Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 62: Đăng cơ [Trung]



Không đợi hắn mở miệng, nàng liền liều mình từ trong ngực hắn tránh thoát, khép lại vạt áo xong, nghẹn ngào: "Thần chưa bao giờ sợ cơn giận của điện hạ, thần tự biết tình ý của thần đối với điện hạ mà nói thật nhỏ bé không đáng nhắc tới, thần không hy vọng xa vời điện hạ có thể dùng chân tâm để đáp lại thần, chỉ mong điện hạ có thể tín nhiệm thần vô điều kiện."

Nàng nhìn tử y hồng quần đã thành một đống hỗn độn không chịu nổi ở trên giường, lại nói: "Điện hạ giao cho thần trọng trách, thần ở đại điển đăng cơ của điện hạ sẽ làm người khác không phục, dù sao những tế phục này tối nay đã bị thần làm dơ bẩn, thần còn có mặt mũi nào mặc chúng mà lên Tử Thần Điện."

Lưng hắn dựa vào đầu giường nhìn nàng, đôi mắt thâm u.

Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trở nên nghiêm nghị, quá mức dụ nhân lại quá mức lãnh tuấn, làm trong lòng nàng thời thời khát vọng, lại thời thời tự ti. Đến cùng là phải làm bao nhiêu, đến cùng là phải làm cái gì...Khuynh tâm khuynh tình, đặt hết vào một thân, đặt trọn cả đời này, nhưng vẫn chưa đủ...Phân không rõ là hắn không đoán không ra tâm ý của nàng hay là chính mình không hiểu được hắn.

Nàng cúi đầu thật thấp, dường như làm vậy mới có thể che giấu nồng đậm mất mát trong lòng nàng, chỉ nói: "Điện hạ đã không còn gì phân phó, thần xin lui điện." Sau đó nhanh chóng hành lễ qua loa với hắn, liền đi chân trần chạy ra bên ngoài điện thu lại váy áo, giày các thứ, tùy tiện mặc vào, rồi liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Bậc thềm thật cao thật dài, chồng chất lên nhau, dưới ánh nến trong bóng đêm càng lộ vẻ thê lương.

Nàng không nên như vậy.

Nàng cho tới bây giờ ở trước mặt hắn đều là dùng tươi cười nghênh đón, không hề sợ hãi, dù có hành động khiêu khích cũng nhiều lắm chỉ là bày trò ngang bướng, chưa từng giống như đêm nay vậy, động tình động khí, không quan tâm trước sau mà ở trước mặt hắn nói ra những lời bốc đồng như thế.

Phải chăng là do hưởng thụ được một chút ôn tình của hắn mới trở nên không biết tốt xấu như vậy...Lắc đầu, lại nhẹ gật đầu, khóe mắt bị gió thổi vào có chút đau đớn, lại có chút ẩm ướt.

Vừa đi qua Bắc Hoành môn phía trước Tuyên Đức Lâu, đã thấy Hoàng Ba dắt xe ngựa đứng chờ.

Nàng tiện tay chỉnh lại búi tóc đã sớm rối loạn, một thân quan phục nhu váy cũng đều không chỉnh tề. Trên đường đi đã chịu rất nhiều ánh mắt dò xét của nhóm cung nhân nội thị, lúc này nhìn thấy Hoàng Ba càng cảm thấy không thoải mái, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên liền lên xe, nói: "Trở về thôi."

Hoàng Ba thúc ngựa, ở bên ngoài cẩn thận hỏi nàng: "Mạnh đại nhân, mọi việc ổn cả chứ?"



Nhàn nhạt khẽ hừ một tiếng.

Hoàng Ba liền sang sảng cười, lại hỏi: "Thái tử điện hạ cũng tốt chứ?"

Nàng ngồi trong xe ngựa hơi ngẩn ra một lát mới đáp: "Tốt."

Thái tử điện hạ...sao có thể không tốt chứ, hắn chưởng toản thiên hạ, quyền hành chúng thần, thế gian này có chuyện gì mà hắn không thể tính kế, không thể lợi dụng được hay sao, có người nào có thể chống lại tâm thuật đế vương thâm sâu khó lường kia của hắn chứ.

Nàng nhắm mắt, đột nhiên cảm giác được toàn thân mệt mỏi vô cùng.

Nếu trong thiên hạ này có ai có thể thương hắn nhiều hơn nàng, nếu thiên hạ này có ai có thể nguyện gánh vác cái danh nịnh thần hơn nàng, nàng tình nguyện lui nhường cho.

Một tháng sau quả là có chiếu lệ phân công bách quan văn võ chủ trì trong nhị điển nhường ngôi và đăng cơ. Ngoài các nhóm quan được định theo thông lệ, còn có chỉ dụ chiêu cáo trên dưới trong triều, lấy Hữu Gián Nghị Đại Phu, Long Đồ Các Trực Học Sĩ Mạnh Đình Huy là quan dẫn đường trong đại điển đăng cơ của Thái tử.

Cả triều náo động tất nhiên không cần phải nói, mà ngay cả bách tính kinh đô và các trọng phủ đại huyện ở các chư lộ lân cận sau khi nhìn thấy chiêu cáo của triều đình cũng đều là kinh ngạc không thôi.

Nếu theo như lễ chế, những tưởng Mạnh Đình Huy bất luận thế nào cũng nên thượng tấu tạ ơn rồi từ chối ấn điển ấy đi. Lại không ngờ ba ngày sau nàng chỉ thượng tấu tạ ân, nhưng không hề nói gì tới việc hổ thẹn không thể nhận lấy danh vọng như vậy.

Thanh nghị chợt tuôn trào như sóng lớn, các trọng thần càng trở nên bất mãn với nàng, nhiều lần trên triều không thèm đếm xỉa gì tới nàng để bày tỏ phẫn ý. Nhưng chưa được nửa tháng đã nghe tin Ngự Sử Đài Thị Ngự Sử Tào Kinh được đề bạt làm Môn Hạ tỉnh Tả Tư Gián, bổ vào vị trí của Mạnh Đình Huy lúc trước, trong cung có lời đồn nói Tào Kinh được thăng chức là do Mạnh Đình Huy tiến cử với Thái tử, vả lại trước sau không thấy Tào Kinh cử tấu hạch tội Mạnh Đình Huy hành sự trong mắt không có kỷ cương lễ nghĩa. Bởi vì người người đều tin rằng Tào Kinh là cùng một phe với Mạnh Đình Huy, nên những kẻ mới vào triều làm quan càng muốn nương nhờ Mạnh Đình Huy để cầu vinh lộc.

Đêm đó trước khi rời khỏi đông cung, nàng xác thực đã mở miệng cự tuyệt mặc những điển tế lễ y kia, nhưng cách đại điển chưa tới nửa tháng, trong cung vẫn đem y sức đưa đến Mạnh phủ, trình tới trước mắt nàng.

Là vì ý của Thái tử, nên không ai dám không tuân.

Chương tử y đỏ tươi cùng với hồng sa nhu quần so với đêm đó đúng là càng lộng lẫy long trọng hơn, từng món từng món ngay ngắn chỉnh tề dường như vừa mới được làm lại, vả lại chỗ tay áo có thêu thêm kim văn, cùng được đưa tới còn có lưu quán tê trâm, kim hoa điền*, ngay cả những vật dụng cài tóc mà ngày thường nữ quan trong triều không được phép dùng cũng có trong đó, tất cả đều là kim châu phồn sức trong cung mới có, từng cái từng cái đều rực rỡ chói mắt.

*điền: hoa cài tóc

Mạnh Đình Huy nhất nhất đều nhận lấy, cung chỉ tạ ân, không hề có thái độ khước từ, càng làm cho nhóm quan nội thị tới Mạnh phủ tống y líu lưỡi.

Qua hôm sau liền đem việc này nói cho những người lắm miệng trong triều biết, lập tức lại dấy lên một hồi phong ba.

Ngày Hoàng thượng thoái vị, Thái tử đăng cơ càng tới gần, dân chúng toàn thành đều kích động, kiễng chân trông mong tân đế tân chính, lễ mừng sẽ giảm thuế, kinh quan trong lúc đó cũng gửi rất nhiều bái thiếp cho nhau, mong muốn lúc bắt đầu một triều đại mới sẽ lôi kéo được thêm nhiều quan hệ.

Duy chỉ có bên trong Mạnh phủ là thanh lãnh sắc tịch, hoàn toàn không để ý tới những sự tình ngoài kia, không ai biết Mạnh Đình Huy sau này có ý định gì.



Đại điển ngày ấy, còn chưa đến giờ dần, hạ nhân trong Mạnh phủ đã thức dậy châm đèn, để chuẩn bị mọi chuyện cho Mạnh Đình Huy vào cung tham gia đại điển.

Trời còn chưa sáng, tối đen như mực, bầu trời như đậy một cái vung lớn, gioongd như muốn che hết tất cả ánh sáng trong thiên địa.

Tỳ nữ bưng dụng cụ rửa mặt chải đầu tới gõ cửa, hồi lâu không nghe thấy Mạnh Đình Huy trả lời, liền rón rén đi vào, muốn gọi nàng dậy, lại thấy nàng một đầu đầy mồ hôi nằm co rút ở một bên giường, toàn thân run rẩy.

"Mạnh đại nhân..." tỳ nữ nhất thời hoảng sợ, tay chân luống cuống đi tìm hỏa chiết tử để đốt đèn lên.

Mạnh Đình Huy hơi hơi nhấc mi, đạm thanh nói: "Không có gì đâu, ta chỉ là ban đêm bị cảm lạnh, lúc này trong bụng hơi cồn cào khó chịu mà thôi..."

Tỳ nữ đưa tay sờ trán của nàng, đúng là nóng hổi, không khỏi cả kinh nói: "Đại nhân như thế này sao có thể vào cung? Hay là sai người vào cung nói một tiếng, đại nhân..."

Mạnh Đình Huy cố sức ngồi dậy, trên mặt càng trở nên tái nhợt, "Ta cũng không chết, sao không thể vào cung?"

Nàng bảo tỳ nữ lấy y phục đem ra, lại nói: "Hôm nay thay ta trang điểm một chút."

Tỳ nữ cắn cắn môi, xoay người đi lấy đồ, lại nhỏ giọng nói: "Rõ ràng là tiết tam phục*, ban đêm đại nhân sao có thể bị cảm lạnh...Nếu lỡ như là bệnh gì khác, sao có thể trì hoãn như vậy được."

*Tiết tam phục: tam phục; mùa nóng (chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu)

Mạnh Đình Huy mở miệng muốn khiển trách, lại không có sức lực, chỉ nhắm mắt lại để tỳ nữ thay từng kiện kiện y phục chỉnh tề cho mình, rửa mặt sơ một cái, lại được đỡ đi qua búi tóc đội mão.

Từ trước đến nay không hề son phấn, hôm nay trên khuôn mặt tái nhợt hơi phớt hồng, dường như trở thành người khác, xinh đẹp lanh lợi, khó biết được vẻ mặt thật.

Đợi một thân chỉnh tề hoa y tế phục hoàn tất, lúc lên xe rời phủ trời đã hơi sáng.

Hoàng Ba ở bên ngoài chờ đến nóng nảy, vừa thấy nàng liền vội vã thúc dục lên xe, lúc hạ màn xe mới nhìn thấy sắc mặt nàng có gì đó, giật mình nói: "Mạnh đại nhân thân thể không thoải mái sao?"

Hai bên thái dương Mạnh Đình Huy đều là mồ hôi hột, mới nói: "Ta hết thảy đều tốt, ngươi mau lái xe đi đi, hẳn là lúc này người của Thái Thường tự cùng với Ngự Sử Đài đều đã đến ngoài Đức Thọ Cung xếp hàng chờ đợi rồi."

Cứ như thế một đường phi tiên giá xa, lúc đến cửa cung đã nghe thấy Hoàng thượng đã rời khỏi Đức Thọ cung, hai bên đốt pháo, cấm vệ quân cùng đi theo làm nghi thức nghênh giá thăng ngự toạ, bắt đầu tiến hành lễ nhượng vị.

Mạnh Đình Huy bước đi vội vã, đến thềm cung điện màu đỏ bên ngoài Tử Thần Điện mới thấy Thái Thường Khanh cùng các nhóm quan viên phân ra thành hàng đứng chờ, lại có xá nhân từ bên Đức Thọ cung đi qua, nói rằng chủ trì chấp tiến ngôn đã xong, Hoàng thượng tuyên chiếu giáng tọa, lát nữa Thái tử sẽ mặc lữ bào xuất đông cung.

Nàng nghe xong liền không dám có chút chậm trễ, vội vàng một đường đi theo xá nhân tới truyền lời, hướng qua hành lang dài phía tây để đi qua đông cung thông tới Tử Thần điện.



Mới vừa đến trước hành lang khoảng một trăm bước, liền thấy một nhóm quan khiêng liễn mặc hoàng y đội ngũ chỉnh tề, khiêng liễn* thật nhanh đi tới.

*liễn: xe kéo; xe vua ngồi (người kéo)

Xá nhân đứng lại, nàng cũng đứng lại theo, cúi đầu chờ đợi.

Mồ hồi lạnh phía sau chợt tuôn ra, ý thức như bị thiêu cháy mờ mịt nặng trĩu, chỉ có thể nhìn thấy bộ liễn kia từ từ dừng lại, một người từ phía trên đi xuống, dáng đi ung dung mà bước về phía nàng.

Trước mắt nàng mơ mơ hồ hồ, nhìn không quá rõ ràng nhưng cũng không cần nhìn rõ ràng—cái người này, trừ hắn ra còn có thể là ai, ngoại trừ hắn hòa nhã lại cường hãn, tôn quý vô lượng ra, thì còn có thể là ai?

Không khỏi lui về sau nửa bước, hai gối khẽ cong, muốn quỳ xuống hành lễ nói: "Thần Mạnh Đình Huy phụng chỉ đến đây, nghênh điện hạ vào Tử Thần Điện, là dẫn đường..." . truyện xuyên nhanh

Còn chưa thể nói hết, cả người cũng chưa kịp quỳ xuống, ở trước mặt chúng nhân trong đại điển, nàng bị hắn kéo một cái tới trước mặt.

Hắn xuất thủ nhanh chóng, chuẩn mà lưu loát, nắm lấy tay nàng cũng không buông ra nữa, trừng mắt nhíu mày nhìn nàng một lượt, thanh âm trầm thấp nóng nảy: "Nàng bị bệnh sao?"

Chung quynh có những âm thanh thì thầm rất nhỏ, những đôi mắt quét tới, đều là kinh ngạc.

Nàng dùng sức rút tay lại, nhưng không thể rút khỏi lòng bàn tay của hắn, chỉ cảm thấy đầu óc một trận chóng mặt, nói: "Thần không có bệnh, đại điển quan trọng hơn, Hoàng thượng đã ở Đức Thọ Cung giáng tọa, cũng xin Thái tử điện hạ mau mau vào điện..."

Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, mở miệng nói: "Được."

Nàng thở nhẹ một cái, vừa muốn lui thân nhường đường, lại bị hắn hung hăng túm lại, cả người lảo đảo bị hắn dắt tay đi hướng về hướng Tử Thần Điện.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv