Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 60: Đãi định [Hạ]



...Là bởi vì hắn muốn.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng nghe hắn nói lời này, đêm hôm đó trong chợ đêm đầu đường Tây Tân, hắn đã từng nói lời này với nàng, nhưng lúc này nghe hắn nói lần nữa, lại cảm thấy trong mấy chữ này ẩn chứa ý vị mà nàng không thể nói rõ.

Nàng vẫn nhắm mắt như cũ, nhẹ giọng nói: "Chuyện mà điện hạ làm, tất nhiên là bởi vì điện hạ muốn mới làm. Điện hạ cho dù không nói, thần cũng hiểu được."

Chóp mũi ấm áp, một nụ hôn của hắn lại hạ xuống, bàn tay của hắn nhẹ nắn sau gáy của nàng, chợt nghe thanh âm trầm thấp của hắn, "Việc ta làm, cũng không phải đều là bởi vì ta muốn mà làm."

Nàng hơi mở to mắt.

Hắn nâng đầu nàng qua, ánh mắt giao với ánh mắt của nàng, lại nói lần nữa: "Nhưng ta đối tốt với nàng, là bởi vì ta muốn."

Nàng hơi chớp hàng mi mỏng, nhìn sắc mặt của hắn rất nghiêm túc, không hiểu vì sao hắn lại nhiều lần nhấn mạnh lời ấy như vậy, chỉ nói: "Thần đã biêt."

Hắn hơi giương môi: "Nàng sẽ nhớ kỹ những lời ta nói chứ?"

Nàng gật đầu, "Thần sẽ nhớ kỹ những lời này."

Giữa đôi lông mày lộ ra chút thần sắc hài lòng, bàn tay siết eo nàng một cái, đem nàng kéo ngồi lên, ngón tay dài vén tóc nàng ra, cúi người đặt lên bên cổ trắng nõn của nàng một nụ hôn.

Cảm giác được môi lưỡi của hắn đang ở trên làn da nàng chậm rãi nhẹ nhàng ve vuốt, thân thể không khỏi run rẩy, thấp mắt nhìn hắn.

Người thường tập võ, thắt lưng lộ ra sự tinh tráng, cái khố bằng lụa gấm kia tuột xuống nửa đầu gối, che đi một chút đôi chân dài, nửa che đi thứ trong quần đang bừng bừng phấn chấn, nhưng loại cảnh tượng nửa ẩn nửa hiện như vậy lại cực kỳ dụ hoặc.

Nàng nhìn không được híp mắt, thở khẽ nói: "Thần sợ là đã mê chết dáng vẻ này của điện hạ rồi..."

Môi lưỡi nóng bỏng một đường mút hôn đi lên, ngậm lấy đôi môi nàng không cho nàng nói tiếp, bàn tay trên thân thể nàng dùng lực một chút, giữ nguyên tư thế mà ôm nàng đứng lên, đặt nàng đè lên y án chu mộc kia.

Nàng bị hắn hôn đến hai mắt mông lung, cổn quang kim tuyến lấp lánh trên mặt đất, nam nhân trước mặt trong mắt tràn ngập dục hỏa, còn trái tim mình cũng thình thịch đập nhanh.

Tưởng rằng cuối cùng hắn cũng hành động, nhưng lại thấy hắn thò người lấy mấy cái phồn phục y sức kia qua đặt bên cạnh nàng.

Hắn không lấy áo trung đơn, chỉ giũ tử y đại đái kia ra, phủ lên thân thể trần trụi của nàng, bàn tay tham tiến vào lấy dây lưng buộc chặt lại, ngước mắt nói: "Có vừa người không?"

Vật liệu y phục lạnh như băng lướt qua làn da vừa bị hắn trêu chọc cực kỳ mẫn cảm, làm nàng không nhìn được hơi vặn vẹo một chút, vạt áo phía trước tử y hơi tản ra, dáng vẻ này của nàng so với không mảnh vải che thân lúc nãy còn muốn mê người hơn.

Hai tay nàng chống trên y án, nói nhỏ, "Chắc hẳn người của y cục dựa vào cỡ quan phục của thần mà làm ra, rất là vừa người."

Hắn hạ mắt, đưa tay lên nhẹ nhàng xé nửa vạt áo vứt đi, ánh mắt thẳng tắp thăm dò vào giữa khe sâu tuyết nộn, nói: "Chỗ này còn cần buộc chặt thêm chút nữa."

Trên mặt hắn tràn đầy dục hỏa gấp gáp khó nhịn, ánh mắt hắn lúc này trở nên càn rỡ buông thả, không còn kìm nén nhưng lúc trước, cũng không còn triền miên ôn nhu như vừa rồi, chỉ còn lại là vô tận ham muốn. Nàng thậm chí không cần hắn vuốt ve đã bị ánh mắt lúc này của hắn khẩy cho nhũ tiêm run rẩy.

Đôi mắt hắn nồng nhiệt, lòng bàn tay nóng hổi, nhưng sắc mặt vẫn ổn định như cũ, lại lấy váy hồng sa tới mặc vào cho nàng, động tác cẩn thận chậm rãi, nhấc lên cạp váy, khiến sa mỏng trơn nhẵn hơi lướt qua chân và thắt lưng của nàng, cuối cùng đem dây lụa mỏng ở cạp váy buộc lại.

Mặt của nàng cơ hồ đỏ như máu.

Dưới váy trống rỗng, trong nội y cũng trần trụi, một bộ y phục tế lễ trang túc long trọng lúc này lại gợi lên vẻ mị diễm phóng đãng như vậy, mới biết bản thân ở trước mặt hắn đúng là còn quá non nớt rồi.

Hắn ôm lấy eo nàng, bàn tay không nhanh không chậm mà luồn vào bên trong quần áo của nàng, giọng khàn khàn: "Ta thích nhìn dáng vẻ ăn mặc nghiêm trang của nàng."

Đêm hôm đó ở trong điện này, nhìn nàng một thân quan phục đỏ tươi đoan trang, trong đầu tưởng tượng đều là những hành động phóng túng dụ nhân kia của nàng, rõ ràng là đối lập như vậy, lại càng thêm kích thích, khiến hắn lại sẽ tưởng tượng tới đủ loại cảnh tượng xấu xa.

Nàng nói không nên lời, dường như muốn chìm đắm trong cảnh tượng ấm áp lại liêu hồn đoạt phách lúc này, mơ hồ cảm thấy hắn thật khác với ngày thường, nhưng lại không rảnh để suy nghĩ tại sao hắn lại bất chợt thay đổi như vậy, lướt qua đầu vai hắn, có thể thấy thanh cổn kim đái rơi trên mặt đất, không khỏi nói: "Điện hạ, cổn y..."

Tay hắn vẫn không nhanh không chậm vuốt ve thân thể nàng, không nói gì.

Đáy mắt nàng bỗng nhiên hơi ảm đạm, nói nhỏ: "Mấy ngày nữa điện hạ đăng cơ, đến lúc đó ở trên long tọa, thần chỉ có thể ở bên dưới mà hô『 vạn tuế 』, chỉ sợ rằng không thể cùng điện hạ gần gũi như lúc này."

Hắn vẫn như trước không nói gì, nhưng ngón tay lại có chút cứng lại.

Nàng tựa vào vai hắn, thấy hắn thủy chung không nói, nghĩ rằng hắn lại tức giận, liền lại khẽ cười nói: "Hôm nay điện hạ làm như vậy, trái lại sẽ làm thần hiểu lầm điện hạ rất yêu thích thần."

Vốn là nghĩ nói giỡn muốn buộc hắn mở miệng, để hắn lên tiếng bác lời nàng, nhưng đợi một lát, cũng không nghe thấy hắn nói gì cả.

Hắn chỉ quay đầu hôn lên vành tai nàng, hôn hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Ta không cầu 'vạn tuế', chỉ nguyện trời ban cho ba mươi lăm năm, lúc này nhận lấy giang sơn, mười năm dưỡng bách tính, hai mươi năm trí thái bình, thì cuộc đời này đã đủ rồi."

Nàng hơi sững sờ, không ngờ hắn lại nói với nàng những lời này, một hồi lâu, mới rũ mắt, ôm chặt thắt lưng của hắn, mỉm cười nói: "Vậy thần liền bồi điện hạ ba mươi lăm năm, nhìn điện hạ củng cố giang sơn, nhìn điện hạ dưỡng bách tính, nhìn điện hạ trí thái bình...Không chết sẽ không rời điện hạ một bước."

Bàn tay hắn dùng sức, ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, "Mạnh Đình Huy."

Nàng ân một tiếng, không biết vì sao hắn luôn thích gọi tên nàng như vậy, mà chính mình cũng vô cùng ưa thích hắn họi nàng như vậy, tựa như một tiếng thật giản giản đơn đơn này có thể bao hàm hết thảy những lời hắn muốn nói, nàng đều nguyện nghe hắn nói---cho dù những lời hắn muốn nói, có lẽ vốn cũng không phải những điều nàng muốn nghe.

Nàng có thể cảm nhận được những tâm tình nồng liệt lại nội liễm kia của hắn, cũng có thể phân biệt được những mầm hỏa diễm đang ngày càng mãnh liệt trong đôi mắt hắn, ngọn lửa kia hừng hực không ngớt, muốn đốt sạch toàn thân nàng, nhưng cũng không thể chống cự nổi lời dụ mời cám dỗ không tiếng động này của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm nàng chốc lát, rồi hạ xuống từng nụ hôn nhỏ vụn trên vùng da thịt lộ ra bên ngoài của nàng, lại vùi đầu xuống, lúc nặng lúc nhẹ mà cắn mút cặp nhũ non mềm bên trong vạt áo của nàng.

Nàng chen chân vào kéo thắt lưng hắn lại gần một chút, đến lúc thứ cứng rắn bừng bừng phấn chấn kia dán lên cánh hoa non mềm ướt át của nàng, mới thở khẽ ghé sát vào tai hắn nói: "Điện hạ..."

Đôi tay hắn nâng mông mềm lên, trái phải nhẹ ma sát, khiến nàng bị hắn cọ sát đâm vào không sâu, thấy đôi môi đỏ mọng của nàng ngay cả thở cũng run rẩy, mới hơi khép mắt, gọi nàng: "Mạnh Đình Huy."

Thần sắc nam tử trước mắt vẫn còn ẩn nhẫn, càng làm nàng khó nén kích thích, dưới thân trở nên càng ướt át, bụng dưới cũng như có ngàn con kiến cắn xé, không khỏi hơi nâng thắt lưng, đột ngột đưa của hắn tiến vào.

Cảm giác đau xót, lại thấy vẻ mặt hắn kinh ngạc, đôi tay nâng dưới mông nàng cũng cứng lại không hề chuyển động.

Biết là sẽ đau, nhưng lại không ngờ sẽ đau đến mức này, lập tức cắn môi không lên tiếng, toàn thân căng thẳng, không biết phải làm như thế nào.

Hắn không chuyển động, chỉ là ngưng mắt nhìn nàng, đợi lúc thấy bên trong nàng dần dần ẩm ướt hơn, mới từ từ lui ra ngoài một chút, rất sợ làm đau nàng.

Nàng nhíu chặt mi, nhẹ giọng rên một tiếng, tựa như là đau, lại tựa như thư sướng.

Tiếng rên này làm hắn càng trở nên cứng rắn nóng bỏng, trong lòng chỉ cảm thấy giống như bị nàng cắn vào môi, vừa đau vừa nhột, cực kỳ khó nhịn, không khỏi thử đi vào một chút, thấy chân mày nàng giãn ra, lại đi vào một chút...

Hai tay nàng gắt gao siết chặt đầu vai của hắn, khuôn mặt ửng hồng, dưới thân lúc đầu là vừa đau vừa ngứa, sau đó đau nhức dần biến mất, càng ngứa hơn, đợi động tác của hắn nhanh hơn một chút, mới cảm thấy một mảnh ê ẩm, tê dại, nhịn không được thở gấp kêu thành tiếng: "Điện hạ..."

Hắn cúi đầu ngậm lấy dái tai của nàng, đầu lưỡi thật nhanh mút khuấy, cảm thấy nàng ở trong ngực càng run rẩy, liền bỏ một tay ra, vén váy hồng sa của nàng lên bên hông, ngón tay dài nhào nặn bên trong bắp đùi của nàng, lại duỗi tới chỗ hai người giao nhau, nhẹ nhàng nhấn lên điểm đó của nàng.

Nàng không chịu nổi kích thích bậc này, không khỏi giơ tay lên kéo lấy tóc hắn, nhưng tay lại vô lực, toàn thân cũng mềm nhũn, hai đùi vòng qua hông hắn nhẹ nhấc lên từng trận, trong miệng liên tục khinh ngâm.

Hắn lại từ từ ngừng lại, khàn khàn giọng nói bên tai nàng: "Đi vào nội điện."

Nàng bị hắn làm cho thần trí điên đảo, chưa kịp hoàn hồn, đã cảm thấy cả người bị nhấc lên, bị hắn một đường ôm vào nội điện.

Màn trướng xanh xanh phủ xuống phất phơ, trên giường là lụa tơ mát lạnh mềm mại, màn che màu đen, mấy đóa kim hoa, một phòng tràn đầy dụ hoặc.

Lúc nàng được hắn thả xuống, bụng dưới không tự chủ nhẹ co rút lại, giương mắt thấy sắc mặt hắn nhất thời thay đổi, còn không đợi nàng kịp phản ứng, hắn chợt đẩy thắt lưng, đâm vào thật sâu.

Quần áo lộn xộn quấn lấy nhau, hắn lại muốn đưa tay xé váy của nàng, nàng cười sợ hãi kêu lên, đưa tay ngăn hắn lại, hai chân kẹp chặt thắt lưng hắn, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, ở bên trong thử hơi co rút lại một chút.

Hắn quả nhiên dừng tay, thở gấp, hai tay siết chặt eo của nàng, tư thế vào ra càng thêm mãnh liệt, vùi đầu cắn lấy môi nàng, hung hăng nói: "Nàng thật là...lớn mật...càn rỡ..."

Thanh âm mỗi một chữ lại tiến thật sâu vào cơ thể nàng một cái, nàng thở gấp, đưa tay chống lấy thành giường, lại chuyển qua thăm dò kẹp chặt thắt lưng hắn, đầu ngón tay bấu vào trong da thịt của hắn, toàn thân cũng đang run rẩy, chân nhỏ cố gắng kẹp chặt lại tới gần như co quắp.

Hắn kéo nàng lên, đem thân thể nàng dựa vào một bên cột giường, lực ở eo đột nhiên chậm lại, chỉ nhẹ cạn mà cọ sát nàng, một tay nhào nặn ngực mềm của nàng.

Nàng run rẩy càng thêm lợi hại, thắt lưng theo bản năng đẩy về phía trước, nhưng hắn lại cố ý lui về sau, làm nàng ham muốn nhưng lại không chiếm được, qua mấy lần tới lui cuối cùng nàng khẽ nấc ra tiếng: "Điện hạ, thần biết sai rồi..."

Hắn nhấc mi, chợt đưa nàng ấn vào trong ngực, bàn tay ấn mông của nàng, thắt lưng dùng sức ra vào, tận tâm tận lực thỏa mãn nàng.

Nàng là cố chấp như vậy, kiên cường như vậy, lại mềm dẻo như vậy, thơm mịn như vậy, làm hắn không nhịn được muốn một lần lại một lần ra vào bên trong nàng, ra vào nàng ngàn vạn lần cũng không thấy đủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv