Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 70: Loạn bình [Thượng]



Phía trước có binh sĩ một đường chạy đến, tiến đến trước mặt nam nhân nọ nhỏ giọng nói vài câu, nam nhân sắc mặt khẽ biến, vẫy tay cho binh sĩ lui, nói với nàng: "Sang bên này."

Mạnh Đình Huy xoay người theo hắn quẹo vào trong một con hẻm nhỏ, sau khi đi hơn trăm bước, cảnh tượng thê thảm vừa rồi vẫn dừng lại trong đầu nàng không chịu tản đi, dường như vừa nhấc mắt lên liền sẽ lại thấy.

Nam nhân đi cực nhanh, đường đi đều là đường nhỏ quanh co, cong cong lượn lượn, quẹo trái quẹo phải, nhưng lại không giống như là đi tắt, ngược lại giống như đề phòng nàng ghi nhớ đường đến nơi giam giữ Trầm Tri Thư nên tận lực tách ra không đi đường lớn trong nội thành.

Cứ như vậy ước chừng thời gian một bữa cơm, nam nhân mới mang nàng từ ngõ hẻm lòng vòng đi ra ngoài. Cảnh đường phố hoang vu, mấy căn phòng đứng một góc vắng lặng, bên ngoài nhìn rất bình thường, thậm chí ngoài cửa cũng không có binh sĩ mang vũ khí canh giữ.

Nam nhân trực tiếp bước tới, nàng liền bước nhanh theo phía sau.

Vào cửa quẹo trái, ở hành lang có hai tên binh sĩ, thấy nam nhân liền thấp giọng nói: "Hoắc tướng quân đang chờ ở căn phòng kia, sai thuộc hạ trực tiếp dẫn người qua. Tướng quân lệnh cho Hoàng giáo úy lập tức trở về trên đầu thành, đừng để cho người của triều đình thừa cơ hội lẻn vào."

Nam nhân nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, chỉ đem nàng giao cho hai người kia, rồi dứt khoát quay người đi ra.

Mạnh Đình Huy từ lúc vào thành mới nghe những binh lính này gọi mấy lần 'Hoắc tướng quân', trong lòng biết người này hẳn là phó soái Hoắc Đức Uy của đại doanh Liễu Kỳ, không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Lúc trước ở kinh thành, trên binh báo trình lên rõ ràng nói là loạn quân giết tướng chiếm thành, đại doanh Liễu Kỳ chủ soái Triệu Ban, giám quân Hồ Khả Tiêu đều bị loạn quân trước sau dùng thương đâm chết, cấp báo mặc dù không nhắc đến Hoắc Đức Uy, nhưng trọng thần Nhị Phủ đều cho rằng Hoắc Đức Uy cũng khó thoát một kiếp. Nhưng nàng lại không ngờ tới Hoắc Đức Uy căn bản không chết, trái lại lúc này xem ra mọi việc đều được đám binh lính loạn quân này tôn sùng, nghiễm nhiêm chính là người cầm đầu loạn quân.

Hai tên lính kia một trước một sau trông coi nàng, mang nàng đến bên trong gian phòng cuối cùng, một đường im miệng không nói tiếng nào, cho dù nàng hỏi cái gì cũng đều không mở miệng. Đến bên cạnh cửa, một người đưa tay nặng nề gõ hai cái, sau đó kéo cửa ra đẩy nàng vào, còn chính mình ở bên ngoài khép cửa lại.

Mạnh Đình Huy hơi lảo đảo, thân mình suýt nữa ngã sấp xuống, đuôi mắt quét qua, mới thấy trong phòng đang ngồi hai người, đều không chớp mắt mà nhìn nàng chằm chằm.

"Mạnh Đình Huy?" một người đứng dậy, sườn mặt tuấn tú, một đôi trường mâu vẫn xinh đẹp như trước, thanh bào trên người sạch sẽ chỉnh tề, không có chút nào dáng vẻ bị người cầm tù.

Nàng nhìn qua, gật đầu vái chào nói: "Trầm đại nhân."



Trầm Tri Thư trên mặt kinh ngạc hơi có chút hiểu ra, đi tới, nói: "Tại hạ thất lễ, triều đình sao lại phái Mạnh đại nhân tới đây?"

Mạnh Đình Huy không có tâm tư nhiều lời với hắn, ánh mắt thẳng tắp nhìn về một người đàn ông trung niên khác trong phòng, mị mâu nói: "Hoắc tướng quân?"

Hoắc Đức Uy đứng dậy, sắc mặt ngăm đen, mở miệng nhưng lại cung kính nói: "Nghe danh Mạnh đại nhân đã lâu."

Nàng lúc này mới xác nhận Hoắc Đức Uy quả thực không chết, lập tức biến sắc, nhưng nén trong lòng không nói ra, chỉ quay đầu cẩn thận nhìn trên dưới Trầm Tri Thư một chút, hỏi hắn: "Trầm đại nhân hết thảy đều tốt chứ?"

Trầm Tri Thư nhìn nàng, sắc mặt hơi nôn nóng, giống như có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, khóe miệng có tia cười mờ nhạt không rõ, "Ta không có việc gì."

Mạnh Đình Huy rũ mặt, đưa tay khép lại tay áo quan phục, không nhanh không chậm đi tới trước ghế cao trong phòng, thản nhiên ngồi xuống, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Đức Uy, vẻ mặt điềm tĩnh.

Tuy nàng là thân nữ tử, nhưng ngắn ngủi mấy bước này lại thực vững vàng hàm uy, khí thế đúng là không thua kém các đại thần lưỡng chế một chút nào, nhất thời khiến hai người trong phòng đều hơi ngây người.

Hoắc Đức Uy nhìn nàng nửa ngày, mới lập tức hoàn hồn, mở miệng nói: "Mạnh đại nhân nghìn dặm mang chiếu đến đây, nay đã thấy qua Trầm Tri Châu bình yên vô sự, có thể đem thủ chiếu của Hoàng thượng ra cho Hoắc mỗ xem một chút hay không?"

"Không cần vội." Mạnh Đình Huy mặt không chút thay đổi, thanh âm vẫn nhẹ nhàng như trước: "Thủ chiếu của Hoàng thượng, tự nhiên sẽ được cao thanh tuyên sắc trước tướng sĩ một doanh, để biểu dương hạo uy thiên tử. Chúng ta đều đã ở tại nơi này, không có khả năng lại đi lừa gạt Hoắc tướng quân ngươi."

Sắc mặt Hoắc Đức Uy chợt biến, "Mạnh đại nhân!"

Mạnh Đình Huy liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Triều An Bắc Lộ An Phủ Sử Đổng Nghĩa Thành có báo, đại doanh Liễu Kỳ chủ soái Triệu Bang, giám quân Hồ Khả Tiêu đều bị loạn quân xử tử, xin hỏi Hoắc tướng quân có lương kế gì mà có thể bảo toàn bản thân trong bạo loạn, mà có thể khiến trên dưới loạn quân nghe lệnh một mình tướng quân?"

Lời này quả nhiên là vô cùng châm chọc, kẻ ngốc cũng có thể nghe ra trong đó nồng đậm ý chất vấn khiển trách.

Ngay cả Trầm Tri Thư ở một bên nghe xong, sắc mặt cũng bất chợt trầm xuống.

Hoắc Đức Uy nghe xong càng là giận không kiềm được, tiến lên hướng nàng quát: "Ngươi thật to gan, bất quá chỉ là cầm thủ chiếu của Hoàng thượng, đã thật sự cho rằng ta không dám động tới ngươi chút nào sao?"

Nàng lạnh nhạt nói: "Hoắc tướng quân tất nhiên dám, chỉ là Hoắc tướng quân có còn muốn tính mạng của tướng sĩ toàn doanh hay không?"

Hoắc Đức Uy thái dương nổi gân xanh, chốc lát nhịn xuống, cuối cùng thu lại tức giận, cười nhạt mấy tiếng, nói: "Được, ta lại nói cho ngươi biết ta làm thế nào bảo toàn tính mạng! Ngày đó Tri Huyện huyện Liễu Kỳ Cao Hải ở trước mặt mọi người trượng sát hai tên lính, chọc cho kiêu binh trên dưới cả doanh trại oán nộ, cắt đầu của hắn cũng chưa hả giận, lại nói Triệu tướng quân chấp chưởng ấn soái đã lâu nhưng không bảo hộ được tính mệnh tướng sĩ, lại cùng người Chuyển Vận Tư Triều An Bắc Lộ cấu kết, muốn tước lương hưởng của các tướng sĩ, Triệu tướng quân còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người một thương đâm chết, trong doanh mới bắt đầu đại loạn! Giám quân Hồ Khả Tiêu muốn ngăn binh tướng tác loạn, lại bị người dùng thương chỉ vào tim uy hiếp, muốn hắn cầm đầu vào thành bắt dân, cho chiều đình nhìn chút điểm nhan sắc, Hồ giám quân tất nhiên không chịu khuất phục, giết loạn quân đỏ cả mắt sau đó bị loạn quân đâm xuyên tim mà chết! Chủ soái, giám quân đều đã chết, loạn quân tất nhiên là đến bức Hoắc mỗ dẫn đầu làm tội nhân. Hoắc mỗ xuất thân quân nhân, nhiều năm mông phụ hoàng ân thiên gia mới có địa vị ngày hôm nay, sao có thể cam nguyện làm loạn thần như thế này! Nhưng loạn binh một doanh chiếm thành cướp bóc dân chúng, những việc thiêu sát cướp bóc không ai có thể ngăn lại, Hoắc mỗ nếu cũng vì ngoan cố chống lại mà vẫy máu bỏ mình, Mạnh đại nhân hôm nay vào thành liền nhất định sẽ không phải dáng vẻ như lúc này đâu."

Những lời này từng câu từng chữ phun trào, nói đến cuối cùng, hắn một đôi mắt ngập đầy tơ máu, cả người không tự chủ run lên.



Mạnh Đình Huy nghe xong, sắc mặt từ đầu đến cuối không thay đổi, một lúc lâu mới hơi rũ mi, đưa tay áo mở ra nói: "Hoắc tướng quân mời ngồi."

Hoắc Đức Uy cắn răng, lạnh hừ một tiếng, mới đi tỗi chỗ ngồi hồi nguyên vị.

Trầm Tri Thư chậm rãi bước tới, ở cái ghế bên cạnh nàng chậm rãi ngồi xuống, giữa đôi lông mày một mảnh trầm ám, nhưng cũng không nói gì.

Nàng biết lời của Hoắc Đức Uy tám chín phần mười là thật, chỉ đơn giản nhìn Trầm Tri Thư một thân bình yên, lại nghĩ tới mới vừa rồi trong thành tuy một mảnh vắng vẻ những cũng không giống đại loạn, thì có thể biết đó là công của Hoắc Đức Uy đã kiềm chế bên dưới lại.

Nhưng hành động của đám loạn thần này, sao có thể chỉ đơn giản như vậy liền có thể bỏ qua?

Một lúc lâu, nàng mới từ trong lòng lấy ra tờ thánh chỉ màu vàng kim, hướng Hoắc Đức Uy nói: "Hoàng thượng cũng biết nỗi khổ của quân đội vùng biên giới, lần này ta phụng chỉ đến đây tuyên sắc chiêu an, mong Hoắc tướng quân có thể hiểu cho tấm lòng nhân từ của Hoàng thượng, vạn lần đừng lại đối nghịch với triều đình."

Hoắc Đức Uy nghiêng mắt nhìn nàng, sắc mặt vẫn còn đen thui.

Đình Huy vẫn thong thả nhìn lại hắn, nói: "Chuyện Triều An Bắc Lộ Chuyển Vận Sử ý muốn cắt giảm lương hưởng của binh tướng đại doanh Liễu Kỳ vẫn chưa báo lên cho Nhị Phủ trong triều biết, quả thực là hành vi tự chủ trương, sau khi Hoàng thượng biết được cũng long nhan đại nộ. Binh lính trong doanh bởi vì không phục đề nghị của lương tư mà say rượu gây rối, chuyện này cũng là có nguyên nhân, nhưng Tri Huyện Cao Hải lại không hỏi tướng soái, ở trước mặt mọi người trượng sát hai tên lính, quả thật chính là hành động vượt quyền. Hoàng thượng có nói, mệnh quan triều đình đối với các ngươi không công bằng, thậm chí khiến các ngươi sinh lòng oán nộ, đúng là tình thế ép buộc, một khi đã có lòng quy thuận, triều đình cũng sẽ không lại truy cứu tội của các ngươi, lương hưởng quân bị đều án theo quy chế lúc trước cấp cho các ngươi, từ nay về sau chỉ tăng không giảm."

Hoắc Đức Uy nghe từng lời từng lời nàng nói, chân mày dần dần giãn ra, nhưng sắc mặt càng lúc càng nặng nề, nhe tới câu cuối cùng, ánh mắt nhìn nàng trở nên rất độc ác, trong miệng hừ nói: "Mạnh đại nhân cho rằng Hoắc mỗ là con nít ba tuổi, dễ tin lời lừa gạt sao!"

Mạnh Đình Huy nghe vậy, chợt chống bàn đứng lên, quát nói: "Ngươi làm càn!"

Hoắc Đức Uy vốn mang nghi ngờ, nhưng bị nàng quát một tiếng như thế, nhất thời ngẩn ra, lại khiếp sợ khí thế này của nàng, nửa ngày cũng không lên tiếng nữa.

Nàng hai tay mở chiếu thư ra, mắt lạnh nhìn chằm chằm Hoắc Đức Uy, lạnh lùng nói: "Hoàng ân mênh mông, ta lấy thân là cận thần của Hoàng thượng, nghìn dặm tới giữa chốn loạn quân vùng biên cương này, những tín vật phi phục ngư đại này há có thể dùng để lừa gạt ngươi sao? Hoàng thượng vì có lòng chiêu an loan quân, mấy đêm ăn ngủ không yên, tự tay mài mực viết thủ chiếu này, từng chữ từng chữ thấm đãm ân huệ, thiên tử thủ chiếu này há có thể dùng để lừa gạt các ngươi sao?"

Hoắc Đức Uy sửng sốt, nhìn nàng nói: "Cái này..."

Mạnh Đình Huy cười lạnh nói: "Hoàng thượng ân dụ ta đều đã thay mặt nói rõ, Hoắc tướng quân nếu có thể thông cảm quân tâm, tự nhiên suất quân quy thuận, mở cửa thành buông bỏ khí giới, triều đình tự nhiên sẽ hậu thưởng lòng quy thuận của Hoắc tướng quân, nhưng nếu Hoắc tướng quân đã khăng khăng là ta khẩu xuất cuồng ngôn, thì chỉ cần ở trong thành bất vi sở động, đợi triều đình xuất binh thanh trừ loạn quân cả thành."

Hoắc Đức Uy sắc mặt lúc đen lúc trắng, chỉ nhìn chằm chằm nàng, không mở miệng.

"Hoắc tướng quân." Trầm Tri Thư bên kia bỗng nhiên mở miệng, thanh âm lạnh nhạt lại hữu lực, "Mạnh đại nhân vào triều không tới hai năm đã thăng tòng tứ phẩm, nếu bàn về phẩm cấp triều quan, nàng ấy so với ta còn cao hơn, nếu bàn về sủng tín của Hoàng thượng, nàng cũng là hồng thần đứng đầu trong kinh quan. Hoắc tướng quân sao có thể không tin lời nàng như vậy?"



Hoắc Đức Uy híp mắt một cái, lại hướng nàng nói: "Những lời ngươi nói quả thật đều là lời của Hoàng thượng sao?"

Nàng thu lại chiếu thư, chậm rãi ngồi xuống, cũng không liếc mắt nhìn Hoắc Đức Uy.

Hoắc Đức Uy hơi liếc nhìn Trầm Tri Thư, nhíu mày trầm tư một lát, sau đó đứng dậy, lại nói: "Để ta đi triệu các tướng sĩ trong thành, tới nghe tuyên sắc chiếu này."

Mạnh Đình Huy liếc mắt, nhìn hắn rầm rầm mở cửa đi ra ngoài, cửa kia lại rầm một tiếng đống lại, rung vỡ bụi đất trên tường.

Sau đó cúi đầu thở phào một tiếng, bả vai buông xuống, cả người dựa vào trên ghế, nhắm hai mắt lại.

Trầm Tri Thư ở bên cạnh tà mâu nhìn nàng, ánh mặt lại trở nên có chút lạnh lùng, mở miệng nói: "Những lời ngươi vừa nói, nhưng có câu nào là thật?"

Nàng không có mở mắt, thanh âm nhẹ đế cơ hồ khiến người khác không nghe thấy: "....Tất nhiên đều là thật."

Trầm Tri Thư đáy mắt xẹt qua một mạt âm vụ, đứng dậy chắp tay đi hai bước, mới quay đầu nhìn về phía nàng, chân mày gắt gao cau lại, "Ta thuở nhỏ cùng Hoàng thượng lớn lên, tính tình của Hoàng thượng, ta còn không biết sao?!"

Mạnh Đình Huy giật giật mí mắt, cũng không có hé răng.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, một hồi lâu lại nói: "Liền ngay cả đối với ta, ngươi cũng không thể nói thật?"

Nàng lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn hắn một cái, vẫn nhẹ giọng như cũ nói: "...Những lời ta vừa nói, đều là ý của Hoàng thượng."

@ר8;S

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv