường bất mãn: Chỉ là chuyện thuyên chuyển nhóm quan lại dưới lục phẩm nơi biên giới, há lại cần nàng vượt cấp đem Hoàng thượng tới áp nhóm quan chấp chính? Như vậy, sau này nàng phàm chưởng thuyên khóa những chuyện cần có trung thư thẩm chú, tất nhiên sẽ càng thêm gian nan.
Cho nên hắn dù cho chủ động mở miệng hỏi, nàng cũng không chịu cầu hắn hỗ trợ.
Mâu thuẫn giữa các lão thần cùng tân đảng không phải là chuyện nhất thời có thể tháo gỡ, tranh luận chính sự trong triều xưa nay đều mãnh liệt hung ác, có gọi là muốn ngươi chết ta sống cũng không quá đáng, nàng cùng nhóm lão thần kia sao có thể hòa giải? Bất đồng giữa hai phái thâm sâu lại gay gắt, những việc đối chọi nhau này càng tích lũy lâu ngày không chịu giải quyết, tương lai nhất định sẽ có một bên không chịu nổi mà vùng lên gây khó dễ, nhưng đến lúc đó người nào thương người nào vong, cũng khó nói trước.
Chỉ không biết là, bên nào sẽ hông chịu nổi trước.
Thi đình một đường không sóng gió, nhưng mà trong ba người nhất giáp lại không có tên của Doãn Thanh.
Yết bảng ngày đó có thể nói là toàn thành xôn xao không ngừng, Doãn Thanh lúc trước danh tiếng như mặt trời ban trưa để cho mọi người đối với hắn kỳ vọng thật cao, lại rơi xuống vạn trượng.
Nhị giáp đệ thất danh, ban thưởng xuất thân tiến sĩ.
Công danh này nếu rới trên người kẻ khác, đã là vô cùng làm rạng danh tổ tông lắm rồi. Nhưng rơi trên người Doãn Thanh, lại làm cho người ta cảm thấy tiếc hận không dứt. Trong kinh còn có người tuyên bố tài học của Doãn Thanh cũng không phải thực tài, chỉ là thường thường thôi.
Chỉ thường thường thôi?
Lời này truyền đến tai Mạnh Đình Huy, chì làm cho nàng muốn cười lạnh.
Bỏ qua không bàn tới thi văn hoa tài, bài thi sách luận cử Doãn Thanh ở kỳ thi hội nàng đã xem qua, mà ngự đề của kỳ thi đình lần này so với thi hội căn bản cũng không tính là quá khó, nàng không tin Doãn Thanh đương đình không làm được hảo văn chương.
Nàng thậm chí hoài nghi Hoàng thượng quả thật cố ý biếm công danh của Doãn Thanh, nhưng suy nghĩ này ở trong đầu nàng chỉ trong chớp mắt, liền lập tức bị nàng gạt đi. Hoàng thượng mặc dù có lòng, nhưng tuyệt sẽ không bỏ qua tài năng mà không tuyển chọn, Mạnh Đình Huy nàng năm đó không phải là một ví dụ tốt nhất sao?
Như vậy, nàng càng cảm thấy Doãn Thanh này không giống người bình thường, lại làm nàng nghĩ không ra.
Sau khi thi đình, tổng cộng nhất giáp ba người, nhị giáp hai mươi tám người, tam giáp bốn mươi sáu người, trong đó nữ tiến sĩ có sáu người.
Tiến sĩ khoa lần này mặc dù không có nữ tử nào đạt được vị nhất giáp, nhưng Mạnh Đình Huy cũng đã phi thường vui vẻ, chưa từng nghĩ tới cả khoa này có thể có sáu người nữ tử là tiến sĩ, lập tức liền trọng trọng bắt đầu cảm kích Hoàng thượng.
Quả nhiên là hiểu rõ lòng nàng, suy nghĩ cho nàng, khiến nàng thật sâu thật sâu nhớ tới cái tốt của hắn, trong tâm cũng theo đó mà tin phục.
Ngày bảy mươi bảy tân tiến sĩ này đến Lại Bộ báo danh, Mạnh Đình Huy tất nhiên ở đó. Nàng một thân tử chương quan quần phối với kim ngư đại phá lệ chói mắt, sau đầu vấn lưu vân kế cẩn thận tỉ mĩ, xung quanh là nhóm quan lại Lại Bộ khảo khóa viện đang bận rộn, thỉnh thoảng lễ phép hỏi ý của nàng, ngược lại càng nổi bật lên nàng có quyền thế, làm cho nhóm tân khoa tiến sĩ này không nhịn được đem nàng nhìn tới nhìn lui.
Những ánh mắt lúc đầu là lén lén lút lút, thấy nàng cũng không có không vui, liền từ từ lớn gan nhìn xung quanh, những ánh mắt tò mò như muốn xem thấu tim phổi của nàng, một tấc cũng không chừa.
Mạnh Đình Huy Mạnh đại nhân, vào triều không đến ba năm đã ở trong hàng ngũ lưỡng chế đại thần, rất được Hoàng thượng sủng tín, chấp chưởng Lại Bộ thuyên khóa trọng vụ, bắc thượng Triều An bình loạn cấm quân phản loạn, ở trong triều chủ trương thay đổi quy chế khoa cử thủ sĩ, trước mắt càng làm cho sĩ lâm thiên hạ mòn mỏi trông chờ những kỳ thi khoa tiến sĩ sau này sau khi tân đế đăng cơ---tuy rằng trong lời đồn nói nàng nịnh hót hà khốc âm ngoan, nhưng sao địch lại được một thân tỏa hào quang mê người này của nàng?
Nhưng trong những đôi mắt kia, lại có một đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn nhàn nhạt, không nóng không vội, ung dung nhìn nàng.
Mạnh Đình Huy vừa chạm vào ánh mắt kia, liền biết là người nào, lập tức cũng không né tránh, trực tiếp nghên đón nhìn trở lại.
Doãn Thanh ở trong đám người hướng nàng hơi giương lên khóe miệng, vẫn giống như ngày đó bên ngoài trường thi lễ bộ, nhàn nhạt vái chào một cái, giống như lúc này nhìn thấy một thân quan quần này của nàng cũng không ngạc nhiên chút nào.
Trong lòng nàng đối với người này nghi ngờ càng sâu, nhìn sao cũng thấy hắn không giống với những triều thần trẻ tuổi mới đăng tiến sĩ đệ, nhưng nàng lại nói không ra cảm giác kỳ quái này rốt cuộc là vì sao.
Đợi mọi việc hoàn thành, nhóm tân khoa tiến sĩ theo lệ được người dẫn ra đại nội, sau đó lại hơn nửa ngày, Lại Bộ bên này mới chính thức quyết định chức quan của tiến sĩ nhị, tam giáp, chờ sau khi rõ ràng sẽ hướng trung thư báo trình lên.
Trời sắp tối, lúc Mạnh Đình Huy đi qua ngự nhai, trong lòng hãy còn đang tính toán, không biết lúc này trung thư bên kia có thể lại có người bác bỏ trát tử tấu nghị của Lại Bộ một lần nữa hay không.
Bên kia lại có một nam tử gọi nàng: "Mạnh đại nhân."
Nàng quay đầu, thấy là Doãn Thanh đang đứng dưới một gốc cây chu tất, hai tay áo khép lại, đang chờ nàng.
...Có lẽ cũng nên như thế.
Nàng mắt thấy bao nhiêu chuyện trong triều, bản thân lúc đầu cũng một đường như vậy mà đi, sao không biết nam tử này đối với nàng nhất định có điều thỉnh cầu, nên liền nói: "Túc hạ hẳn là có tên chữ, tiện để ta xưng hô?
Doãn Thanh nhàn nhạt cười một cái, đến gần nàng hai bước, "Mạnh đại nhân quả nhiên không giống những nữ tử tầm thường, không chút dông dài. Tại hạ tên tự Phục Quang."
Mạnh Đình Huy rũ mi suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi hắn: "Lấy tài học của ngươi, trạng nguyên vị cũng dễ dàng lấy được, sao lại rơi xuống nhị giáp?"
Doãn Thanh khóe miệng cười nhạt chưa dứt: "Bởi vì hạ quan không muốn khoe khoang, chỉ mới vừa vào triều, bộc lộ tài năng cũng không phải chuyện gì tốt, Mạnh đại nhân nghĩ sao?"
Đáy lòng nàng hơi chấn động.
Đây chính là một người thông minh, mà những lời này cũng có ám chỉ, rõ ràng nói nàng năm đó lúc vào triều chính là vì quá lộ tài năng mà nhận lấy bao nhiêu phiền toái.
Nàng nhất thời nhắc nhở bản thân không được khinh thường người trẻ tuổi vừa mới đậu tiến sĩ này, bàn tay ở trong tay áo cũng không nhịn được mà siết chặt, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, nhẹ giọng nói: "Lúc trước tả gián nghị đại nhân Tào đại nhân có tiến cử túc hạ với ta, không biết lúc này tâm ý của túc hạ đã thay đổi chưa?"
Doãn Thanh nghe thấy rõ ràng, yên tĩnh nhìn nàng chốc lát, mới nói: "Nếu đã thay đổi, hạ quan hà tất phải ở đây chờ Mạnh đại nhân?" Nói xong, hắn từ trong tay áo lấy ra một vật, cung kính trình lên, nói: "Hạ quan thấy được phong vân trong triều, như vậy Mạnh đại nhân lúc này hẳn đang cần vật này, thuận tiện để cho hạ quan bày tỏ thành ý."
Mạnh Đình Huy cũng không từ chối, đưa tay tiếp nhận, liền ở dựa vào ánh sáng mờ mịt ở bên đường mở hộp ra, thấy bên trong là một xấp thư tín. Nàng thuận tay rút một phong ra xem, ánh mắt vội vã lướt qua, sắc mặt nhất thời thay đổi, ngẩng đầu cả kinh nói: "Cái này..."