Nước hơi gợn sóng, vừa vặn không có qua ngực của hắn.
Nàng hai tay quàng lên vai hắn, bị hắn ôm vào trong ngực, da thịt hai người chặt chẽ dán vào nhau không một khe hở. Những tia nước nóng không trượt vào được giữa hai người, nhẹ vờn qua lưng ngực của nàng, như những sợi bông làm cọ vào nàng, khiến nàng không nhịn được hơi cong khóe miệng.
Hơi nước ấm áp, lượn lờ dày đặc chung quanh hai người, tẩy sạch vẻ sắc bén trên hàng mi của hắn, tẩm vào đôi dị sắc song đồng kia thêm một chút thủy quang.
Bên ao tuyết dày, y bào đai lưng ngổn ngang đầy đất, phía trên tế tất thật dài kia là một bức kim trúc hỏa chương dị thường chói mắt, giống như muốn đem hết thảy băng tuyết ở đây đốt tan thành nước.
Nàng vốn là muốn hầu hạ hắn cởi áo ra, nhưng ngược lại lại bị hắn xé rách một thân quan váy, ngay cả trung đơn phúc vi cũng không chạy khỏi bàn tay của hắn, nàng không chống lại được lực đạo của hắn, hai ba cái đã bị hắn chật vật lôi xuống nước.
Vốn cho là cử chỉ của hắn nói lên hắn đối với nàng 'ham muốn', nhưng sau khi hắn xuống nước lại trở nên ôn nhu, chỉ kéo nàng tựa vào trước ngực hắn, cũng không có động tác nào khác.
Sơn cốc u tĩnh, trên bầu trời đêm treo mấy ngôi sao lấp lánh, lúc ẩn lúc hiện. Cách đó không xa, ánh đèn bên trong điện thứ vẫn chưa tắt, vẫn còn một đường chiếu sáng tới đây, ánh sáng mờ nhạt rọi sáng tuyết sắc chung quanh.
Hết thảy mọi thứ đều đẹp làm sao.
Đẹp đến mức làm cho nàng vẫn thủy chung không thể tin được đây là sự thật.
Nhưng nhịp tim của hắn mạnh mẽ như thế, cánh tay ôm lấy nàng lại mạnh mẽ như vậy, không cho phép nàng không tin đây là sự thật.
"Mạnh Đình Huy."
Ý thức của nàng đang rời rạc, chợt nghe thấy hắn thấp giọng gọi nàng, vội vàng đưa mắt nhìn lên, "Bệ hạ?"
Ánh mắt hắn không còn vẻ sắc bén, mà lại tràn đầy ấm áp, rọi thẳng vào đôi mắt nàng. Bàn tay to vuốt dọc xương sống nàng, thấy mặt nàng hơi phiếm hồng cắn môi ngâm khẽ, liền giương môi cười nhẹ, ngón tay vân vê trâm cài tóc phía sau nàng, một phen rút ra, để mặc tóc dài của nàng rũ vào trong nước.
Cơ thể nàng nửa ẩn nửa hiện bên dưới làn nước ôn tuyền, mông mông lung lung cực kỳ mê người.
Tóc đen bóng mượt phủ trên lưng, trên mặt đất phủ đầy tuyết, đôi môi đỏ mọng dụ hoặc.
Hắn nhìn nàng, ngón tay dài di động vuốt ve hàng mi cong nơi khóe mắt.
Nàng ở trước mặt người khác rõ ràng là kiên cường như vậy, cho dù có chuyện lớn bằng trời cũng không thể đánh đổ tín niệm muốn toàn tâm toàn ý leo lên địa vị cao của nàng, nhưng nàng ở trước mặt hắn lại có thể không che giấu không đề phòng như thế, không giữ lại chút gì cho bản thân mà dâng hết tất cả cho hắn.
Dáng vẻ cô gái nhỏ đang yêu này của nàng, thế gian này cũng chỉ có mình hắn có thể nhìn thấy.
Vừa nghĩ đến, khóe môi lại nhếch lên, một tay ở phía sau ôm sát eo nàng, cúi đầu hôn lên mặt nàng, lại mổ lên môi nàng một cái, mở miệng gọi nàng một tiếng nữa: "Mạnh Đình Huy."
Ánh mắt của nàng nhàn nhạt nheo lại, như đắm chìm trong sự ôn nhu của hắn, thanh âm của hắn bên tai vẫn trước sau như một nhiếp tâm hồn người, dường như khiến toàn thân nàng đều trở nên mềm nhũn, lời nói ra cũng không có chút sức lực: "...Thần đây."
"Chuyện của Liễu Kỳ, để cho nàng chịu tội rồi." Hắn nói, thanh âm trầm thấp: "Ban ngày Địch Niệm đã kể rõ mọi chuyện với ta, nói rõ đầu đuôi việc bình loạn rồi."
Nàng rũ mi mắt đáp lại.
Hắn quan sát nét mặt của nàng, lặng lẽ nói: "Nàng có chuyện muốn nói với ta sao?"
Nàng lúc ở Thanh Châu đã từng gửi tấu vào kinh, nói là bởi vì loạn quân không có thật sự quy thuận mà nàng đã hạ lệnh khanh sát toàn bộ, cũng không đề cập đến việc nàng ngầm động tay động chân vào đó. Lúc này nghe thấy ngữ khí này của hắn, cũng biết không có khả năng hắn không chút nghi ngờ. Hắn là cỡ nào thông minh tài trí, lại vô cùng nhìn thấu mọi chuyện, sao có khả năng giấu diếm được hắn.
Nhưng nếu hắn đã hỏi như vậy, cũng là đại biểu hắn không có ý vạch trần nàng, mà muốn để nàng chủ động nói hết mọi chuyện.
Nàng suy xét trước sau một lát, rồi mới dứt khoát quyết tâm, nói nhỏ: "Lời thần muốn nói, cũng đã nói hết trong tấu chương lúc trước rồi, cũng không còn gì để nói nữa."
Hắn nhìn sâu vào nàng một hồi, cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ đưa tay ôm nàng càng chặt hơn.
Nàng rúc ở trước ngực hắn, hơi hơi khép mắt.
Sự tình đã thành ra như vậy, thay vì nói nàng bởi vì hắn ra lệnh mới dùng kế để tru sát mấy ngàn cấm quân tướng sĩ, thì không bằng để việc này chôn trong đáy lòng nàng, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, cũng đều sẽ không dính dáng chút gì đến hắn, cần gì phải nói rõ mọi chuyện ra làm gì nữa?
Cái ôm này ấm áp như vậy, đối với nàng mà nói đã là đủ, là đủ lắm rồi.
Đêm hôm đó của hơn mười năm trước, nàng cũng rúc trong ngực hắn như vậy, lồng ngực thiếu niên ấm áp xua đi một tâm hàn khí của nàng. Từ sau đó nàng luôn chỉ nghĩ về hắn, cả đời này chỉ nguyện có một nam nhân là hắn. Lúc này có thể có được một nửa nhu tình của hắn thôi, là đã cảm thấy ông trời đặc biệt ban ơn, trong lòng đã tràn đầy mãn nguyện rồi.
Hắn bỗng nhiên nói: "Nàng có oán ta tâm ngoan thủ lạt không?"
Nàng chậm rãi lắc đầu, "...Lúc trước bệ hạ dụ lệnh cũng có một chút, nhưng đợi sau khi thần vào huyện Liễu Kỳ, thì mới thật sự cảm thấy loạn quân đúng là tội không thể tha. Nếu như miễn xá cho một doanh này, thì chư quân dọc biên giới bắc cảnh nhất định sẽ có hậu hoạn, nếu vì suy nghĩ cho đại cục, cho dù tâm ngoan thủ lạc cũng không ngại."
Sắc mặt hắn có chút trầm xuống, thanh âm cũng thấp: "Nàng có thể nghĩ được như vậy, ta cũng không trách nàng" dừng dừng, lại nói: "Đứng trước đại cục thiên hạ, luôn có những chuyện khó có thể quyết định, nhưng vì suy nghĩ đến vạn dân, có khi không thể không tâm ngoan thủ lạt..."
Nàng không biết tại sao hắn lại nói tới chuyện này, mà ngữ khí lại có vẻ khá nghiêm túc, hình như bên trong có ẩn ý gì đó, nhưng nàng lại không rõ ràng lắm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ôn tuyền ấm áp bốc lên hơi nóng hun làn da nàng bắt đầu phiếm hồng, kinh mạch toàn thân tựa như được nhiệt khí khơi thông, làm toàn thân nàng khô nóng bất an.
Má của nàng cọ cọ vào lồng ngực của hắn, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ..."
Hắn thấp giọng đáp lại: "Ngâm có thoải mái không?"
Nàng ngẩng đầu lên, một đôi mắt ngập nước nhìn hắn, bĩu môi mấy cái, mới nói: "Thoải mái." Nói xong, hai tay không an phận mà dạo chơi trên người hắn.
Ngón tay đi qua chỗ nào, chỗ đó đều trở nên căng thẳng, rõ ràng có thể cảm nhận được hắn động tình, nhưng hắn chỉ mặc cho nàng tùy ý sờ loạn, thật lâu cũng không động.
Nàng càng nóng hơn, quàng lên đầu vai hắn, tiến tới hôn hắn, mi mắt lướt trên mặt của hắn, lại mở to mắt, trên mi mắt cũng phủ một tầng hơi nước dày đặc, thanh âm có chút buồn bực: "...Tối nay bệ hạ mang thần tới đây, thật sự chỉ là vì thưởng tuyết thôi sao?"
Đáy mắt hắn chứa đầy ý cười, vẻ mặt ung dung, "...Thật sự chỉ vì thưởng tuyết thôi."
Nàng mím mím môi, rũ đầu không thèm lên tiếng, thân thể thuận theo dừng lại, không sờ soạng lung tung nữa.
Hắn không cùng nàng hoan hảo, nhưng trong lòng lại nàng từng trận từng trận khát vọng, nhưng, vậy mà lời này nàng vô luận thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng được, không nói tới từ miệng nữ tử nói ra sẽ có bao nhiêu xấu hổ, chỉ nói nàng là loại thân phận gì, sao có thể mở miệng hướng Hoàng thượng đòi hỏi loại chuyện này?
Chỉ cần nghĩ tới, nàng trong liền muốn thầm phỉ nhổ chính mình, thực sự là uổng cho một bụng học vấn thánh hiền, ngày trước bị người khác gọi là kẻ nịnh hạnh sủng thần, còn có thể coi là không đúng sự thật, nhưng hiện tại những thứ nàng nghĩ đến trong đầu, quả là là việc mà chỉ có nịnh thần mới làm ra thôi.
Nàng chợt thấy hơi ảo não, ngẩng đầu nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Lúc trước ở ngoài thành Trùng Châu, bệ hạ gạt thần thật là thảm. Nếu như thần sớm biết người trong lòng kia lại chính là đương kim thiên hạ chi chủ, nhất định ở trên thi hương sẽ không làm như vậy."
Hắn khiêu mi, "Ta cũng không gạt nàng mà."
Nàng nghe vậy liền tức giận: "Bệ hạ nói mình họ Hà, tên Độc, sao không phải là gạt thần?"
Hắn lười biếng cười nhẹ, "Năm đó thượng hoàng cùng Bình Vương đặt cho ta hai tên, việc này người trong thiên hạ đều biết. Nói là họ Hà, bất quá cũng là lấy theo giống phụ vương lúc vi phục xuất tuần mà thôi." Hắn nhẹ nắn cằm của nàng, nét mặt hơi có chút không vui, "Ngược lại là nàng, dám...gọi thẳng tên húy của vua như vậy, phải bị tội gì?"
Nàng không tuân theo, nói: "Thượng hoàng cùng Bình Vương năm đó cũng có nói, nói hoàng thái tử tuy có hai tên, nhưng không lấy chữ 'độc' là tên húy, nên người trong thiên hạ không cần phải tránh chữ này."
Hắn cười rộ lên, môi mỏng giương lên một đường cong đẹp mắt, cúi đầu hôn nàng, môi lưỡi quấn quýt hồi lâu, môi mới chống trên trán của nàng, cất giọng khàn khàn: "Gọi tên của ta đi, để ta nghe một chút."
"Bệ hạ là muốn thần mất mạng hay sao?" Má của hàng đỏ hây hây, đôi mắt long lanh, lời nói tuy lộ vẻ nhát gan nhưng nét mặt lại không có chút sợ hãi nào, tiến thẳng tới bên tai hắn, đôi môi thật nhanh thấp gọi ra hai chữ: "...Anh, Quả."
Thân thể hắn khẽ run một cái, môi vẫn cong lên, ý cười trong đáy mắt vẫn chưa lui, "Mạnh Đình Huy, nàng quả thật là to gan lớn mật."
Nhưng trong tâm lại dâng lên từng đợt ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, trừ một đôi phụ mẫu cao cao tại thượng của hắn ra, còn có người nào dám...gọi tên của hắn như vậy? Mà một chữ『 Quả 』này, làm cho trên lưng hắn mang kỳ vọng của bao nhiêu người, mong chờ cùng với tín nhiệm, hơn hai mươi năm qua, ngày ngày đêm đêm đều suy nghĩ cho một phiến giang sơn thiên hạ này, chưa từng đem tư tình để trong lòng.
Nhưng tối nay, hắn lại khát vọng muốn nghe nàng cứ như vậy gọi tên của hắn.
Một chữ này được bật ra khỏi môi nàng, lâng lâng không hề bó buộc, thật giống như tình cảm nàng dành cho hắn, nhẹ nhàng sạch sẽ như tuyết trắng, không có chút gánh nặng.
Hắn ôm chặt lấy mặt nàng, để đôi mắt nàng nhìn thẳng vào hắn, trong đáy mắt nồng cháy đốt người, cất giọng chậm rãi nói: "Ta cho tới bây giờ đều không phải là người vô tình quả dục, chỉ là từ nhỏ nhìn thấy mẫu hoàng cùng phụ vương tình cảm sinh tử không rời, nên ta không biết thế gian này sẽ có ai cũng có thể làm ta động tình như vậy."
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ nói những lời này.
Hắn chăm chú nhìn nàng, khóe miệng hơi giương lên, từng chữ từng chữ nói: "Ta nếu động tình, trời đất chứng giám, giang sơn thiên hạ này sẽ làm nhân chứng, Mạnh Đình Huy, nàng có nghe rõ không?"