Lời vừa nói ra, trọng thần trong điện trên mặt đều lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, lập tức rối rít gật đầu nói phải. Tham Tri Chính Sự Diệp Thích lập tức bước ra khỏi hàng nói: "Nếu có thể do Mạnh đại nhân mang thủ chiếu của bệ hạ đến trước loạn quân, loạn quân nhất định sẽ tin tưởng triều đình là thật tâm đồng ý miễn tội của bọn họ."
Mạnh Đình Huy mặc dù không có quyền cao chức trọng như lưỡng chế trọng thần, nhưng nếu nói về mức độ tin sủng của Hoàng thượng, chỉ sợ phóng mắt khắp triều cũng không còn người nào khác. Để nàng làm sứ giả đến trước loạn quân, nhất định có thể khiến loạn quân tin tưởng triều đình có thành ý bằng lòng miễn trừ đại tội lần này. Nếu có thể khiến loạn quân mở doanh đầu giới*, thả Trầm Tri Thư ra khỏi thành, thì Mạnh Đình Huy bất quá chỉ là làm theo quân sử*, cũng không tính là đại công, còn nếu loạn quân nhất thời đổi ý, không tin những lời trên chiếu thư, cũng đem Mạnh Đình Huy bắt lại hoặc giết, thì triều đình cũng sẽ không vì vậy mà tổn thất lương thần trung tín của Nhị Phủ.
*Quân sử: việc vua sai khiến – *đầu giới: buông vũ khí đầu hàng
Những vị trọng thần này ngày thường đối với Mạnh Đình Huy có thể nói là tránh xa còn không kịp, nhưng lúc này lần đầu lại cảm thấy trong triều có sự tồn tại của nàng, không hẳn là không phải chuyện tốt. Chỉ trong chốc lát, trên điện không ai mà không hưởng ứng lời của Diệp Thích, ngay cả Cổ Khâm cũng khẽ gật đầu nói: "Mạnh Đình Huy nhập sĩ không đến hai năm đã đương nhận quán chức, chưa từng xuất tri tới những địa phương khác mà chỉ cửu thủ bên cạnh quân vương, thực ra cũng không hợp triều chế. Nếu lần này có thể đến Triều An Bắc Lộ làm tốt chuyện chiêu an này, có thể tạm trấn áp đối với những thanh nghị trong triều.
Nàng bất động thanh sắc đứng tại chỗ, thấp mắt nhìn dưới mũi chân, nghe tiếng nghị luận của mấy người bên cạnh, nhưng trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ.
Mới vừa rồi nàng muốn lui điện, hắn lại nói không cần lui, rõ ràng chỉ có trọng thần cùng quân chủ bí mật thương nghị đại sự trọng yếu cấm quân nổi loạn, hắn cũng không kiêng kị mà để chỗ nàng đứng ở một bên nghe hết toàn bộ, này đâu phải tác phong của hắn? Chắc hẳn lúc hắn thấy nàng thì đã đoán được tình thế sẽ phát triển theo hướng này, nên mới có ý định lưu nàng lại, để cho mười một vị trọng thần mượn cơ hội này đều chỉ định nàng đi làm quân sử.
Quả nhiên, mọi người xung quanh bàn luận vừa xong, liền nghe phía trên vuốt cằm nói: "Vậy sẽ lấy Mạnh Đình Huy làm sứ giả, đi tới Triều An Bắc Lộ, chiêu an loạn quân Liễu Kỳ."
Nàng nhấc mi nhưng không thấy được thần sắc trên mặt hắn, một lát mới rũ mắt, nói: "Vi thần tuân chỉ." Tuy là trong lòng lo lắng chồng chất, nhưng lời nói ra cũng không mang theo chút cảm xúc nào.
Việc quyết định nàng mang chiếu chỉ xuất kinh chỉ hai ba câu liền cứ như vậy mà được định ra. Chiết báo nghìn dặm qua lại, tình hình bên kia không biết sẽ còn xảy ra biến cố gì, mà đây chính là lần đầu tiên trong triều phái nữ quan đến vùng biên cương để tuyên sắc chiếu dụ, ở trên đường có vào trạm dịch hay không, qua châu huyện thì nên làm như thế nào, trong kinh cử theo bao nhiêu quân mã bộ binh của Điện Tiền Tư...huống chi ngoại trừ nàng ra, cũng phải chọn thêm một phó sứ cùng đi.
Đợi mấy trọng thần Nhị Phủ thương nghị xong một nửa, đêm cũng đã khá khuya. Bên này Vệ Úy Tự Khanh Điền Phù vẫn còn đang tranh luận cùng Phương Khải nên để người nào làm tân giám quân cho doanh địa Liễu Kỳ, mà Trung Thư sau đó đã đề nghị do Tri Chế Cáo Đặng Thông làm phó sứ, cùng đồng hành với Mạnh Đình Huy.
Hắn thờ ơ mặt không đổi sắc ở phía trên nghe chúng thần thương nghị, mấy chuyện vụn vặt đều để cho Trung Thư bàn lại sau, duy chỉ có lúc nghe thấy để cho Đặng Thông làm phó sứ thì nhíu mày, nói: "Trẫm muốn để cho Giáo úy Địch Niệm chỉ huy Thần Vệ Quân đi theo Mạnh Đình Huy cùng với tám trăm thân quân điều từ Điện Tiền Tư."
Mấy người Khu Phủ nhìn nhau một chút, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Trong triều cho tới bây giờ cũng không có tiền lệ phái võ tướng làm phó sứ đi chiêu an, huống chi Địch Niệm thân phận đặc thù, là người kế thừa duy nhất của võ quốc công đã qua đời, nên tuyệt đối không thể để có sai lầm gì. người nào cũng không nghĩ tới Hoàng thượng sẽ để cho Địch Niệm đảm nhận nhiệm vụ lần này.
Khóe mắt hắn mang theo tơ máu, trên mặt cũng hiện vẻ mệt mỏi, tựa như không muốn lãng phí thời gian mà hướng Cổ Khâm nói: "Ngày mai mọi việc Trung Thư nghị xong thì soạn tấu chương trình lên, sau đó Hàn Lâm Viện sẽ thảo chiếu do trẫm đích thân viết, bất luận chuyện gì cũng không được có một chút sai lầm nào." Lại quay sang Phương Khải bên kia, phân phó nói: "Những việc quân vụ có liên quan thì vất vả Phương khanh tối nay tốn thêm chút sức lực, sáng mai trước hừng đông cần phải định ra tất cả rồi trình lên."
Mọi người đều gật đầu nói phải, từ lúc vào đêm tới nay không ai là không mệt mỏi. Lúc này thấy hắn lên tiếng không cần phải ở trên điện bàn luận thêm nữa, nên liền rối rít xin cáo lui trở về các.
Hắn chuẩn chúng khanh lui điện, nói: "Mạnh Đình Huy lưu lại."
Nàng biết hắn nhất định có lời muốn nói với nàng, liền nghe lời lưu lại không đi, đợi trong điện không còn người khác, mới ngẩng đầu nhìn hắn: "Bệ hạ."
Bên ngoài chỉ có tiếng gió thổi sàn sạt của đêm thu, lại không có tiếng người. Sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, hoàn toàn quét sạch vẻ uể oải vừa rồi, lời nói ra cũng lạnh lùng: "Loạn quân Liễu Kỳ bất luận có đầu giới quy thuận hay không, đều phải khanh sát cả thành đến cùng."
Trong lòng nàng thình lình chấn động, đầu vai run lên, trợn to mắt nhìn chằm chằm hắn.
Gần như không thể tin vào tai của mình.
Mới vừa rồi đối mặt với mười một vị trọng thần trong điện, hắn rõ ràng nói là...
Sao có thể nghĩ tới hắn sẽ lại tâm ngoan thủ lạt như vậy? Có lẽ tướng sĩ một doanh không phải ai ai cũng tác loạn, nếu nói muốn tru diệt cả thành chỉ vì bắt giết triều quan, hà tất phải hạ lệnh tiêu diệt tính mệnh của ngàn vạn người.
Tay chân nàng đều lạnh lẽo không ngớt, giờ mới hiểu được vì sao hắn tính toán muốn nàng đi Triều An Bắc Lộ chiêu an loạn quân.
Nếu như không ban chiếu miễn tội loạn quân, loạn quân tất sẽ không chịu mở thành thả Trầm Tri Thư ra, nhưng nếu loạn quân quy hàng theo như thủ chiếu của hắn mà vẫn bị khanh sát đến cùng, thì cái danh hoàng đế nhân thánh của hắn cũng sẽ không còn. Nếu như lấy đại thần lưỡng chế trong triều làm sứ giả, thì chắc chắn sẽ không nghe theo kế hoạch ngoan lạt như thế của hắn, nhất định sẽ quỳ xuống can ngăn hắn thu hồi ý định, chỉ có để nàng làm sứ, mới có thể làm theo ý hắn mà vẫn bảo đảm anh minh của hắn không tổn hại chút nào...
Mạng của nàng là do hắn cứu, nàng vì hắn mà ngay cả chết cũng không từ. Nàng thương hắn, yêu hắn đến nối phàm là ý nguyện của hắn cũng chính là tâm niệm của nàng. Nàng sao có thể không vì hắn mà đi làm chút chuyện cỏn con này.
Nàng biết bản thân mình sẽ làm, mà hắn cũng biết nàng sẽ làm.
Ngự án kim quý cao cao tại thượng trong Duệ tư Điện, phía sau long tòa là hai cột trụ đề hai câu đối cương kình thương tùng. Hắn vẫn ngồi thẳng tắp như trước, ánh mắt nhìn về nàng lạnh nhạt mà kiên định
Rất lâu sau đó, nàng mới nhíu mày đáp nhẹ: "...Thần cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ."
Tia sắc bén trên mặt hắn đột nhiên trở nên mềm mại, hướng nàng vươn tay, nói: "Qua đây."
Trong điện không người, nàng liền đi tới trước ngự án, giương mắt nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
Hắn nghiêng người gập chân lại, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng hơn, bàn tay đưa về phía nàng hơi cong lại, nói: "Đến đây này."
Nàng hiểu ý, lại im lặng tiến lên hai bước, đưa tay đặt vào trong bàn tay hắn, thuận theo lực đạo của hắn mà tựa vào trong ngực hắn, thân thể bị hắn ôm ngồi trên hai đầu gối.
Hắn siết tay ôm chặt nàng, quay đầu qua hôn lên mặt nàng, đôi môi lại dời tới bên tai nàng, thấp giọng nói: "Lần này đi Triều An, mọi việc điều binh đều giao cho Địch Niệm là được, nàng chỉ phụ trách việc tuyên sắc thánh chỉ, vạn lần không được đến gần thành doanh Liễu Kỳ."
Nàng rũ mắt không nói gì.
Mới vừa rồi hắn còn ngoan lệ lạnh lùng như vậy, mà lúc này lại kiều diễm triền tình như thế này, nàng thực sự không nhìn thấu tâm hắn, không đoán được ý hắn.
Hắn thấy nàng không lên tiếng, không khỏi đưa tay bóp lấy cằm nàng, nâng mặt nàng lên, nhìn sâu vào trong đôi mắt nàng, mị mâu nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Nàng cười lắc đầu, đưa tay ôm lấy thắt lưng của hắn, vùi đầu vào trước ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì, thần chỉ là nhất thời mệt mỏi."
Hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng, lại hỏi: "Những lời ta mới vừa nói, nàng đã nghe rõ chưa?"
Nàng gật đầu, "Thần đã biết, bất luận thế nào cũng sẽ không đến gần thành doanh một bước."
Bờ môi hắn khẽ mấp máy, giống như còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đưa tay vòng qua đầu nàng, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Thân thể nàng hơi cứng lại, nhưng vẫn nhắm mắt nghênh hợp nụ hôn nóng bỏng của hắn, thấy hắn đưa tay qua dò xét muốn cởi quan phục của nàng, bàn tay đặt sau thắt lưng hắn không khỏi nắm chặt, nhưng vẫn như cũ không nhúc nhích, mặc cho hắn dùng sức vuốt ve thân thể nàng.
Hắn yêu thân thể của nàng, yêu tài năng của nàng vì hắn sở dụng, yêu nàng mọi chuyện đều thuận theo ý hắn...nhưng đến cùng thì hắn có từng yêu lấy khỏa tâm này của nàng không? Vừa nghĩ tới lúc nãy, hắn lại có thể bỏ mặc tính mệnh của Trầm Tri Thư mà hạ chiếu thanh trừ loạn quân, lại nghĩ tới câu nói kia của hắn, bất luận có quy hàng hay không đều hạ lệnh nhanh chóng dốc sức khanh sát hết loạn quân, ngực của nàng chợt đau xót, trong đầu là một mớ hỗn loạn không biết tương lai hắn có phải cũng sẽ đối đãi với mình như vậy hay không.
Vốn là không quan tâm, vốn là không quan tâm tương lai sẽ như thế nào, sống chết ra sao, yêu hận thì thế nào. Thế nhưng hắn hết lần này đến lần khác lại cho nàng kỳ vọng, cho nàng mơ mộng, khiến cho nàng hiểu lầm...Hiểu lầm hắn cũng có yêu nàng, dù chỉ là một chút.
Cuối cùng phát giác ra sự khác thường của nàng, động tác không khỏi dừng lại, bàn tay ấm áp đặt bên eo của nàng, nhỏ giọng gọi nàng: "Mạnh Đình Huy."
Nàng nhìn vào mắt hắn, thấy trong đôi mắt tràn đầy tình dục mà trên mặt lại là vẻ ẩn nhẫn chần chờ, đột nhiên cũng không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ biết cắn chặt môi, không đáp lại.
Hắn nhìn nàng một hồi, đột nhiên rút tay ra, lại đem quan phục một lần nữa cài lại, đôi môi mỏng cận thận từng chút quét qua khóe mắt, đuôi lông mày của nàng, từng chữ từng chữ nói: "Ta biết nàng trung thành với ta." Lại thấp mắt nhìn nàng, trầm giọng nói: "Nhưng cũng thủy chung chưa từng tin tưởng lời nói của ta."
Chóp mũi của nàng chợt đỏ lên, "Bệ hạ."
Hắn nhìn nàng, nữ tử này lúc trước có bao nhiêu linh động mà lại vô kỵ, một đôi mắt có bao nhiêu trong trẻo thấu triệt,chỉ cần liếc mắt liền đã khiến hắn nhớ kỹ nàng. Nhưng hiện tại hắn đã bao lâu không lại thấy nụ cười kia của nàng, đôi mắt này cũng đã bị thế sự triều chính che đi vẻ rực rỡ, chỉ có khỏa tâm này vẫn là trước sau như một mà hướng về hắn.
Nàng vừa chạm vào loại ánh mắt này của hắn, không khỏi động dung, trong đầu chợt hồi tưởng lại những lời đêm hôm đó hắn nói, lập tức ngửa đầu hôn lên bờ môi của hắn, vội vàng nói: "Thần không có, thần không có không tin bệ hạ."
Hắn là quốc chủ một nước, quân vương thiên hạ, hắn cho dù có bi thương cũng sẽ không thể hiện ra bên ngoài, nàng sao có thể dùng những suy nghĩ tầm thường của thế tục mà suy nghĩ về hắn như vậy? Cho dù là lãnh lệ ngoan lạt thì như thế nào, cho dù là mệnh lệnh vô tình thì đã sao, nàng phải thấu hiểu khó xử của hắn, chứ không phải đối với hắn như thế này. Hắn bằng lòng tin tưởng nàng, để cho nàng thay mặt quân sử đến Triều An Bắc Lộ, nàng sao có thể cô phụ tín nhiệm của hắn?
Lửa trong đôi mắt chợt bùng phát, một phát siết chặt thân thể nàng, hung hăng hôn trả lại.
Mạnh Đình Huy...Mạnh Đình Huy...Mạnh Đình Huy.
Từ ngày xuân tốt đẹp một năm kia thẳng đến đêm thu túc lãnh của hiện tại, ba chữ này không biết đã cuồn cuộn trong lòng hắn bao nhiêu lần, từ từ thấm vào xương tủy.
Nàng cứ như vậy yêu hắn, không để ý đến bản thân mà yêu hắn, mọi chuyện tuân theo ý hắn, chưa bao giờ đành lòng làm hắn không vui, cho dù hắn không nói nhiều lời cũng không giải thích thêm, nhưng nàng luôn tin tưởng hắn. Cho dù hắn thân tại đế vị có khả năng sẽ phụ nàng, nhưng nàng vẫn yêu hắn.
Một nữ tử như vậy...
Làm hắn sao có thể không yêu cho được.
Môi lưỡi dây dưa, vạt áo tương liên, nàng tựa vào thân thể của hắn, gối trên đầu vai hắn nhẹ thở dốc.
Hắn nắm lấy thắt lưng của nàng, dồn sức khởi thân, đem nàng đè lên trên ngự án, đưa tay áo quét hết mọi thứ trên bàn xuống, một mạch khuynh thân hôn nàng, động tác hết sức ôn tồn, thanh âm khàn khàn nói: "Đợi nàng trở về kinh, ta sẽ dẫn nàng đi Tây sơn thưởng tuyết...được không?"
Lần này đi Triều An gần nghìn dặm, đợi nàng hồi kinh, nhất định là toàn thành đã phủ đầy tuyết trắng hàn đông rồi.
Nàng cơ hồ chìm đắm trong giọng nói ôn nhu hiếm thấy này của hắn, trong đáy mắt đều là ý cười rực rõ, trong lòng tràn đầy vui sướng, giống như đây là lần đầu tiên nàng nhìn nhìn lén được một góc nhỏ trong lòng hắn, nhẹ gật đầu, "Được."
Hắn thấy nàng cười như vậy, khóe miệng cũng khẽ giương lên, hai cánh tay chống hai bên người nàng, chỉ cảm thấy khuôn mặt tươi cười híp mắt này của nàng nhìn sao cũng không thấy đủ, nhịn không được lại hôn nàng một cái, "Mạnh Đình Huy."
Nàng ân một tiếng đáp lời hắn, đưa tay lên sờ khuôn mặt của hắn, lông mi của hắn, khóe mắt của hắn, bờ môi của hắn...khắp cơ thể hắn sờ sao cũng cảm thấy không đủ.
Bên ngoài gió thu xào xạc, thổi lá rụng bay rào rào, tràn đầy lạnh lẽo.
Bên trong điện ánh đèn ấm áp, bóng chân nến đổ dài, phản chiếu đôi mắt sáng rực của hắn, cũng chiếu lên đôi má phấn hồng của nàng.
Mười trượng hoàng cẩm, ba tấc nhuyễn hồng, nhị tâm tương ấn...một phòng nồng tình không cách nào tiêu tan.
Ngày Mạnh Đình Huy mang chiếu xuất kinh, trước do các ban trực thị vệ trong cấm cung một đường hộ tống ra khỏi cổng thành phía bắc, sau đó mới do Địch Niệm suất lĩnh thân quân hộ vệ của Điện Tiền Tư khâm tứ xa giá. Một đường hoàng trượng phân hành, mui xe thành từng đoàn, thanh thế không thể nói là không lớn, đủ để thấy mức độ sủng tín của Hoàng thượng.
Nữ quan trong triều từ trước tới nay đều không được ngoại nhậm chứ đừng nói tới việc mang chiếu đến biên cương chiêu an loạn quân. Cho nên lúc trước Mạnh Đình Huy tuy là bị giáng chức, nhưng lần này lại lần nữa trở thành đầu đề bàn tán của dân quan trong kinh thành.
Trên quan đạo ngoài thành khắp nơi một mảnh vắng lặng, tám trăm binh mã Điện Tiền Tư đi theo đều đã xếp hàng trên con đường chỉ chờ Mạnh Đình Huy và Địch Niệm hạ lệnh, là có thể xuất phát.
Vì thấy mọi việc đều đã an bài thỏa đáng, Địch Niệm liền giục ngựa hướng xa giá bên này, từ xa gọi nàng: "Mạnh đại nhân!"
Mạnh Đình Huy tuy chỉ cùng Địch Niệm gặp qua vài lần, nhưng chính mình lại từng chịu ơn hắn ra tay giúp đỡ, lần này lại cùng hắn cùng nhau đến Triều An Bắc Lộ, trong lòng đặc biệt phá lệ vững tâm. Lại bởi vì Địch Niệm cùng Hoàng thượng trước giờ thân cận, nên nàng càng thích vị tướng lĩnh trẻ tuổi có chí tiến thủ, thân thể bất phàm này. Lúc này nghe thấy hắn gọi nàng, liền đem màn xe vén lên, nhìn hắn đi tới, mới cười nói: "Làm phiền Địch giáo úy, nếu không còn chuyện gì khác, hãy hạ lệnh xuất phát đi."
Địch Niệm cũng cười, đang muốn xoay người lại đi hạ lệnh, đã thấy bên kia cửa thành có một người một ngựa phi như bay tới bên này, không khỏi cau mày đứng lại.
Người nọ hồng y như lửa, ống tay áo dài ngược gió phấp phới, lộ ra cổ tay trắng muốt, thắt lưng tinh tế, tuy tư thế cưỡi ngựa anh khí mười phần, nhưng liếc mắt cũng có thể nhận ra là một cô gái.
Mạnh Đình Huy cũng phát hiện ra người ngựa kia, đang muốn hỏi lúc này sao lại để người ngựa ra xuất thành đến quan đạo này, đã thấy nàng kia nháy mắt đã thúc ngựa tới đây.
Giục ngựa chạy tới, mở miệng hướng nàng gọi: "Mạnh đại nhân!"
Nàng chăm chú nhìn thì ra là Trầm Tri Lễ, lập tức sửng sốt.
Địch Niệm sớm đã phóng ngựa tiến lên nghênh đón nhưng Trầm Tri Lễ lại làm như không trông thấy hắn, kéo cương hướng qua một bên. Địch Niệm bất đắc dĩ, chỉ đành vòng qua phía sau ngựa của nàng mà quay lại.
Mạnh Đình Huy ra khỏi xe, nhìn nàng, "Trầm đại nhân sao lại đến nơi này?"
Trầm Tri Lễ tung người xuống ngựa, chạy qua, cũng không để ý tới ánh mắt của người khác, kéo tay nàng lại, viền mắt cũng hồng hồng: "Mạnh đại nhân đã nhiều ngày trong phủ tránh không tiếp khách, ta không còn cách nào, chỉ đành phải nhân lúc này đến để gặp Mạnh đại nhân."
Mạnh Đình Huy nhíu mày, bởi vì đi vội vã, thời gian ở trong phủ cũng không nhiều lắm, cũng để tránh không những người không liên quan đến quấy rầy, nên mới đóng cửa không tiếp khách, không ngờ Trầm Tri Lễ lại chạy đến nơi này tìm nàng, không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Trầm đại nhân có chuyện gì quan trọng sao?"
Trầm Tri Lễ nhìn chung quanh một lúc, thấy không nhàn hạ, mới đem Mạnh Đình Huy kéo qua một bên, thanh âm hơi nghẹn ngào: "Mạnh đại nhân, ta cầu ngươi bảo vệ tính mạng ca ca của ta!"
Mạnh Đình Huy lông mi nhíu chặt, phiết mâu nói: "Trầm đại nhân sao có thể nói ra lời này? Ta đây lần này đến Triều An Bắc Lộ, vồn là muốn chiêu an loạn quân quy hàng, mở thành thả Trầm chi châu."
Trầm Tri Lễ đưa tay lau mắt, lại nói: "Ta từ nhỏ lớn lên cùng Hoàng thượng, tâm tính Hoàng thượng sao ta lại không biết. Mạnh đại nhân lần này đi Triều An rốt cuộc thế nào ta không dám nói, chỉ cầu Mạnh đại nhân có thể bảo vệ tính mệnh ca ca ta!"
Mạnh Đình Huy cắn cắn môi, bất động thanh sắc rút tay về, quay đầu nói với Địch Niệm: "Phiền Địch giáo úy đưa Trầm đại nhân trở về thành trước, rồi chúng ta cùng nhau khởi hành."
Trầm Tri Lễ còn không chịu đi, nhưng Địch Niệm gần như sải bước đi tới, giữ chặt tay áo nàng đem nàng kéo qua một bên dẫn đi, trong miệng dỗ nói: "Ngươi chỉ cần ở kinh thành ăn ngon ngủ ngon, ta bảo đảm đem ca ca ngươi hoàn hảo không chút tổn hại ra khỏi đại doanh Liễu Kỳ! Nếu thiếu một sợi tóc, ta để cho ngươi chặt một đầu ngón tay của ta."
Trầm Tri Lễ liều mạng muốn giãy ra khỏi bàn tay của hắn, lại không chống lại được lực đạo của hắn, bị hắn nửa túm nửa kéo mang ra khỏi quan đạo.
Mạnh Đình Huy sắc mặt có chút u ám, một mình trở về với hàng ngũ binh mã,nhẹ giọng phân phó một tiểu giáo dẫn đầu, nói: "Chúng ta đi trước, Địch giáo úy lát nữa sẽ theo sau."
Tiểu giáo đáp nhẹ, nhìn nàng quay người lên xe hạ màn, mới nhanh nhẹn quất một roi vào không trung, quát to tám trăm nhân mã chia thành hàng khởi hành.
Xa hành mã động, trên quan đạo bụi đất tung lên khắp trời thu.
Nàng đợi mã xa trì hành một hồi lâu, mới vén màn cửa sổ xe lên, ló đầu nhìn về phía sau, cũng đã không còn nhìn thấy thân ảnh hồng như lửa kia của Trầm Tri Lễ.
Trong lòng lại nhớ tới lời của hắn trên đại điện đêm hôm đó, không khỏi nhắm mắt cau mày, cúi đầu hạ màn xuống.
Một đường lên phía bắc, phàm là đi qua quan dịch các châu đều thượng lễ tiếp đón, tuy Mạnh Đình Huy bất quá chỉ là tòng tứ phẩm, nhưng đều đem nàng là đại thần tam phẩm là khoản đãi, không dám có chút chậm trễ.
Đợi lúc tới thành Thanh Châu, cách lúc nhận được binh báo phía bắc là đã qua mười hai ngày. Mười hai ngày này không nghe thấy trong kinh có lệnh tới, cũng không thấy chiết báo từ phương bắc, có lẽ tình thế Liễu Kỳ bên kia vẫn còn giống như lúc trước, vẫn chưa có đại biến gì.
Mạnh Đình Huy vốn muốn không qua Thanh Châu mà trực tiếp đến bên ngoài huyện Liễu Kỳ, nhưng Địch Niệm lại thái độ cường ngạnh, nhất định muốn nàng vào thành Thanh Châu nghỉ chân nửa ngày một ngày, để tính toán lại xem nên hành sự thế nào, còn bản thân hắn thì ngựa không dừng vó mang lệnh tới đại doanh Thanh Châu, để trù tính việc điều binh.
Tri châu Thanh Châu Trầm Tri Thư thân đang trong doanh trại loạn quân, mọi việc dân chính quân vụ trên dưới trong thành đều do Thông phán Tào Tự Hùng thay mặt làm chủ. Tào Tự Hùng trước kia là người kinh thành ở trong Khu Phủ đảm nhiệm chức vụ nhiều năm, làm Thông binh vụ, sau khi tiền nhậm thông phán Thanh Châu Vương Kỳ bị giáng chức, do Phương Khải tiến cử, được lệnh xuất kinh làm thông phán Thanh Châu.
Tào Tự Hùng là người tính cách cẩn thận trọng suy nghĩ cẩn thận, lần này Trầm Tri Thư tuy bị loạn quân bắt giữ, nhưng trên dưới dân chính Thanh Châu thành lại vẫn ngăn nắp rõ ràng như cũ, mà đại doanh Thanh Châu lại không bị ảnh hưởng chút nào của cấm quân phía đông nổi loạn, tất cả quân vụ đều do một tay Tào Tự Hùng chấp chưởng lo liệu.
Mạnh Đình Huy vừa đến cách Thanh Châu thành khoảng ba mươi dặm, đã thấy quan lại nhân mã Tào Tự Hùng sai tới nghênh sứ, đem nàng một đường đón vào dịch quán trong thành, lại nói Tào Tự Hùng trễ chút nữa sau khi đóng cửa nha môn sẽ đích thân tới dịch quán tiếp kiến Mạnh Đình Huy, cùng bàn bạc chuyện đi huyện Liễu Kỳ tuyên sắc chiêu an.
Mạnh Đình Huy trong lòng không khỏi thầm than, Tào Tự Hùng này nghiễm nhiên là một vị quan có tài, vì sao bản thân lúc ở kinh thành lại chưa bao giờ nghe thấy có người nhắc đến hắn?
Tám trăm binh mã tùy hành trừ hơn mười ngươi đi theo Địch Niệm đến đại doanh Thanh Châu, còn lại cũng đều vào thành nghỉ chân. Nhưng vừa mới an ổn chưa tới một canh giờ, tiểu lại bên trong quan dịch tới tìm bẩm Mạnh Đình Huy, nói là bên ngoài có người đến tìm, xưng là người quen biết cũ lúc trước của nàng.
Mạnh Đình Huy quan phục cũng còn chưa kịp đổi, lúc này nghe xong chỉ cảm thấy ngạc nhiên, không biết chính mình ở thành Thanh Châu lại có người quen cũ, chỉ hỏi tiểu lại: "Có biết tính danh của người đến không?"
Trên mặt tiểu lại là thần sắc kính cẩn, nói: "Người đến là đương gia của cửa hàng Nghiêm gia Thanh Châu thành, Trùng châu phủ Nghiêm gia đại tiểu thư, Nghiêm Phức Chi."
Mạnh Đình Huy nghe vậy, đáy mắt chợt sáng ngời, trên mặt đầy ý cười, vội đứng lên nói: "Mau mời." Đợi tiểu lại phụng mệnh rời đi, nàng mới soi gương sửa sang lại quần áo một phen, lại vội vàng đi lục bao quần áo, xem thử mấy thứ đồ lúc mới xuất kinh, có thứ nào đem tặng được hay không, nhất thời cũng không suy nghĩ tại sao Nghiêm Phức Chi lại ở Thanh Châu.
Một lúc, mới thấy một người phong phong hỏa hỏa từ bên ngoài đi đến, hướng nàng liền gọi: "Đình Huy!"
Nàng khuôn mặt tươi cười nhìn qua, "Ngươi tin tức thật là linh thông..." cô gái trước mắt y sức phồn quý, dung mạo so với hai năm trước càng diễm lệ hơn, búi tóc tinh xảo, khuyên tai lấp lánh, toàn thân tìm không ra một chút khuyết điểm.
Nghiêm Phức Chi khóe miệng chỉ nhẹ giương lên, giống như là không cười nổi, ánh mắt từ đầu đến chân đem nàng quan sát một lượt, "Ngươi một chút cũng không thay đổi..." lời còn chưa dứt, một hàng chân mày mỏng lập tức cau lại, ánh mắt dừng trên vạt áo quan phục của nàng, sắc mặt cũng trở nên có chút ám âu.
Mạnh Đình Huy thấy thần sắc nàng không đúng, không hiểu nàng đây là có chuyện gì, cẩn thận cười nói: "Thật là gặp phải chuyện gì không vui sao?"
Nghiêm Phức Chi trở tay đem cửa đóng lại, đi tới bên cạnh nàng, suy nghĩ một chút, mới giương mắt nhìn nàng, trong đôi mắt to nồng đậm buồn rầu, "Ngươi lần này tới Thanh Châu, là muốn tới huyện Liễu Kỳ tuyên sắc thánh chỉ, chiêu an loạn quân sao?"
Mạnh Đình Huy gật đầu, thấy nàng ấy không giống là tới ôn chuyện, ngược lại dường như là vì chuyện này mà tới, không khỏi cảm thấy khó hiểu, không biết nàng ấy cùng với việc này có liên quan gì.
Nghiêm Phức Chi hơi rũ hàng mi dài, môi mấp máy nửa ngày, mới cúi người nói: "Ngươi sẽ cứu hắn, đúng không?"
Mạnh Đình Huy sửng sốt, một lát mới phản ứng lại lời nàng, 'hắn' là ai, trong lòng lộp bộp một tiếng, trong đầu chợt lóe lên một cái ý niệm, "Ngươi...cùng Trầm đại nhân?"
}S