*Lại khảo: kiểm tra quan lại
Đáy mắt tối sầm lại, chuẩn xác hôn lấy nàng, hai tay dời xuống phía dưới, nắm lấy cặp mông mềm mại của nàng nâng lên, để nàng mượn lực đem chân vòng qua hông mình.
Nàng híp mắt một cái, khuôn mặt ửng hồng mang theo ý cười, cực kỳ yêu thích hắn sử dụng lực đạo như vậy, răng hơi dùng sức, cắn cắn lên đôi môi mỏng của hắn, mơ hồ nói: "...Thần lần trước đối xử với bệ hạ thô lỗ như vậy, bệ hạ cũng không có tức giận với thần..."
Hắn bị nàng cắn toàn thân căng chặt, thanh âm khàn khàn: "Liền cho phép nàng ở trước mặt ta hết lần này tới lần khác phóng túng không cần cố kỵ..." bàn tay ở phía sau nàng khẽ dùng sức một chút, đem mông của nàng bất ngờ nhấn xuống một cái tiến vào.
Nàng thở gấp, đôi mắt ngập nước, gần như muốn trào ra ngoài. Tuy không phải lần đầu tiên nếm trải tư vị này, nhưng tối nay tình nồng thấu xương, hắn ôn nhu, hắn cường hãn đều khiến trong lòng nàng tràn đầy cảm động, lúc này thân thể bị hắn chống đỡ hơi trướng đau, nhưng nàng lại cảm thấy, lần này mới là thực sự chân chân chính chính chiếm được hắn.
Sau khi hắn tiến vào thì không di chuyển nữa, thấp mắt nhìn nàng, vẻ mặt thương tiếc, đem nàng siết chặt trong ngực, rồi sau đó nặng nề thở phào một hơi.
...Cực hạn thỏa mãn.
Nàng tuyệt sẽ không biết rằng, cái đêm nàng từ Đông cung hốt hoảng bỏ đi, sau đó hắn cả đêm không ngủ, đến cuối cùng cũng hiểu được đầy bụng tâm tư kia của nàng. Vả lại không chỉ đêm hôm đó, mà tất cả những đêm không có nàng, hắn đều khó có thể ngủ được, thân thể trống rỗng kêu gào, toàn bộ suy nghĩ đều là nơi mềm mại chặt trất của nàng. Suốt một thời gian không nhìn thấy nàng, ngày ngày đêm đêm đều chờ đợi chiết báo ngàn dặm từ Liễu Kỳ, hắn làm sao thấy dễ chịu được.
Nàng lại tựa như một nhát dao găm bén nhọn xuyên thẳng vào đáy lòng hắn, khơi dậy tình yêu mà hơn hai mươi năm qua không người chạm tới của hắn, đem tình yêu không sợ trời không sợ đất tiến thẳng không lui kia của nàng rót đầy trái tim hắn, làm cho hắn không thể không cảm động.
Nhưng nàng càng không cầu thứ gì, thì hắn lại càng muốn cho nàng nhiều hơn nữa.
Tay nàng ôm chặt lấy cổ hắn, tư thế này làm nàng có chút sợ, nhưng lại cảm thấy cực kỳ kích thích, thân thể nhanh chóng co rút, cảm thụ được nhiệt độ cùng cứng rắn của hắn, không khỏi càng thêm mê đắm, nửa ngày mới nói ra lời: "Bệ hạ...bệ hạ như vậy sẽ mệt..."
Môi hắn cong lên, tựa như trêu chọc mà hơi nhấc cánh tay lên, thấy nàng cắn môi khẽ kêu lên, toàn thân run rẩy, mới từ từ bắt đầu nhấn chuyển động thắt lưng, thấp giọng nói: "Một tay ta có thể kéo được trường cung trăm cân còn dư sức, huống chi là nhẹ bẫng như nàng?"
Mặt của nàng đã hồng thấu, theo từng cú nhấn của hắn mà hơi ngửa đầu, tóc dài ẩm ướt rũ xuống quấn quanh trên cánh tay hắn. Nửa người lộ ra bên ngoài mặt nước, khí lạnh làm nàng run rẩy, nhưng bên trong có thể từng đợt 'ba, ba' cuồn cuộn nóng ấm lại khiến nàng không thể khống chế mà co quắp, ngón tay theo bản năng mà kéo lấy tóc của hắn.
Hắn thuận thế cúi đầu hôn lên cổ nàng, môi lưỡi lưu luyến trên da thịt của nàng không rời, nghe thấy tiếng rên rỉ thở dốc của nàng càng lúc khó nhịn thì những cú nhấn vào cũng càng lúc càng mạnh theo.
Nàng lúc ý loạn tình mê, liên tục gọi hắn, "Bệ hạ.", khóc thút thít thở gấp không ngừng, thân thể co rút lại một trận, sau đó lập tức mềm nhũn, hai cánh tay cũng buông lỏng ra. Nếu không có hắn một phen ôm lại, nàng tựa hồ sẽ cứ như vậy mà ngã xuống nước, toàn thân vô lực không thể cử động.
Trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, cúi đầu hôn lên mặt của nàng, "...Mạnh Đình Huy."
Nàng nghỉ ngơi hơn nửa ngày mới tỉnh lại, đôi mắt mở to đối diện với ánh mắt mang dục hỏa trần trụi của hắn, khuôn mặt lập tức đỏ như máu lại có chút thẹn thùng. Thầm oán chính mình sao có thể không thèm bận tâm tới cảm thụ của hắn, ấp úng nói: "Bệ hạ còn chưa tận hứng, thần..."
Nước tuyết bên cạnh ao vừa lúc rơi xuống trên cánh tay làm nàng rùng mình một cái, thân thể co lại, nhìn ra ánh mắt của hắn có thay đổi, nàng liền vùi đầu, suy nghĩ chốc lát, đáy mắt mơ hồ lóe sáng.
"Bệ hạ."
Hắn nghe nàng nhỏ giọng gọi hắn, không khỏi hồi thần, ân một tiếng, nhìn nàng điềm đạm đáng yêu, liền không nhịn được lại dùng sức động một cái.
Nàng vội vàng đưa tay đặt lên hai vai hắn, không kêu hắn động nữa, chính mình lại chậm rãi đem thắt lưng nhấn xuống, thấy giữa chân mày hắn cau lại, liền khẽ mỉm cười, cúi đầu kề sát bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Thần chợt nhớ tới, lúc trước xem trên xuân cung đồ, cũng có một câu có chút tương ứng với tình cảnh trước mắt này..."đầu lưỡi của nàng nhẹ mút lấy tai hắn, tiếng nói như muỗi kêu: "...Không biết bệ hạ có muốn thử một lần không?"
Hắn bị hai ba câu này của nàng khiến tâm hỏa càng bốc cao, trong triều trên dưới có kẻ nào lại giống như nàng dám nói với hắn những lời hạ lưu như vậy? Nhưng những lời này do nàng nói ra lại khiến người động tình như vậy, làm cho hắn không có cách nào chống cự!
"Là câu gì?" hắn cắn răng nhẫn nhịn, thanh âm cứng đờ.
Nàng mấp máy môi, sắc mặt càng đỏ, nửa ngày mới lại tiến lên, giữa môi nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Lý hấp thủy." (cá chép hút nước)
Thân thể bên dưới ôn tuyền thủy quang dầm dề, nhẹ nhàng tuôn ra.
Hắn nghe rõ lời của nàng, chỉ cảm thấy trong ngực có một mồi lửa nhỏ đang chậm rãi thiêu đốt toàn bộ huyết mạch của hắn, một đường thiêu đốt tứ chi gân cốt của hắn, dục vọng không kịp chờ đợi thêm một khắc nào nữa.
Nàng hiểu được biểu tình trên mặt hắn, lập tức đem hai chân đang câu bên hông hắn câu càng chặt hơn một chút, khuôn mặt đỏ ửng, hơi cắn môi, sau đó thử chậm rãi chuyển động.
Như con cá hút nước, cái miệng tròn nhỏ khẽ mở ra rồi khép lại, phun ra thanh tuyền, gặt gao hút vào, lại từ từ phun ra, lặp đi lặp lại, càng lúc càng thuần thục, cũng càng lúc càng nhanh.
Đôi tay hắn đang ôm nàng bắt đầu khẽ run, đầu ngón tay căng thẳng, gân xanh trên cánh tay cũng mơ hồ hiện ra, tiếng thở dốc trầm ách khó đè nén, dục hỏa trong đôi mắt càng bốc lên hừng hực.
Phía trên khuôn mặt hồng nhuận của nàng từ từ có mồ hôi rịn ra, lộ vẻ mỏi mệ, đôi mắt khép hờ, thanh âm mềm nhũn vô lực, nghe vào tai cực kỳ dụ hoặc: "...Bệ hạ có thấy thoải mái không?"
Giống như hắn tận lực làm nàng thoải mái, nàng cũng cực kỳ khát vọng mình cũng có thể khiến hắn thoải mái....
Hắn ngưng mắt chăm chút nhìn nàng, bỗng nhiên mạnh mẽ siết chặt thắt lưng nàng, rút người ra, sau đo một phen đem nàng lật lại đè lên thành ao, từ phía sau hung hăng nặng nề mà thẳng lưng tiến vào.
Dục vọng bị câu dẫn như vậy, hắn sao có thể nhịn được.
Nàng kinh hãi thở gấp, dường như có lửa đốt khắp tứ chi, thân thể mềm nhũn đến nỗi đứng không vững, hai cánh tay cố sức chống trên thành ao, mặc hắn điên cuồng phóng túng đâm vào, mười ngón tay không tự chủ bấu vào trong lớp tuyết dày, mượn cảm giác lạnh thấu xương để làm dịu đi một thân lửa nóng đang cắn nuốt thân thể.
Tuyết trắng vô ngần, trời cao vô bờ, thâm tình vô tận.
Ánh sáng mờ mịt phía xa xa, mơ hồ rọi tới cảnh sắc xuân tình bên ao này, một chút cũng không có vẻ lãnh lẽo của đêm đông.
...
Lúc bị hắn ôm trở về điện, nàng đã xụi lơ thành một đoàn, ngay cả khí lực để nhúc nhích ngón tay cũng không có.
Đợi nằm giữa giường nệm gấm vừa ấm vừa êm, thân thể được hắn lau khô, cả người bị hắn ôm vào trong ngực, lại không biết qua một lâu, nàng mới tựa như tìm về được một chút tâm trí.
Mở to mắt muốn cử động, nhưng lại thấy xương cốt toàn thân giống như tan ra, bủn rủn vô lực.
Trận hoan ái này mất hồn phệ cốt như thế, làm trong lòng nàng cực kỳ thỏa mãn, thân thể được lấp đầy, cả người tựa như được đắm chìm trong nắng ấm ngày xuân, ngay cả không khí thở ra cũng mang theo tình hương nồng nặc.
Hầu hết đèn nến trong điện đều đã bị hắn dập tắt, chỉ còn lại tia sáng ảm đạm đầu giường, nàng không nhìn rõ mặt của hắn.
Nghĩ muốn hỏi hắn ngày mai trong cung nếu phát hiện ra, một thân quan phục nhu quần này của nàng bị hắn xé nát thì nên làm thế nào cho phải, nhưng bên tai lại truyền đến thanh âm trầm thấp mê hoặc của hắn: "Mệt mỏi thì ngủ đi."
Mấy chữ giản giản đơn đơn này khiến nàng lập tức yên lòng, giống như dù là chuyện khó giải quyết hơn nữa, chỉ cần có hắn ở đây, nàng đều không cần lo lắng gì cả.
Nàng nghĩ vậy, thân thể không tự chủ được lại vùi vào trong ngực hắn, đôi môi không tiếng động than nhẹ, nhắm mắt lại.
Trong mộng, ngực của hắn vẫn ấm áp như trước, vô cùng rắn chắc, che chở nàng ở bên trong, bảo vệ nàng khỏi mọi đau khổ, cho nàng thêm vô hạn tình yêu.
Khiến nàng không khỏi mỉm cười, cười đến khóe mắt ẩm ướt.
Lúc trời sáng ngày hôm sau có chim chóc ríu rít bay qua cửa sổ, một tia sáng rọi vào, chiếu sáng gối chăn, nệm mềm trên giường.
Nàng từ từ tỉnh lại, cau mày trợn mắt, một lát mới nhớ lại tất cả mọi chuyện đêm qua, lập tức xoay người nhìn qua bên cạnh, lại thấy trên giường không có bóng người.
Hắn lại không ở đây.
Nàng trầm tư không hiểu, liền xốc chăn, cố nén một thân đau nhức đứng lên, đưa tay vén ra thì thấy trên đầu giường đặt một xấp quần áo y sức, không khỏi sửng sốt.
Một hồi lâu, mới lật ra xem, thấy một bộ quan phục nữ quan chỉnh tề.
Quan phục màu tím, màu sắc quen thuộc mà lại nồng đậm thành thục như vậy, giống như chọc thẳng vào mắt nàng đau xót, tay cũng run lên theo.
Bên dưới áo là mười hai mảnh bạch ngọc chói mắt, và một kim ngư đại đặt riêng ở một bên.
Nàng nhìn thấy mấy thứ này, không khỏi hít một hơi thật sâu, cả người cứng đờ ở trên giường, không biết nên làm thế nào cho phải.