Địch Niệm sải bước lên ngăn nàng lại, cũng không để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, đưa tay cản đường của nàng, thanh âm vội vàng nói: "Mạnh đại nhân muốn làm gì? Hoàng thượng có dụ, Mạnh đại nhân không được đến gần thành doanh một bước!"
Mạnh Đình Huy nhẹ gom tay áo nói: "Địch giáo úy lĩnh mấy trăm thân quân cầm thương cưỡi ngựa đứng ở chỗ này, loạn quân trên thành sao chịu dễ dàng tin tưởng triều đình có thành ý chiêu an? Ngươi nếu muốn cho người cầm cung bắn qua đó, không nói tới nơi này đã nằm ngoài tầm bắn, cho dù có phát hơn mười mũi tên cũng không thể đến gần tường thành nửa phần, chỉ nói tới loạn quân trên thành nếu thấy thân quân triều đình động thủ, vậy chuyện chiêu an này còn có thể hoàn thành được sao? Tính mệnh của Trầm Tri Thư đại nhân còn có thể được bảo đảm sao?"
Địch Niệm hướng phía sau nàng dùng tay ra dấu, một đám thân quân đều buông kiếm hạ cung, rồi lui lại về phía sau một khoảng. Những thân quân này đa số đều là con cháu nhà huân quý trong triều, sau khi vào võ học thì được đặc biệt triệu tiến vào các nhóm quân trực thuộc Điện Tiền Tư, trong đó có không ít đều là tổ tiên có chiến công, lúc này tự dưng bị loạn quân trên thành đối đãi như vậy, thì trong lòng không nén được lửa giận, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ khó coi, mặc dù tuân lệnh Địch Niệm hạ khí giới lui về phía sau, nhưng trong mắt đều là đằng đằng sát khí.
Mạnh Đình Huy lại nói: "Loạn quân cũng không phải đồ ngốc, biết triều đình nếu phái sứ giá để chiêu an thì nhất định phải là quan văn có chức lớn cầm chiếu tuyên sắc, Địch giáo úy mặc dù cho người kêu gọi, nhưng loạn quân trên thành nếu không thấy quan văn ở chỗ này, sao có thể dễ dàng mở của thành cho người đi ra nghe chiếu?"
Địch Niệm cau mày nói: "Cho dù là như vậy, Mạnh đại nhân cũng không thể một thân một mình đến gần thành!" giọng nói kiên quyết tựa như sét đánh cũng không đổi.
Mạnh Đình Huy mỉm cười nói: "Địch giáo úy yên tâm, ta bất quá chỉ là đi tới phía trước hơn mười bước, để cho loạn quân trên tường thành thấy rõ quan phục quán đái* của ta, thấy rõ ta không mang theo khí giới, như thế mới khiến bọn họ biết triều đình quả thực phái sứ giả đến đây tuyên sắc chiêu an.
* quán đái: mũ quan, dây lưng
Địch Niệm nghĩ rồi lại nghĩ, nghiêng người hơi nhường đường, nhưng lại không yên tâm mà đi theo phía sau nàng cùng tiến lên phía trước, vừa thấp giọng nói: "Bất luận thế nào cũng không thể để Mạnh đại nhân một mình tiến lên phía trước."
Mạnh Đình Huy không nói gì mà cười, mặc cho hắn ở bên cạnh, được ước chùng khoảng bốn năm mươi bước, quả nhiên không thấy loạn quân trên thành lại phóng lợi tiễn. Nàng đứng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía bên kia, hai tay vẫn như cũ ôm trong tay áo.
Bầu trời xanh phía xa giống như ngọc lưu ly, kế bên tường thành xanh xám uy nghiêm sừng sững, bên dưới là bụi cát phủ đầy giày quan. Nàng một thân quan phục phi sắc bị gió mạnh thổi hai tay áo rộng bay phấp phới giống như hai cánh bướm đỏ, ở cái nơi cảnh thu tiêu điều này lại cực kỳ chói mắt.
Không bao lâu, liền nghe thấy loạn quân trên tường thành hướng bên dưới hô hào, nói tuyệt đối không thể mở cửa thành cho người ra tiếp chỉ nghe chiếu, chỉ cho phép một mình sứ giả chiêu an mang chiếu chỉ vào thành, ở trước mặt loạn quạn quân tuyên sắc chiếu dụ mới được.
Địch Niệm nổi giận, cắn răng nói: "Mạnh đại nhân đem thủ chiếu của Hoàng thượng đưa cho ta, ta sẽ vào thành gặp đám tạp chủng này!"
Mạnh Đình Huy rũ mắt suy nghĩ một lát, nói: "Loạn quân đã thấy ta ở đây, nếu để Địch giáo úy cầm chiếu vào thành, trong lòng họ sẽ nghĩ thế nào? Nhất định sẽ nói triều đình không thật tâm muốn chiêu an, Địch giáo úy nếu muốn toàn thân trở ra cũng là việc rất khó."
Địch Niệm thấy nói nàng không có tác dụng, liền xoay người muốn chắn trước mặt nàng sợ nàng thật sự cứ như vậy liều mạng tiến vào thành.
Nàng lại khẽ kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng nói: "Địch giáo úy." Thấy hắn nhíu mày quay đầu, mới lại nói: "Bên ngoài phía tây mười lăm dặm còn có một vạn nhân mã dưới trướng của Tống tướng quân, Địch giáo úy phải lưu lại chỗ này để điều động binh mã, không thể hành sự theo cảm tính. Triều đình nghìn dặm phái Chiêu Phủ Sử tới tuyên sắc chiếu dụ, nếu loạn quân không thấy thành ý của triều đình, giả dụ họ không quan tâm sống chết mà liều mạng đánh một trận, thì tính mệnh của Trầm đại nhân chắc chắn khó bảo toàn, mà ta và ngươi đều sẽ trở thành tội thần trước mặt Hoàng thượng, Địch giáo úy nhất định cũng không muốn thấy tình thế phát triển tới mức đó đúng không?"
Địch Niệm nóng nảy, trầm giọng quát: "Mạnh đại nhân không cần nhiều lời, hoặc là đưa thủ chiếu của Hoàng thượng cho ta, hoặc là ta ngươi ở ngoài thành này dây dưa với loạn quân, xem thử cuối cùng có thể thế nào!"
Mạnh Đình Huy giương mắt nhìn nơi cao trên tường thành, "Dây dưa? Ta ngươi hai người ở chỗ này không cần lo lắng tính mệnh, sao biết tình hình của Trầm đại nhân trong thành như thế nào? Lại làm sao biết loạn quân thấy thân quân của Hoàng thượng ở bên ngoài không lui không tiến, sẽ lại làm ra việc đại nghịch gì nữa? ở chỗ này tiếp tục dây dưa, một vạn nhân mã của Tống tướng quân ở dưới núi nơi không có một ngọn cỏ bồi ngươi dây dưa, hay là lại phải trở về đại doanh Thanh Châu tiếp tục đợi lệnh? Nếu bức bách loạn quân quá mức khiến chúng bất chợt mở cửa thành đánh tập kích, thì mấy trăm tính mệnh thân quân tướng sĩ này, ngươi cũng không để ý tới sao? Nhất định trước tiên phải vào thành để ổn định loạn quân, biết được loạn quân lúc nào chịu mở thành đầu giới, rồi mới ngầm điều động quân đội của Tống Chi Thụy chạy tới ngoài thành, như thế vừa không khiến cho loạn quân nổi dậy, mà còn có thể khống chế toàn bộ thế cục trong tay ta ngươi."
Địch Niệm nhìn chằm chằm nàng, "Mạnh đại nhân không nghĩ một chút bản thân mình chỉ là một cô gái, nếu tùy tiền vào thành như vậy, sao biết những loạn quân kia sẽ không làm ra những chuyện không bằng cầm thú chứ?"
Mạnh Đình Huy lắc đầu, nói: "Loạn quân vốn đã đem Trầm đại nhân bắt nhốt trong thành muốn uy hiếp triều đình xuất chiếu miễn tội, hẳn là có tâm quy thuận, nếu không sao chiếm thành đã nhiều ngày mà không có hành động gì? Lúc này kêu Chiêu Phủ Sử của triều đình vào thành, chẳng qua là đề phòng triều đình mai phục bên ngoài, không chịu mở cửa thành cũng hợp tình hợp lý. Nếu như loạn quân bắt ta làm nhục ta, chính là bôi nhọ long uy của Hoàng thượng, lại là tội không thể tha, bọn họ há có thể không biết điều đó? Bọn họ nếu không muốn sống, thì đâu cần phải cùng triều đình giằng có tới bây giờ mà không giết Trầm đại nhân? Chẳng qua là biết Trầm đại nhân cùng Hoàng thượng tư tình thâm hậu, nên muốn uy hiếp triều đình thả cho bọn họ một con đường sống mà thôi. Nếu còn muốn mạng sống, thì sẽ không khi ta nhục ta, Địch giáo úy cứ yên tâm đi."
Địch Niệm suy nghĩ một chút, vẫn nhíu mày không đồng ý, "Mạnh đại nhân nếu có vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta phải giao phó với Hoàng thượng như thế nào!"
Mạnh Đình Huy mỉm cười, nói: "Ta thuở nhỏ không cha không mẹ, trên đời này vốn không còn cái gì ràng buộc, nếu nói trong lòng có niệm tưởng, chẳng qua cũng là đối với Hoàng thượng tận trung mà thôi. Địch giáo úy biết binh lược, lại là kế tự của Võ quốc công, tương lai trong ngoài triều nhất định sẽ là phụ tá đắc lực của Hoàng thượng, nếu Địch giáo úy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta đây cũng không có cách nào giao phó với Hoàng thượng, càng không có cách nào giao phó với trọng thần văn võ cả triều. Vả lại để cho ta vào thành, Địch giáo úy ở bên ngoài có thể chấp chưởng binh sự, một khi thành mở, là có thể lĩnh quân thu giới, còn nếu loạn quân đổi ý, cũng có thể cùng Tống tướng quân vây thành diệt loạn, nếu để Địch giáo úy vào thành, để cho ta đây cái người không biết binh sự ở bên ngoài thì phải làm thế nào cho đúng đây?"
Địch Niệm cúi đầu do dự không trả lời ngay.
Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: "Trước lúc xuất kinh, Hoàng thượng không biết loạn quân gàn bướng như thế này, mới có thể dụ lệnh ta không được tới gần thành doanh một bước, nay ta ngươi thấy tình thế hiện tại, làm thần tử mà không suy nghĩ vì quân giải ưu, chỉ lo bảo vệ bản thân mình, đây là lý gì? Địch giáo uy, chi bằng ngươi hãy tin ta lần này."
Phía sau mười mấy thân quân bởi vì nghe lệnh Địch Niệm tiến lên, thấy hai người thấp giọng thượng nghị, không dám tiến cũng không dám lui, chỉ đứng yên chờ Địch Niệm lên tiếng.
Địch Niệm trầm mặc một lúc lâu mới hướng phía sau vung tay lên: "Đều lui về đi!" xoay người đối diện với Mạnh Đình Huy, nói: "Mạnh đại nhân nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, chỉ sợ Hoàng thượng...mong rằng Mạnh đại nhân có thể nhớ kỹ lời này của tại hạ."
Mạnh Đình Huy gật đầu, hướng hắn hơi vái chào, nói: "Ta xưa nay không hiểu binh vụ, việc bên ngoài thành này ta cũng không nhiều lời, giáo úy tự mình định đoạt là được rồi. Nếu tới buổi tối còn không thấy loạn quân bên trọng thành có ý mở cửa, thì không cần chờ thêm, lệnh Tống tướng quân thừa lúc ban đêm công thành là được."
Địch Niệm thấy nàng nói mấy câu này một cách nhẹ nhàng như vậy, không khỏi sửng sốt, "Vào buổi tối sao? Mạnh đại nhân sao lại không tiếc tính mệnh bản thân như vậy?"
Mạnh Đình Huy rũ mắt, cười cười nói: "Cũng không phải ta không tiếc tính mệnh bản thân, mà loạn quân nếu nguyện ý quy thuận, tự nhiên sau khi thấy ta vào thành sẽ lập tức tin tưởng thành ý triều đình. Còn nếu như cả một ngày cũng không chịu mở cửa thành, chỉ sợ là còn tính toán khác mà thật sự không cần đường sống rồi. Nếu đã như thế, triều đình sớm công thành tiêu diệt toàn bộ loạn quân cũng có thể để cho ta cùng Trầm đại nhân bớt được một chút khổ sở, thời gian một ngày, ta còn thấy quá dài."
Dứt lời, không đợi Địch Niệm đáp lại, nàng liền quay đầu lại hướng đám người Tào Tự Hùng nói: "Ta hôm nay một mình vào thành, chính là ý của bản thân ta, không phải do Địch giáo úy xúi giục sai khiến mà làm, nếu hôm nay ta thân có gì bất trắc, sau này trong triều nếu có người vu cáo cho Địch giáo úy, mong rằng chư vị có thể làm nhân chứng, đừng để người có tâm mượn cơ hội hắt nước bẩn làm ô danh Địch giáo úy luôn một mảnh trung tâm vì quân vì nước."
Những lời này của nàng ngữ khí ngang nhiên, thanh âm không cao, nhưng lại khiến mấy người ở đây nghe xong đều động dung, Địch Niệm càng là hít sâu một cái, xoay người sai người hướng trên thành kêu gọi, nói triều đình Chiêu Phủ Sử muốn một mình vào thành, bảo người trên thành thả dây thừng xuống.
Mạnh Đình Huy điểu chỉnh quan phục lại tử tế, cũng không cùng đám người Địch Niệm từ biệt, liền chậm rãi bước về phía dưới thành. Tới hơn năm mươi bước, có một hào nước sâu, nàng phí chút khí lực mới vượt qua hào được, đợi tới lúc đến được bên lớp gạch bên dưới tường cao, vừa đúng lúc một sợi dây dài buộc một cái giỏ làm bằng trúc từ đầu tường được người thả xuống.
Có lẽ là thông cảm nàng là thân nữ tử, những loạn quân kia mới 'chiếu cố' nàng như vậy, chứ binh sĩ bình thường leo thành chỉ sử dụng dây thừng, ngược lại lại cấp cho nàng một cái giỏ trúc vừa rộng vừa lớn, để cho nàng ngồi bên trong.
Cứ như vậy được loạn quân thủ thành một đường kéo lên, lúc sắp tới trên đầu thành, dây dài bỗng nhiên vặn ngược một cái, khiến cái giỏ bị nghiêng, làm nàng hơi hoảng sợ một chút, sau đó chớp mắt cánh tay đã bị người giữ lấy, cả người bị kéo nhấc lên trên cao đài tường thành.
Bản thân vừa bị kéo lên lại bị vây một vòng người xung quanh, đem nàng ngăn cản kín không một kẽ hở.
Mạnh Đình Huy không có nhìn bọn hẳn, chỉ dùng sức chống đỡ thân mà đứng lên, chậm rãi vỗ vỗ bụi trên quan phục, rồi bó lại tóc rơi bên má, sau đó mới giương mắt, mở miệng nói: "Trước tiên ta muốn thấy Trầm Tri Thư Trầm đại nhân không có việc gì, rồi mới xuất thủ chiếu của Hoàng thượng cho các ngươi xem."
Những người này còn chưa kịp nói gì, đã bị ngữ khí đạm nhiên này của nàng khiến cho ngẩn ra. Một đám người giáp trụ chỉnh tề, ánh mắt dò xét nhìn nàng đều là cổ quái, từ trên xuống dưới đem nàng quan sát mấy lần, biểu tình trên mặt đều giống như chưa từng thấy qua nữ nhân. Hồi lâu mới có một người giống như đầu mục đi ra, nói: "Ngươi chính là Chiêu Phủ Sử triều đình phái tới sao?"
Mạnh Đình Huy ngửa đầu nhìn về phía người kia, thấy trên mặt hắn râu ria xồm xoàng, trong mắt tràn đầy tơ máu, lộ vẻ nhiều ngày chưa từng được nghỉ ngơi, chỉ có một thân khôi giáp bát phẩm quân giáo mặc trên người vẫn còn sáng bóng. Nàng mặc dù không hiểu binh sự, nhưng cũng biết trong cấm quân chư lộ biên giới, binh lính bình thường có thể từ Lưu thập tư một đường thăng tới tiểu giáo bát phẩm ít nhất cũng mất mười năm công phu, người trước mắt này ở trong loạn quân nơi đây nhất định cũng coi như có thể làm chủ việc này.
Thế là nàng rũ mắt, từ bên hông cởi xuống ngư đại, đặt trong bàn tay đưa cho người nọ, lạnh lùng nói: "Ta mặc dù là quan phục phi sắc, không thể so với lưỡng chế đại thần, nhưng lại có phần được Hoàng thượng sủng tín, lần này phụng chỉ dụ của Hoàng thượng tự mình tới đây làm quân sử, chiêu an các ngươi quy thuận triều đình, há để cho ngươi chất vấn như vậy?"
Người nọ cẩn thận nhìn ngư đại một lần, lại nhìn quan phục trên người nàng một chút, mới thu hồi vẻ mặt nghi hoặc, nói: "Ngươi chính là Mạnh Đình Huy xuất thân từ Triều An Bắc Lộ kia sao?"
Nàng gật đầu.
Ánh mắt mọi người chung quanh lại thay đổi, hiển nhiên cũng đều đã nghe qua tên của nàng.
Nàng nhếch môi một cái, trong lòng nghĩ những người này nghe qua hẳn cũng không phải lời tốt đẹp gì, nàng ở kinh thành đều bị người nói thành đồ gian nịnh, danh tiếng truyền đến vùng biên cương không phải càng quá đáng hơn sao?
Người nọ xoạy người lại đẩy mấy người bên cạnh một cái, không kiên nhẫn nói: "Đều ở chỗ này làm gì, chờ lão tử thưởng cho các ngươi a? Còn không mau đi báo cho Hoắc tướng quân, Chiêu Phủ Sử Mạnh Đình Huy đã lên thành rồi, muốn gặp Trầm Tri Thư!" nói xong, lại quay đầu lại nhìn Mạnh Đình Huy, "Đi theo ta!"
Mạnh Đình Huy định thần, theo người nọ bước xuống tường thành, lời nói ra như tùy ý, hỏi: "Xin hỏi các hạ là người phương nào?"
Người nọ vóc người cao lớn, đi bên cạnh nàng giống như cây cao chót vót, một đường đi qua, binh sĩ thấy hắn đều là sợ hãi mà tránh đi, nghe thấy lời nàng hỏi, lại cười quái dị, nói: "Sự tình đều đã đến mức này, Mạnh đại nhân còn có tâm tình hỏi tính danh người khác?"
Mạnh Đình Huy liền ngậm miệng không nói nữa, chỉ lo nhìn đường đi dưới chân.
Đi xuống dưới tường thành, lại đi thêm hồi lâu mới có thể vào nội thành, liếc nhìn trên đường lại không có dân cư qua lại, vắng vẻ yên ắng như vậy. Trên đường thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba binh lính đi qua, cũng đều là y giáp không chỉnh, vẻ mặt dâm loạn, la hét nhốn nháo, dáng vẻ vô pháp vô thiên.
Sau lưng nàng chợt một trận hàn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng người nọ, nói: "Các ngươi sau khi chiếm thành, bách tính trong này như thế nào?"
Người nọ khiêu mi, vẻ mặt không cho là đúng, lại hỏi ngược lại nàng: "Còn có thể như thế nào?"
Mạnh Đình Huy còn muốn nói nữa, đã thấy hai mắt hắn nhìn chằm chằm chỗ cao cao phía trước, không khỏi quay đầu nhìn theo ánh mắt của hắn---
Cách đó không xa chính là con đường rộng rãi chính giữa thành, một cây cột gỗ cao ngất thẳng tắp, phía trên đỉnh treo một cái đầu người.
Cái đầu người kia đã không còn phân biệt được mặt mũi, sọ não đã bị người đập nát, trên đó bị người bắn đầy tên, lại thêm mấy lưỡi dao trên mặt, hủ nhục hủ cốt thật là đáng sợ.
Nàng nhìn rõ ràng, trong bụng dâng lên một trận co rút, thiếu chút nữa phun ra, hơn nữa ngày mới nhịn xuống, ngón tay vẫn còn đang run rẩy, làm sao cũng không ngừng được, qua hơn nửa ngày, mới thu mắt quay đầu nhìn về phía hắn.
Nam nhân cũng quay đầu nhìn nàng, khóe miệng xẹt qua một nụ cười, nói: "Biết người đó là ai không? Chính là Tri Huyện Liễu Kỳ Cao Hải đã ở trước mặt mọi người giết binh sĩ doanh của ta."
Mạnh Đình Huy hai tay ở trong tay áo nắm chặt thành quyền, trên mặt cố găng bảo trì vẻ không sợ hãi, trong lòng biết người này muốn khiến mình tâm sinh sợ hãi, liền cắn răng không lên tiếng.
Lúc còn trong kinh nghe Điền Phù trình báo tình hình loạn quân, mặc dù biết Tri Huyện huyện Liễu Kỳ Cao Hải bị loạn quân tàn sát, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến thấy đầu Cao Hải bị người cắt lấy treo trên cột trụ, bị coi như bia tập bắm của binh sĩ, mới thật sự khiến nàng cảm thấy tâm hàn.
Trong thành hiển nhiên đã bị loạn quân một doanh cướp bóc không còn gì, bách tính có bình an hay không mặc dù nàng không biết nhưng có thể tưởng tượng nhất định cũng không khá hơn chút nào. Một đường này nàng nghĩ đến vô số tình huống của loạn quân, nhưng lại vạn vạn không ngờ sẽ là cảnh tượng thê thảm đến mức này.
Trong lòng giờ mới biết, ngày đó ở Duệ Tư Điện, hắn vì sao lại ngoan lệ vô tình mà nói muốn hạ lệnh khanh sát toàn bộ loạn quân.
Lúc đó nàng chí nói hắn hạ thủ quá mức độc ác, nhưng lúc này mới biết, không phải hắn ngoan lệ vô tình, mà là hành động của đám loạn quân này thực khiến người ta giận sôi, nếu không giết thì làm sao dẹp yên sự phẫn nộ của dân chúng.