Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 64: Cấp biến [Thượng]



Chúng thần trong điện đều không nói gì mà chỉ nhìn nhau, không ngờ hắn lại có thể trực tiếp nói ra những lời này, vả lại ngữ khí còn mang theo ý tứ vì Mạnh Đình Huy mà trách chúng thần.

Bên ngoài thềm điện vẫn còn đứng hơn trăm vị tản quan, đại điển còn chưa xong, còn chưa giáng tọa trở về Tây Hoa Cung đãi yến tiệc chúc mừng, mà còn ở Tử Thần Điện này hỏi về những việc này, còn ra thể thống gì?

Cổ Khâm nhíu mày, quay đầu liếc nhìn ra thềm ngoài, liền thấp giọng phân phó xá nhân đi đóng bốn cánh chu môn đại điện lại, sau đó mới tiến lên phía trước nói: "Bệ hạ nếu muốn bàn về việc của Mạnh Đình Huy, không bằng ngày mai trở về nội các, cho truyền Trung thư tể chấp đến cùng nghị, không cần phải ở đại điển ngày hôm nay thượng đình nghị những việc vụn vặt không liên quan như thế."

Tiếng phụ họa của quần thần cũng lập tức vang lên.

Hắn đạm nhìn Cổ Khâm, sắc mặt nghiêm nghị: "Uông Nghĩa Vấn đã có thể ở trên đại điển thẳng thắn nói trẫm không để ý tới triều chế cương lễ, trẫm vì sao không thể ở đây đình nghị việc của Mạnh Đình Huy?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không dám nói tiếp, ngay cả Cổ Khâm cũng lui về hàng, đều nghe ra trong lời này nồng đậm ý mỉa mai trách cứ, không khỏi đều đưa mắt nhìn sang Uông Nghĩa Vấn.

Uông Nghĩa Vấn im lặng một lúc mới nói: "Chúng thần đều không phải có lòng căm phẫn Mạnh Đình Huy, chỉ là Mạnh Đình Huy mọi chuyện đều vượt quyền, lại vì cùng bệ hạ thân cận mà trong mắt không có cương lễ, ỷ vào bệ hạ sủng tín mà nhiều lần phá lệ, không tới hai năm mà đã thuận lợi nhận quan vị tứ phẩm, khiến người trong thiên hạ nghe tới đều liếc mắt xem thường, nhưng bệ hạ vừa mới đăng cơ đại vị, sao có thể vì loại người nịnh bợ không biết quy củ này không đếm xỉa đến lời của những trọng thần trong triều?

Đáy mắt hắn tối lại, "Chiếu theo những lời này thì ta là bậc quân vương gần gũi tiểu nhân mà tránh xa hiền thần thật là không biết lý lẽ rồi."

Uông Nghĩa Vấn liêu bào mà quỳ xuống, cúi đầu nói: "Chúng thần trong triều không có ý này, bệ hạ trước khi đăng cơ thân đã ở chính sự đường cũng mười lăm năm, thái thượng hoàng đế từng giao phó để bệ hạ định đoạt nhiều quốc chính quân vụ, lúc bệ hạ còn ở trữ vị đã biết thương cảm dân chúng, chỉnh đốn hiệu quả lại trị, nhiều năm qua cương minh chi độ không thua gì thái thượng hoàng đế và Bình Vương một chút nào. Nhưng bệ hạ tuy là minh chủ khó tránh khỏi quá chuyên quyền, thiên vị quá rõ ràng, để nịnh thần kia trở thành mối hoạn khó lường, những nịnh thần giống như Mạnh Đình Huy mặc dù sau này chắc chắn cũng sẽ lộ khuyết điểm mà bị tiêu diệt, nhưng huy thành dĩ cầu hồ, quán xã dĩ sách thử*, cho dù là với tài năng của bệ hạ cũng rất là nguy hiểm.

*Huy thành dĩ cầu hồ, quán xã dĩ sách thử: tức là muốn bắt hồ ly phải đốt thành, muốn đuổi chuột phải dẫn nước vào miếu. Lấy trong câu: Xã thử thành hồ (xã: miếu thổ địa) tức trên tường thành là hồ ly, trong xã miếu là lão chuột, ví von những kẻ dựa vào quyền thế mà làm ác, nhất thời khó loại trừ kẻ tiểu nhân. Ý của câu trên tức là những nịnh thần như Mạnh Đình Huy như hồ ly và lão thử, muốn tiêu diệt cũng phải hy sinh rất nhiều, cho dù có tài năng như bệ hạ cũng sẽ gặp khó khăn.

Hắn thấp mi, "Huy thành dĩ cầu hồ, quán xã dĩ sách thử..." khóe miệng hơi nhếch lên, "Uông khanh không hổ là xuất thân hàn lâm, lời nói ra cũng lộ ra thanh quý."

Uông Nghĩa Vấn ban đầu là Hàn lâm học sĩ thừa chỉ tiếp nhận hàm Tham Tri Chính Sự để vào Trung Khu thị sự, lúc này nghe thấy những lời này sắc mặt liền khẽ biến, lập tức ngậm miêng không nói nữa.

Hắn bỗng nhiên cao giọng nói: "Hàn lâm học sĩ Phương Hoài đâu?"

Phương Hoài từ phía sau bước ra khỏi hàng nói: "Bệ hạ."

Hắn đưa tay chỉ hướng Uông Nghĩa Vấn, "Ngươi tới nói cho hắn biết ban đầu là người nào tiến cử Mạnh Đình Huy vào Môn Hạ Tỉnh bổ khuyết chức Tả Tư Gián còn thiếu?"

Phương Hoài sắc mặt hơi đổi, đứng yên bất động một lúc lâu, mới nói: "Là thần cùng Trương đại học sĩ Trương Nhận cùng nhau tiến cử Mạnh Đình Huy tu bổ chức Tả Tư Gián Môn hạ tỉnh."

Hắn nhìn chằm chằm vào Uông Nghĩa Vấn, lạnh lùng nói: "Theo như khanh nói, Phương Hoài cùng Trương Nhận nhị vị Hàn Lâm học sĩ cũng không phải lương thần, vì dám liên danh tiến cử một kẻ nịnh thần để lừa gạt trẫm sao? Hôm nay nếu bàn về tội của Mạnh Đình Huy, tất nhiên phải giáng chức hai người Phương, Trương trước."

Triều thần lưỡng chế trong triều một mảnh kinh hãi, nhao nhao nhìn nhau, ai cũng biết Phương Hoài, Trương Nhận hai người là trụ cột của Hàn Lâm, trung cốt của thanh lưu, nhiều năm qua khá thân cận Cổ Khâm, nếu như lần này bởi vì Mạnh Đình Huy mà bị giáng chức, nhóm lão thần đông đảng còn mặt mũi gì nữa.

Uông Nghĩa Vấn tuy địa vị cao là Tham Tri Chính Sự, nhưng nhiều năm qua thường tự cho mình là hàn lâm thanh lưu, hành vi phúng dụ gián thượng* nhiều không đếm được, lúc này nghe thấy cũng cực kỳ kinh hãi, mở miệng lắp bắp nói: "Cái này...thần, thần..."

*Phúng dụ gián thượng: châm biếm cấp dưới, can gián cấp trên."

Phương Hoài chậm rãi liêu bào quỳ xuống, nói: "Thần tiến cử không đúng người, để khiến bệ hạ hôm nay bị che mắt, muốn trách phạt rõ ràng, thần không dám tự biện minh nhằm thoát tội, nhưng nghe bệ hạ xử trí."

Hắn ngồi phía trên không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng, nhìn Uông Nghĩa Vấn.

Uông Nghĩa Vấn im lặng một lúc mới mở miệng, thanh âm run rẩy, "Nhị vị học sĩ Phương, Trương lúc tiến cử không rõ tính tình gian nịnh của Mạnh Đình Huy, nên không thể vì vậy mà luận tội. Mạnh Đình Huy lúc tố thẩm án kiện của Thái Bộc Tự chủ sự Vương Kỳ vô cùng hà khắc tàn nhẫn, ở trong đài ngục lạm dụng tư hình muốn bức cung, xem mệnh quan triều đình như bùn cỏ, bất quá là bởi vì biết bệ hạ không ưa Vương Kỳ đã lâu, mới dám hành sự vượt khuôn như vậy, mà bệ hạ lại vì vậy mà đề bạt lên Hữu Gián Nghị Đại Phu, Long Đồ Các Trực Học Sĩ, thực là mệnh lệnh không thỏa đáng."

Hắn cười nhạt, trong nụ cười đều là ý cười lạnh lùng, miệng nói: "Mạnh Đình Huy sở dĩ được vào đài ngục tra thẩm phạm nhân là bởi vì được Ngự Sử Trung Thừa Tiết bằng gật đầu cho phép mới làm được." Nói xong, nghiêng mắt nhìn về phía hàng bên phải điện, "Tiết khanh hôm nay cũng ở đây, lời trẫm nói có đúng hay không?"

Tiết Bằng trên trán một lớp mồ hôi mỏng, bước ra khỏi hàng nói: "Bệ hạ nói không sai, đúng là thần lúc trước cho phép Mạnh Đình Huy một mình vào đài ngục thẩm vấn Vương Kỳ."

Hắn gật gật đầu, chuyển hướng Uông Nghĩa Vấn nói: "Nói như vậy, Tiết bằng cũng là bề tôi a dua nịnh hót—nếu không phải biết trẫm không ưa Vương Kỳ đã lâu, sao có thể cho phép Mạnh Đình Huy một mình vào đài ngục? Nếu theo lời Uông khanh nói, nhân phẩm như Tiết Bằng không thể làm chủ Đài gián, vị trí Ngự Sử Trung Thừa này cũng nên nhượng hiền* rồi."

Nhượng hiền: để lại cho người có tài

Tiết Bằng nghe vậy cũng liêu bào quỳ xuống, cùng hai người Uông Nghĩa Vấn, Phương Hoài xếp thành một hàng phía dưới long tọa, nhíu chặt mi nói: "Vi thần chấp chưởng đài gián lại không giữ gìn được thanh danh, xin bệ hạ thứ tội."

Uông Nghĩa Vấn quỳ ở giữa hai người, thân thể không ngừng căng cứng, "Bệ hạ..." hoàn toàn không nghĩ tới một câu nói của mình lại có thể kéo những chuyện này tới.

Vồn cho là hắn muốn mượn cơ hội này cách chức Phương Hoài, Trương Nhận là bởi vì hai người này là thẩn tử Đông bang, nhưng không ngờ ngay cả như Tiết Bằng này là thần tử trung lập không dựa vào đảng nào cũng khó bảo toàn.

Hắn chống cánh tay trên long tọa, quay đầu nhìn Cổ Khâm, mở miệng nói: "Hôm nay trung thư tể chấp đều ở đây, liền trước mặt mọi người đề nghị nên xử lý việc này thế nào cho phải."

Cổ Khâm lúc này nào dám nhiều lời, chỉ khom người nói: "Chúng thần trước tiên sẽ nghe ý của bệ ha, sau đó sẽ bàn bạc lại rồi trình tấu."

Hắn hơi nhếch môi, "Rất tốt." Nói xong, đứng dậy, nói với bên dưới: "Trẫm liên tiếp đề bạt Mạnh Đình Huy thật là không thỏa đáng, nay cách chức làm Thiên chương các thị chế, tạm nhập Trực sử quán để biên tu Khởi cư chú*."

* Khởi cư chú: Ghi chép về cuộc sống thường ngày.

Chúng thần nghe vậy, đều dập đầu bái lạy xưng thánh minh.

Hắn lại giơ tay ra ngăn lại nói: "Đã cách chức Mạnh Đình Huy, thì không thể không truy cứu Phương Hoài, Trương Nhận, Tiết Bằng ba người làm bề tôi thất trách, hành sự không thích đáng. Giáng chức Phương, Trương hai người làm Hàn Lâm thị độc học sĩ, Tiết Bằng không đủ khả năng làm Lan đài lệnh, nên từ Ngự Sử Trung Thừa giáng chức Tri Chế Cáo."

Mấy người nghe vậy dập đầu tạ ân lĩnh tội.

Chân mày hắn khẽ động, lại nói: "Uông khanh lâu nay ở Trung Khu, không được biết đến dân sinh của các huyện ngoại lộ, hôm nay ở trên đại điển lại cùng những trọng thần Nhị Phủ thượng ngôn nói rằng không muốn xa Thái thượng hoàng đế cùng Bình Vương gì đó, Trẫm thông cảm cho tấm lòng trung thành chuyên tâm của ngươi, nên cho phép người theo hai người họ lui về Tây đô, làm Tham Tri Chính Sự hàm xuất tri ở Toại Dương, ngươi thấy thế nào?

Uông Nghĩa Vấn nghe thấy sau lưng rét run, biết đây là bởi vì bản thân hôm nay nghịch thượng phúng gián* Mạnh Đình Huy nên mới bị trục xuất khỏi chính đường, nhưng cũng không biết nói gì hơn mà chỉ cúi đầu nối: "Thần tạ bệ hạ long ân, thần nhất định sẽ dốc hết sức lực để hỗ trợ thái thượng hoàng đế cùng Bình Vương ở Tây đô Toại dương."

*Phúng gián: khuyên can; can gián; can ngăn (dùng lời lẽ mềm mỏng để khuyên vua)

Những trọng thần cùng hàng ngũ đều từng trận tâm hàn, dù biết rằng nhất triều thiên tử nhất triều thân, nhưng tuyệt không nghĩ tới tân đế vừa mới đăng cơ, sẽ ngay tại chỗ lập tức giáng chức một loạt lão thần tiền triều.

Nhưng không có một ai dám can đảm ra khỏi hàng nói gì nữa.

Người mở miệng phúng gián Mạnh Đình Huy thâm mông sủng tín là Uông Nghĩa Vấn, tuy được như nguyện khiến Mạnh Đình Huy bị giáng chức nhưng cũng phải bồi thường bằng chức quan của chính bản thân mình cùng với ba vị Phương, Trương, Tiết, mà lại không thể cãi lại cũng không thể phản bác, cuối cùng còn phải quỳ dưới long tọa, tung hô một tiếng bệ hạ thánh minh.

Một phen này Mạnh Đình Huy tuy bị giáng chức nhưng cũng không mất thánh sủng của Hoàng thượng.

Còn bọn họ thì lại trở thành vật hi sinh để tân đế đăng cơ giết gà dọa khỉ.

Tới lúc này mới triệt để hiểu rõ Hoàng thượng đâu còn là thiếu niên tuấn tú vừa mới tham dự chính sự quân vụ của mười một năm trước kia, mà rõ ràng chính là một đế vương trẻ tuổi dù thủ đoạn hay tâm thuật đều vô cùng kiên quyết mạnh mẽ.

Cổ Khâm cúi đầu, nhìn không rõ thần sắc, chỉ cung kính nói: "Trung thư không có ý kiến gì, đều nghe theo chỉ dụ của bệ hạ, mấy ngày nữa sẽ thông cáo thiên hạ, chuyện của Mạnh Đình Huy cũng đã bàn xong, mong bệ hạ nhanh chóng giáng tọa còn nhập Tây Hoa Cung, thiết yến để nhận bách quan xưng tụng."

Hắn nhìn Cổ Khâm, bỗng nhiên nói: "Cổ tướng nhiều năm qua thể quốc trung quân, thực là một hiền tướng hết lòng vì triều đình, nay ngoại trừ Bình chương quân quốc trọng sự hàm, cũng lĩnh chức thượng thư Tả bộc xạ kiêm môn hạ thị lang.

Cổ Khâm bất chợt ngẩng đầu, thần sắc kinh ngạc, giật mình nửa ngày dường như mới phản ứng lại, một mạch nói: "Thần có tài đức gì, sao dám nhận phong hàm này, xin bệ hạ nghĩ lại."

Triều thần đều kinh ngạc, không nghĩ rằng sau khi vừa liên tiếp giáng chức mấy người đông đảng, lại đối với Cổ Khâm phong thưởng như vậy.

Hắn cười nhẹ, "Cổ tướng đừng quá khiêm cự, Cổ tướng thân là lão thần lưỡng triều, phụ tá thái thượng hoàng đế cùng Bình Vương đã nhiều năm, bất kể chiến loạn hay thái bình, đều là thần tử trung quân, sao lại không dám nhận phong hàm này?"

Cổ Khâm lại cúi đầu, một hồi lâu không nói gì, cuối cùng khàn khàn nói: "Tạ bệ hạ long ân, thần sẽ cúc cung tận tụy, phò tá đại nghiệp của bệ hạ."

Hoàng y xá nhân ở phía sau góc điện từ từ bước ra sai người một lần nữa đem bốn phiến cửa điện mở ra, theo lễ chế để cho trên dưới hơn trăm tản quan đang chờ ở bên ngoài thềm điện bái lạy lần nữa, sau đó đi mời tân đế giáng tọa xuất cung, quần thần tướng lĩnh cũng xếp hàng phía sau, lên liễn hoàn nhập Tây hoa cung.

Bên ngoài ánh dương rực rỡ khắp nơi, mặt trời đã lên chính ngọ, mái ngói cong lưu ly bích thúy ở góc điện phát sáng, tường cung phía xa cũng một màu xanh trong, trời xanh mây trắng, chim chóc ríu rít, gió hạ ấm áp.

Vào lúc chạng vạng, trong cung có người tới phủ tuyên chiếu dụ của Hoàng thượng.

Mặc dù sớm đã có ngự y tới phủ xem qua, nhưng toàn thân Mạnh Đình Huy vẫn không có chút sức lực nào, nằm trên giường không thể ngồi dậy, người cầm chiếu cũng hiểu được tình trạng của nàng, nên mới sai hạ nhân Mạnh phủ thiết án cống chỉ*, chứ cũng không yêu cầu Mạnh Đình Huy dậy quỳ tiếp chỉ.

*Thiết án cống chỉ: bày bàn dài để dâng chiếu chỉ

Giáng chức làm Thiên chương các thị chế, tạm thời vào Sử quán để biên tu Khởi cư chú. .

||||| Truyện đề cử: Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử |||||

Nàng nghe xong, không biết sao trong lòng cực kỳ nhẹ nhõm, toàn thân đều như giãn ra. Liên tục thăng chức nhiều lần trong thời gian ngắn như vậy khiến trong tâm nàng tích tụ âu lo, bây giờ đột nhiên bị giáng chức, lại cảm thấy như là chuyện đương nhiên vậy.

Lại nghe nói Hoàng thượng trên đại điển đăng cơ lại đóng cửa đình nghị, liên tiếp giáng chức Phương Hoài, Trương Nhận, Tiết Bằng cùng Uông Nghĩa Vấn bốn vị trọng thần, mà lại phong tặng trọng hậu cho Cổ Khâm.

Nàng mặc dù không biết ban ngày rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể đoán được là có quan hệ với việc bản thân bị giáng chức, trong đầu lắp ghép lại cũng có thể đoán được đại khái, lập tức vừa than thở vừa thầm khen.

Nhưng vì đang mang bệnh nên cũng không có sức suy nghĩ nhiều, đợi đến lúc bầu trời tối đen, ăn một chút cháo trắng mà hạ nhân trong phủ làm theo lời ngự y căn dặn, sau đó liền buông màn mà nặng nề đi vào giấc ngủ.

Sau khi vào đêm không biết bao lâu, bên ngoài bỗng nhiên đèn nến sáng rực một viện, bên tai truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn của hạ nhân trong phủ. Không khí ban đêm hơi ẩm thấp, không biết lại qua bao lâu, cửa phòng nàng bị người đẩy ra, phát ra tiếng cót két thật nhỏ.

Nàng tưởng là tỳ nữ tới để chăm sóc cho nàng, nên liền quay đầu sang hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao lại hốt hoảng như vậy?"

Không có ai đáp lời nàng.

Nàng cảm thấy kỳ lạ, đưa tay muốn vén màn để nhìn cho rõ, nhưng người nọ lại trước nàng một bước đem màn vén lên, đưa tay tới sờ trán nàng.

Mặt của hắn ngược hướng ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ, nhìn không rõ lắm, nhưng nàng lại biết rất rõ ràng chính là hắn đã tới, lập tức cả kinh, lên tiếng nói: "Bệ hạ...Bệ hạ sao lại tới đây?"

"Ngô*"

*Ngô: NGÔ ê a (từ tượng thanh, tiếng đọc sách)

Hắn thật thấp giọng đáp một tiếng, không trả lời nàng, chỉ lấy tay bưng lấy khuôn mặt của nàng, thấp mắt tỉ mỉ quan sát nàng.

Bên trong phòng không có đèn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài điện hắt vào có vẻ cực kỳ ái muội, càng tôn lên sự gắn bó thân mật giữa nàng và hắn, tâm nhãn tương liên.

Nàng nhìn không rõ ánh mắt của hắn, nhưng trong lòng lại có chút rối loạn, hắn bây giờ đã là ngôi cửu ngũ chí tôn, sao có thể như lúc còn là hoàng Thái tử, tùy ý xuất cung đến tìm nàng?

Hắn thấy nàng đã bớt sốt không ít, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như lúc sáng sớm nữa, lúc này mới liêu bào ngồi xuống, chuyển qua cầm lấy tay nàng, nói: "Không yên lòng về nàng, nên tới thăm nàng một chút."

Nàng bị hắn nắm chặt tay như vậy, không khỏi rũ mắt, mím mím môi, không biết nên tiếp lời như thế nào.

Hắn chợt hỏi nàng: "Có cảm thấy ủy khuất hay không?"

Nàng biết hắn là đang hỏi việc nàng bị giáng chức quan giảm bổng lộc, liền lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Thần sao lại cảm thấy ủy khuất?"

Hắn vân vê đầu ngón tay của nàng, "Đã bệnh thành như vầy, lại tiếp chỉ phạt giáng chức, nên nghĩ rằng nàng sẽ ủy khuất."

Nàng lặng lẽ nhìn vào mắt hắn, cũng không biết nên nói cái gì.

Nghe những lời ấy của hắn, mới biết mình đã đoán đúng rồi, như vậy hẳn là hôm nay liên tiếp giáng chức bốn vị lão thần là mượn danh của nàng, mà từng chuyện lúc trước, mỗi lần nàng được đề bạt e rằng cũng đều nằm trong tính toán của hắn, để chờ có một ngày sẽ có lão thần nghịch nhan thượng gián, là hắn liền có thể lật tay mà thu cái lưới này lại.

Là hắn quá thông minh, hay là nàng quá ngốc.

Nguyên tưởng rằng hắn lần lượt đem nàng đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió là muốn nàng thay hắn dẹp bỏ mọi cản trở, lại không biết rằng hắn sao lại cần nàng tự cho là đúng mà đi giúp đỡ, hắn tôn hãn vô song, tâm tư đâu phải nàng có thể nhìn thấu.

Lúc này mới suy nghĩ rõ ràng, trước đây lúc Phương Hoài, Trương Nhận hai người tiến cử nàng vào Môn hạ tỉnh, hắn vì sao lại bất chấp cơn giận đêm trước đó mà ban thêm cho nàng hai hàm Giáo thư lang và phù bảo lang, hẳn là lúc đó đã trù tính tất cả rồi.

Giờ mới biết vì sao đêm hôm đó hắn biết rõ chuyện nàng đi tìm Liêu Tòng Khoan để thông đồng với Ngự Sử Trung Thừa Tiết Bằng, nhưng cũng không trách nàng ngăn nàng, mà sau đó lại mặc cho nàng tùy ý chuyên quyền một mình vào đài ngục.

Hắn bất quá là ngồi đợi nàng lần lượt chọc tức các lão thần, một lần lại một lần thăng quan chức bổng lộc cho nàng, để tới cuối cùng đem nàng giáng chức giảm bổng, đem cái chất vấn hắn sủng sai người tin sai người để quy tội cho các lão thần tiển cử sai người, sử dụng sai người, còn danh cương minh quân chủ đó của hắn lại không giảm đi một phân nào.

Nàng đúng là đánh giá thấp hắn, cũng đánh giá bản thân nàng quá cao.

Nhưng trong những lời hắn nói với nàng, đến tột cùng là có mấy phần là thật, mấy phần là giả, nàng còn có thể phân biệt rõ ràng hay không?

Hắn thấy nàng vẫn trầm mặc không nói, không khỏi buông tay, cúi người ôm lấy nàng, " Ta đã nói rồi, ta tốt với nàng, là bởi vì ta muốn."

Nàng thuận theo lực đạo của hắn mà động thân, nằm ở phía trên đầu gối của hắn, nhàn nhạt "ân" một tiếng.

Hắn đẩy mái tóc dài của nàng ra, đầu ngón tay vuốt nhẹ môi nàng, nhìn thần sắc không yên lòng trên khuôn mặt nàng, chợt lạnh giọng nói: "Nhưng nàng không tin."

Nàng nhấc mi, hơi hơi nhíu mày.

Hắn chợt khuynh thân, cúi đầu muốn hôn nàng, hai tay cũng hướng xuống áo nàng sờ soạng.

Nàng né tránh vài cái, đưa tay muốn cản hắn, thở khẽ nói: "Bệ hạ đêm khuya tới phủ của thần đã là hành vi không hợp lễ chế, nếu còn làm loại chuyện này, là muốn thần chết sao!"

Hắn bóp chặt cổ tay nàng, hung hăng hôn xuống, đầu lưỡi nóng bỏng ở giữa môi nàng đảo một vòng mới buông nàng ra, giọng khàn khàn nói: "Bây giờ mới nói ra những lời này, không cảm thấy lúc này đã trễ rồi sao?"

Nàng cực lực đè xuống tình triều trong cơ thể bị hắn khơi lên, nhìn hắn không lên tiếng.

Hắn đem nàng nâng lên ôm vào trong lòng, gắt gao siết chặt không buông, hồi lâu mới nói: "Có phải nàng oán ta hay không?"

Cằm của nàng đặt trên đầu vai hắn, đưa tay vòng qua cổ hắn, nói nhỏ: "Thần không có oán bệ hạ, thần yêu bệ hạ còn không kịp, sao có thể oán bệ hạ."

"Thật không?" Lồng ngực của hắn ấm áp, áp sát vào tim của nàng.

Nàng gật đầu: "Là thật."

Tay hắn hơi dùng sức một chút, ôm nàng dựa vào đầu giường, nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu của nàng.

Nàng cười khẽ, ôm chặt lấy hắn, "Thần oán hôm nay bản thân bị bệnh, hoàn toàn không thể nhìn thấy dáng vẻ của bệ hạ ở trên tử thần điện giáng chức bốn vị trọng thần."

Đôi mắt hắn hiện vẻ thâm thúy, lại không lên tiếng.

Nàng lại nói: "Thần hôm nay mới biết, trong lòng bệ hạ vẫn có ý muốn bảo toàn Cổ tướng."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv