Phức Chi sắc mặt hơi thay đổi, mím mím môi đỏ mọng, đưa tay từ trong áo lấy ra một xấp ngân phiếu: "Đình Huy, nếu còn không đủ, chút nữa ta sai người lại đưa thêm."
Mạnh Đình Huy tiếp nhận, đợi lúc nhìn rõ con số trên đó, không khỏi kinh ngạc giật mình, "Ngươi đây là muốn làm gì?" nói xong, liền đem xấp ngân phiếu kia đẩy trở về.
Nghiêm Phức Chi cũng không nhìn nàng, chi rũ mắt nhìn xuống, cuối cùng mở miệng nói: "Mạnh đại nhân phụng chỉ xuất kinh đi chiêu an, này coi như một chút tâm ý của dân nữ vì triều đình, chỉ mong Mạnh đại nhân có thể giương cao long uy thánh ân của Hoàng thượng, trả lại Tri Châu Trầm đại nhân cho dân thành Thanh Châu chúng ta."
"Ngươi đây là..." Mạnh Đình Huy ngây người tại chỗ, ba chữ 'Mạnh đại nhân' có chút chói tai, mà Nghiêm Phức Chi trước mắt này cùng với nữ tử thích gì nói nấy của hai năm trước thật là chênh lệch quá lớn.
Một xấp ngân phiếu này càng làm cho nàng không biết làm sao.
Tuy biết thương nhân lui tới kết giao với quan phủ trọng lại, đút lót đưa bạc như thế này cũng không phải chuyện xa lạ gì, mà Nghiêm Phức Chi chưởng quản gia nghiệp của Nghiêm phủ Thanh Châu đã lâu, nhất định cũng đã lây nhiễm thói quen này. Nhưng chuyện này hết thảy lại phát sinh giữa hai người các nàng, thật làm cho nàng không thể thích ứng được.
Sau một lúc lâu nàng mới cau mày, hơi né ra, nói: "Chuyện trọng sự triều đình, tự có thần công tới định đoạt."
Nghiêm Phức Chi đứng yên hồi lâu, đột nhiên đặt mông ngồi xuống, thu tay áo đỡ trán, viền mắt đỏ lên, thật không để ý hình tượng mà khóc to, một bên thì anh giọng nghẹn ngào nói: "Hay cho ngươi một cái Mạnh Đình Huy, lại dùng giọng quan này tới qua loa tắc trách với ta...Hắn lần này nếu bị loạn quân giết, thì ta phải làm sao!"
Mạnh Đình Huy bị nàng ấy náo như vậy thì hơi ngẩn ra, nhìn bộ dáng này của nàng ấy, lại không tự chủ được mà mỉm cười, mới biết rằng nàng ấy kỳ thực vẫn không thay đổi, vẫn là tính tình thích gì nói nấy như cũ, vẫn chanh chua đanh đá giống như trước kia, liền vội vàng tiến lên phía trước dỗ nàng ấy, nói: "Ai nói Trầm đại nhân sẽ bị loạn quân giết? Ngươi đừng có tự dọa mình, ngân phiếu này cũng nhanh cất vào đi, ta phụng thánh dụ của Hoàng thượng tự nhiên sẽ dốc hết sức để cứu Trầm đại nhân ra."
Nghiêm Phức Chi vẫn như cũ khóc không ngừng, nước mắt từng giọt 'tốc tốc' rơi xuống, lấm lem cả khuôn mặt trang điểm, thút thít cách quãng nói: "Ngày đó nếu ta biết hắn đi chuyến này liền không có tin tức, ta sẽ không đối với hắn như vậy! Ta...ta không nên cãi nhau với hắn, còn nói không muốn gặp lại hắn..."
Mạnh Đình Huy nhất thời không biết làm sao, tay chân vụng về lau nước mắt cho nàng ấy, đáy lòng không khỏi than nhẹ, không biết nợ tình giữa hai người bọn họ là đến từ đâu, mở miệng khuyên nhủ: "Ngươi đừng khóc nữa, sự tình đã thành ra thế này, cho dù có khóc đến mù mắt cũng vô dụng thôi."
Nghiêm Phức Chi đưa tay lấy ngân phiếu lại nhét trở về trong ngực nàng, khóc nói: "Những loạn quân kia không phải là sợ Chuyển Vận Tư của Triều An Bắc Lộ muốn cắt giảm lương hưởng của bọn họ sao? Bạc này đủ cho bọn họ tiêu xài nửa năm một năm, đến lúc đó thì đem cho bọn họ. Lát nữa ta lại cho người trong cửa hàng đổi bạc cho ngươi...Bạc thì Nghiêm gia ta có, nhưng phải bảo bọn chúng thả Trầm Tri Thư ra."
Mạnh Đình Huy chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, "Ngươi...", đưa tay gõ lên trán nàng một cái, than thở: "Ta biết Nghiêm gia ngươi là thủ phủ ở Triều An Bắc Lộ, nhưng bạc của Nghiêm gia há lại để cho lãng phí như vậy? Còn nữa, ngươi cho là chuyện này chỉ đơn giản là vì lương thảo sao? Trầm đại nhân gặp nạn, Hoàng thượng ở kinh thành cũng lo lắng tình hình hỗn loạn ở phía bắc. Ta lần này mang chiếu xuất kinh quả thực là thân phụ ân tín của thánh thượng, hi vọng của cả triều đình, nên ngươi ngàn vạn lần đừng lại làm cho ta thêm phiền nữa."
Nghiêm Phức Chi khóc hai mắt đỏ bừng, nửa ngày mới ngưng lệ, nói: "Ngày đó người của An Phủ Sử Tư Trùng Châu Phủ đến nói là muốn hắn mang theo lương thưởng đi đến đại doanh Liễu Kỳ để khao úy* tướng sĩ trấn thủ biên cương, ta còn cảm thấy ngạc nhiên, sao chuyện như vậy lại không bảo Tào thông phán đi, mà lại bảo hắn đi? Hắn còn cười ta, nói không có chuyện gì, chuyện này cùng lắm chỉ mất hai ba ngày sẽ trở về, vậy mà hắn đi chuyến này, đại doanh Liễu Kỳ liền xảy ra đại loạn..."
*Khao úy: khao quân để an ủi, thăm viếng
Mạnh Đình Huy sắc mặt chợt thay đổi "Ngươi nói cái gì?" nàng kéo tay Nghiêm Phức Chi, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói trước khi Trầm Tri Châu đi còn không biết chuyện đại doanh Liễu Kỳ nổi loạn sao?"
Nghiêm Phức Chi gật đầu: "Sau chuyện này ta có hỏi Tào thông phán, Tào thông phán cũng nói không nghe thấy! Trầm Tri Thư đi được vài ngày, phía đông mới truyền tới tin tức, nói là cấm quân Liễu Kỳ làm phản rồi... Ngươi nói, hắn vì sao lại gặp phải loại sự tình này chứ?"
Mạnh Đình Huy đầu ngón tay run rẩy, trong lòng từng trận rét lạnh.
Lúc còn trong kinh, Vệ Úy Tự Khanh Điền Phù rõ ràng là nói, Trầm Tri Thư chính là bị Triều An Bắc Lộ An Phủ Sử Đổng Nghĩa Thành lệnh cho mang theo lương ngân đi chiêu an cấm quân phản loạn của Liễu Kỳ đại doanh---
Nhưng lúc này mới biết trước khi hắn đi kỳ thực căn bản không biết việc cấm quân Liễu Kỳ làm loạn!
Nếu như Đổng Nghĩa Thành quả thật không sai người nói cho hắn biết việc này, lại để hắn một mình đến trước loạn quân, cái này há chẳng phải là cố ý đem hắn đẩy vào trong hố lửa sao!
Nàng trầm tư một lát, lại siết chặt tay Nghiêm Phức Chi, hỏi: "Những gì ngươi vừa nói đều là thật sao? Nhất định không thể thuận miệng nói lung tung đâu."
Nghiêm Phức Chi mày liễu chợt cau lại, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, "Ta lừa ngươi làm cái gì! Trầm Tri Thư sống hay chết ta cũng không biết, những lời này ta còn có thể là giả hay sao?"
Mạnh Đình Huy vỗ vỗ tay nàng, thấp giọng nói: "Ngươi hãy về phủ trước, ta không chờ được tới lúc Tào thông phán đóng cửa nha môn tới đây, lúc này không thể không đi tìm hắn."
Nghiêm Phức Chi còn muốn nói gì đó, lại nhìn nàng vẻ mặt nghiêm túc, liền nhịn xuống không có nói gì thêm, rút tay ra đứng lên, đi tới cửa mấy bước, vẫn là không nhịn được quay đầu nhìn về phía nàng, "Ngươi...ngươi nhất định phải bảo vệ tính mạng của hắn! Muộn một chút ta lại tới tìm ngươi."
Mạnh Đình Huy gật đầu, nhìn nàng ra cửa, rồi mới xoay người cầm áo lông cừu phủ lên người, lại gọi hai tiểu lại theo cùng đi tới phủ nha Thanh Châu.
Nàng ở trong phủ nha như nguyện gặp được Tào Tự Hùng, sau khi hỏi thăm một phen, quả nhiên như lời Nghiêm Phức Chi nói, Trầm Tri Thư trước khi khởi hành để đến huyện Liễu Kỳ, người của An Phủ Sử Tư đến không nói một chữ nào đến chuyện cấm quân Liễu Kỳ làm phản, mà trên dưới phủ nha Thanh Châu đều cho là hắn lần này đi chỉ là đi khao ngân bình thường, cũng không suy nghĩ nhiều. Mạnh Đình Huy để tránh gây thêm rắc rối, cũng không có nói cho Tào Tự Hùng chuyện Đổng Nghĩa Thành trình báo lên kinh thành như thế nào, chỉ nói đợi sau khi Địch Niệm từ đại doanh Thanh Châu trở về, sẽ lập tức dẫn nhân mã tới bên ngoài huyện Liễu Kỳ, sẽ không chờ thêm một ngày nào nữa.
Tào Tự Hùng nghe vậy, lập tức đem sự tình trong phủ nha giao cho người khác xử trí, khăng khăng muốn cùng Mạnh Đình Huy và Địch Niệm cùng đi huyện Liễu Kỳ. Mạnh Đình Huy tất nhiên là không chịu, lấy lý do trên dưới Thanh Châu không thể không có người làm chủ mà không đồng ý cho đi cùng. Ai ngờ sau khi nàng mới từ phủ nha trở lại quan dịch không lâu, Tào Tự Hùng đã dẫn theo vài nha dịch giản hành đến đây, nói là đường đến huyện Liễu Kỳ vô cùng khúc chiết, một đám Mạnh Đình Huy nếu đi ban đêm, thì nhất định không thể không có mấy người bọn họ, Mạnh Đình Huy bất đắc dĩ, chỉ đành chấp nhận cho Tào Tự Hùng đi theo.
Trời vừa tối không bao lâu, Địch Niệm đã từ đại doanh Thanh Châu trờ về thành, cùng hắn một đường trở về quan dịch còn có một nam tử trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi tuổi, nói đây là thị tòng Trầm phủ, trước đây đã theo Trầm Tri Thư một đường xuất kinh nhậm chức, tên gọi Hồ Việt Lâm, lần này biết Địch Niệm dẫn thân quân đến, nên bất luận thế nào cũng muốn cũng mọi người cùng đi đến ngoài huyện Liễu Kỳ. Địch Niệm không làm chủ được, nên mang hắn về quan dịch, để cho Mạnh Đình Huy định đoạt.
Mạnh Đình Huy không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng thỉnh cầu của Hồ Việt Lâm, mọi người thu thập đơn giản, thừa lúc ban đêm còn chưa tối hắn, ra khỏi thành đi về hướng bên ngoài huyện Liễu Kỳ.
Địch Niệm lúc đi đại doanh Thanh Châu đã cầm theo lệnh của Khu Phủ, để cho Du Xa tướng quân Tống Chi Thụy đích thân chọn một vạn nhân mã đi đến huyện Liễu Kỳ trước, đóng quân ở phía bắc Diêu Sơn cách Liễu Kỳ huyện mười lăm dặm về phía tây, không được hành động thiếu suy nghĩ. Một đám Mạnh Đình Huy ra khỏi thành, tám trăm thân quân Điện Tiền Tư xếp hàng đi theo hộ tống, trên đường chỉ hơi nghỉ ngơi vài lần, một đường gấp rút đi về hướng huyện Liễu Kỳ.
Lúc đến bên ngoài Liễu Kỳ huyện ba mươi dặm, đã là rạng sáng ngày thứ hai. Mạnh Đình Huy chọn vài người kỵ mã trong quân đội đi đến phía tây để báo cho quân đội Tống Chi Thụy, sau đó thương lượng với Địch Niệm, chỉ đem hai trăm nhân mã tiếp tục xuất phát đi hướng thành doanh Liễu Kỳ, nhân mã còn lại phân ra thành năm nhánh tản ra, do các thập* trưởng chỉ huy lĩnh đái. Tào Tự Hùng, Hồ Việt Lâm dĩ nhiên là muốn cùng hai người đi đến thành doanh, nên cũng đổi thành ngựa bình thường, đợi sau khi Địch Niệm an bày thỏa đáng mọi việc xong, hai trăm thân quân liền hộ tống xa mã mấy người họ đi về phía trước.
*Thập: Hàng chục, trong quân đội cứ mỗi hàng năm người gọi là hàng ngũ, hai hàng ngũ gọi là hàng thập.
Lúc còn cách hơn năm dặm, xa xa đã mơ hồ thấy tường thành màu xám xanh bên ngoài thành doanh Liễu Kỳ.
Lúc đến bên ngoài Liễu Kỳ huyện ba mươi dặm, đã là rạng sáng ngày thứ hai. Mạnh Đình Huy chọn vài người kỵ mã trong quân đội đi đến phía tây để báo cho quân đội Tống Chi Thụy, sau đó thương lượng với Địch Niệm, chỉ đem hai trăm nhân mã tiếp tục xuất phát đi hướng thành doanh Liễu Kỳ, nhân mã còn lại phân ra thành năm nhánh tản ra, do các thập* trưởng chỉ huy lĩnh đái. Tào Tự Hùng, Hồ Việt Lâm dĩ nhiên là muốn cùng hai người đi đến thành doanh, nên cũng đổi thành ngựa bình thường, đợi sau khi Địch Niệm an bày thỏa đáng mọi việc xong, hai trăm thân quân liền hộ tống xa mã mấy người họ đi về phía trước.
Mạnh Đình Huy không ngồi xe nữa, ngược lại sai người đem ngựa đến cưỡi, cùng đồng hành với đám người Địch Niệm. Trên đường cát bay phả vào mặt, trên mặt nàng để lại một lớp bụi mỏng, quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy một mảnh thạch dã hoang vu.
Địch Niệm không phi quá nhanh, sau khi đi được một đoạn mới quay đầu nói với nàng: "Mạnh đại nhân, trước khi xuất kinh Hoàng thượng đã dặn dò ta, không được để ngươi đến gần thành doanh."
Mạnh Đình Huy nói nhỏ: "Hoàng thượng cũng đã dặn dò ta, Địch giáo úy không cần phải lo lắng."
Hồ Việt Lâm cưỡi ngựa đi ở phía sau, trên mặt đầy vẻ lo âu, Mạnh Đình Huy nhìn thấy, không khỏi giục ngựa đi tới, thấp giọng hỏi hắn: "Chuyện của công tử nhà ngươi cùng Nghiêm gia đại tiểu thư, ngươi có biết không?"
Hồ Việt Lâm sửng sốt, theo bản năng gật đầu.
Mạnh Đình Huy hướng hắn nở nụ cười, cũng không hỏi gì nhiều, nhẹ lặc cương trở về bên cạnh Địch Niệm, mới rũ mi thở dài. Giữa Nghiêm Phức Chi cùng với Trầm Tri Thư quả nhiên không phải quan hệ bình thường, vừa nghĩ tới dáng vẻ khóc nức nở của Nghiêm Phức Chi ở trước mặt nàng ngày hôm qua, sắc mặt nàng không khỏi hơi trầm xuống, ngước mắt nhìn về phía thành doanh Liễu Kỳ càng ngày càng gần.
Cửa thành đóng kín, nhìn từ xa không thấy rõ trên tường thành có thủ binh hay không.
Lúc còn hơn hai trăm bước, Địch Niệm ngăn tọa kỵ Mạnh Đình Huy lại, quay đầu hướng Tào Tự Hùng nháy mắt, Tào Tự Hùng hiểu ý, dẫn nha dịch cùng hai trăm thân quân phía sau, theo Địch Niệm tiếp tục đi tới dưới thành.
Mạnh Đình Huy ngồi thẳng trên ngựa, hờ hững nhìn bóng lưng của mọi người.
Gió thu lướt qua chân váy phi sắc dưới trời xanh thật là chói mắt, ngư đại bên hông tú công tinh xảo, chuỗi ngọc màu tím tinh tế vòng trên dây thắt lưng của nàng.
Sau hơn trăm bước, phía trước bỗng nhiên vang lên mấy tiếng tên bay xé gió bén nhọn, nhân mã còn chưa kịp phản ứng lại, đã có một đám mưa tên lao nhanh đến, thẳng tắp cắm sâu vào bãi đất phía trước dưới chân tọa kỵ của đám người.
Tiếng ngựa hí thất thanh vang lên, mọi người đều kinh ngạc.
Địch Niệm ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy phía trên đài tường thành có loạn quân cầm cung tiễn bắn, lập tức ra lệnh mọi người lui về sau, có một tiểu giáo không kịp ghìm ngựa, lại đi về phía trước hai bước, lập tức lại nổi lên một tiếng tên bay, làm con ngựa quỵ gối xuống, cũng làm hắn văng xuống đất.
Mạnh Đình Huy nhìn thấy, sắc mặt lập tức thay đổi, thật nhanh tung người xuống ngựa, đi tới phía trước.
Địch Niệm cũng ra lệnh tất cả mọi người quăng kiếm xuống ngựa, đồng thời sai người hướng ngoài thành trăm bước kêu gọi loạn quân, nói sứ giả triều đình đến chiêu an, nên hãy phái người ra khỏi thành để nghe chiếu.
Loạn quân trên tường thành không tin, lại hô gọi bắn xuống một đám tên, một mạch bức hắn lĩnh nhân mã thân quân phải về phía sau ra khỏi tầm bắn, mới chịu thu lại trường cung.
Địch Niệm tức đến đạp một cước thật mạnh lên cát vàng, "Thật con mẹ nó!" lời nói ra hùng hùng hổ hổ, xoay người quay đầu chỉ một thân quân đeo cung cung, quát lên: "Bắn hạ bọn chúng cho lão tử!"
"Địch giáo úy!"
Mạnh Đình Huy từ phía sau chạy lên, ngăn người nọ lại, cau mày nói: "Không được làm bậy." Nói xong, mở ra tay áo rộng của quan phục, đạp lên trên loạn tiễn trên mặt đất, một mình tiến về phía trước tường thành.
s