Thân thể của hắn hơi chấn động, bàn tay đang ôm sau đầu nàng càng chặt hơn ba phần.
Đêm hôm đó ở trong điện đông cung này, đã biết nàng biết tri thức hiểu lễ nghĩa chỉ là biểu hiện bên ngoài, phía sau đó là tâm tính càn rỡ làm bậy, cũng biết đối với hắn nàng có bao nhiêu mê người, chỉ tưởng tượng tới dáng vẻ nàng nằm trên người hắn, cũng đủ làm máu trong toàn thân hắn sôi sục.
Huống chi là tình cảnh như lúc này, bộ ngực mềm mại dán vào chân hắn, gương mặt nhẵn mịn kề sát bụng dưới của hắn, bàn tay phải chuyên viết thư mặc lại đang cầm lấy của hắn, mà cái miệng kia lại không kiêng nể gì, môi đỏ mọng linh hoạt dùng răng và lưỡi lại đối với hắn làm ra chuyển động như vậy.
Từ năm Hoàng thượng mười bốn tuổi đăng cơ đến nay, nữ chủ thiên hạ đã hơn ba mươi năm, dân phong của các lộ trong nước càng ngày càng cởi mở, nữ tử bên ngoài có thể học làm quan, bên trong có thể hưu phu xuất hộ, bất luận là bên trong hay là bên ngoài, tuy không phải mọi chuyện đều có thể sánh được với nam tử, nhưng tác phong làm việc so với trăm năm tiền triều cũng đã cởi mở hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng nàng như vậy, hắn cũng thật không ngờ, nàng lại biết làm thế nào có thể lấy lòng hắn, ngón tay dài không nhịn được luồn qua mái tóc đen dài của nàng, lòng bàn tay khẽ xoa lấy mang tai của nàng.
Nàng phục trước hắn, mi mắt rũ xuống, đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng một cái, liền mân môi không làm gì nữa, ngay cả bàn tay đang cầm của hắn cũng có chút ngập ngừng, chỉ là hơi vân vê dưới lòng bàn tay, rồi lại lặng lẽ giương mắt liếc hắn.
Suy cho cùng cũng là chưa hiểu sự đời, cho dù gan lớn không biết sợ, nhưng cũng không biết làm như thế này rốt cuộc có đúng hay không.
Hắn chạm vào ánh mắt nàng, lập tức hiểu ra, liền đưa cái tay xuống, dùng sức đem thân thể nàng kéo lên, chậm rãi ôm lấy nàng.
Thở dài một hơi, trong ngực nóng lên.
Đầu của nàng chôn vào hõm cổ của hắn, nghiêng mặt qua hôn hắn, tay lại theo bản năng lướt qua những nơi mẫn cảm kia một chút, nhưng vừa mới sờ soạng vài cái, đã bị hắn bất chợt xoay người đè xuống.
Hoảng sợ thở gấp một tiếng, lại cắn môi mỉm cười, đôi tay men theo lồng ngực trườn lên ôm lấy cổ hắn.
Cánh tay của hắn thăm dò vuốt dọc xuống phía sau nàng, đem nàng ôm lấy, dùng khuỷu tay chống đỡ, cứ như vậy nửa nằm sấp trên người nàng, cúi đầu hôn lên vành tai của nàng, giọng khàn khàn nói: "Đừng lộn xộn." Dừng một chút, lại thấp giọng nói: "Để cho ta ôm nàng một lúc."
Một thanh âm triền miên mang theo ham muốn như vậy, một lời trầm thấp ôn nhu như vậy, lập tức làm thần phách nàng tan rã, cơ hồ khiến nàng cho là hắn cũng rất yêu nàng.
Môi đỏ mọng run rẩy mấp máy, muốn mở miệng hỏi, nhưng lời nói tới bên môi lại như thế nào cũng không nói nên lời.
Không phải sợ hắn nói ra những lời nàng không muốn nghe, mà là sợ những lời của hắn sẽ làm nàng dấy lên những kỳ vọng không nên có. Là đế vương có mấy lời là xuất phát từ chân tâm, là thần tử sao có thể khuynh tâm mà tin tưởng những lời đó đây? Không bằng cứ giống như bây giờ, nàng thương hắn, yêu hắn, là được rồi. Bất luận tương lai dù có xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ không...hận hắn.
Nên liền nghe lời hắn, không động đậy nữa, hai tay ôm chặt hắn, để cho hắn ôm nàng.
Trên vai phải của hắn có một vết xương lõm nho nhỏ, bên cạnh là một vết chai phồng rộp, nàng nhận ra được đó là do quanh năm tập bắn cung, vác trường cung đeo túi tên mà để lại vết chai. Trong đầu không khỏi nhớ đến đại điển kỵ xạ ở Bắc Uyển một năm trước, hắn phóng ngựa rong ruỗi, anh khí mạnh mẽ, khí thế chấn áp quần thần tưỡng lĩnh, tư thái kiêu hãn.
Giống như trên thế gian này, chỉ cần có hắn, chỉ cần hắn ở đó, sẽ không có người nào, không có chuyện gì có thể tranh đoạt được hào quang của hắn, có cô gái nào mà không khuynh tâm với hắn đây?
Môi của nàng dán lên vai hắn, đầu lưỡi liếm qua vết chai kia.
Hắn cúi đầu thở gấp, dường như hoàn hồn, hai cánh tay lại dùng lực, ôm nàng lật người lại, để nàng một lần nữa nằm sấp trên người mình, một tay vuốt ve lưng nàng, tay kia nhẹ nhàng nắn bóp thân thể nàng, mở miệng nói: "Nhiều thủ đoạn như vậy, là ai dạy nàng?"
Ngữ khí trầm hoãn như muốn chìm đắm người khác, không giống chất vấn, lại tựa như tán tỉnh.
Nàng híp mắt, khóe môi nhẹ giương, mỉm cười nói: "Điện hạ không biết thần đọc rất nhiều sách vở sao?"
Hắn gảy gảy mái tóc dài của nàng, lại nhìn khuôn mặt non mịn của nàng, thấp giọng nói: "Ngay cả những dâm diễm chi thư này cũng đều đã đọc qua rồi sao?"
Nàng gật đầu, mím môi nói: "Mấy năm trước điện hạ không nghe thây trong nước ta lưu truyền bản kia sao, trong đó dùng câu từ tinh diệu tuyệt luân, sau khi thần vào triều cũng có nghe thiên kim của Lưu đại nhân trông coi Bí Các Hiệu lý cũng tán thưởng quyển sách này."
Hắn khiêu mi, giống như suy tư, hồi lâu mới nói: "Ta cũng đã đọc qua."
Trầm Tri Thư năm đó lúc còn ở Thái học, cũng thích vơ vét những thứ thư vật này, bất luận là đông cung tập, dâm thư tử quyển, hay là xuân nang diễm cẩm, kỳ xảo ngoạn khí, đều là vụng trộm mang vào cung cùng hắn xem.
Nàng nghe hắn cũng đã đọc qua, không khỏi cắn môi mà cười, ngửa mặt kề sát vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói: "Lúc trước trong tiết nữ học ở Trùng Châu Phủ, thần đã từng giảng giải qua những diễm từ trong sách cho mọi người nghe."
Hắn tà mi thấp mắt nhìn nàng.
Khuông mặt nàng cười rạng rỡ, một đôi mắt trong veo như nước, khóe môi cọ vào tai hắn, nhỏ giọng nói: 『Một cái nguyên soái đầu trọc, một cái tướng quân miệng hô, nguyên soái thương thương đều đâm sát hồng tâm, tướng quân kiếm kiếm chỉ ngậm lấy mã não... 』
Đây vốn là những câu từ hạ lưu dâm uế, nhưng lại bị nàng nửa đứng đắn nửa trêu đùa như vậy mà nói ra, lại dùng mị thái tế thanh tế khí như vậy, lại làm hắn trong lòng nảy sinh tình cảm khác.
Nàng lại nói: "Lúc đó những nữ tử trong trường vụng trộm truyền tay nhau sách này, lại đem những thi từ trong sách chép ra, nhiều lần vụng trộm thảo luận..." Nàng thấy hắn yên lặng lắng nghe, liền chồm qua hôn hắn một cái, mới cười nói: "Chỉ có thần đọc một lần là hiểu được rồi."
Hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tuy biết nàng vô cùng để ý công danh, nhưng lại không ngờ ngay cả loại chuyện như vậy cũng có thể làm nàng đắc chí như thế. Nhìn thấy đôi môi ánh mắt dáng vẻ của nàng, trong lòng chỉ cảm thấy sóng triều cuồn cuộn.
Chưa bao giờ có nữ tử nào có thể bộc trực không hề che giấu ở trước mặt hắn như vậy, cũng chưa từng có nữ tử nào có thể toàn tâm toàn ý khuynh tình giao phó hết cho hắn như vậy.
Nụ cười trên mặt dần dần tràn ra, cuối cùng cũng thấp cười ra tiếng.
Nàng nhìn chăm chú, thấy trên khuôn mặt hắn hiện tươi cười, không khỏi nhẹ giật mình, một lát mới chậm rãi đưa tay sờ khuôn mặt của hắn, lẩm bẩm nói: "Điện hạ..."
Hắn thuận thế hôn nàng, bàn tay nhẹ nắn bóp cặp mông đang vểnh lên của nàng.
Nàng mặc hắn hôn môi vuốt ve, nửa ngày mới nghiêng mặt thở dốc, sau đó lại nhìn hắn, thấy đáy mắt hắn vẫn còn ý cười, không khỏi động dung, nhẹ giọng nói: "Điện hạ cười rộ lên, thật là đẹp mắt."
Hắn lại giương môi, tiếu văn ở khóe miệng thật sâu, dị sắc song đồng nửa khép hờ, dáng vẻ lười biếng thần sắc gợi tình, bàn tay một đường phủ lên trên, ôm lấy mặt của nàng, lại trượt qua đầu vai, hai ngón tay véo nhẹ nhũ tiêm của nàng.
Nàng khoan khoái than nhẹ, thấp đầu dựa vào trước ngực hắn, một chân quấn lên thắt lưng hắn, "Điện hạ."
Trên người hắn vẫn còn những dấu cào của nàng, điểm điểm màu đỏ nhạt in trên thân thể rắn chắc màu lúa mạch, vừa khiêu khích vừa kích thích.
Mặc dù không một phen kịch liệt giống lúc nãy, nhưng động tác lúc này của hắn đã bắt đầu nhuộm đẫm dục vọng, dùng hết khả năng để đốt lửa trong cơ thể nàng.
Nhưng hắn cũng chỉ vuốt ve nàng như vậy, cũng không đòi hỏi gì nữa, dường như cùng với nam nhân lúc nãy xé rách quan phục của nàng, cắn xé cơ thể nàng căn bản không phải là một người.
Nàng nhàn nhạt nhắm mắt, hơi không hiểu được hắn.
Hắn trước giờ đều nói ít làm nhiều, tâm sâu khó dò, bị nàng chọc giận cũng khổng phải là lần đầu tiên, những hành động thô bạo vừa nãy nếu là để trút giận, sao giờ khắc này lại ôn nhu như vậy, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được lúc này dục vọng của hắn càng thêm hừng hực, nhưng không hiểu hắn vì sao vẫn chậm chạp mà không tiến lên.
"Mạnh Đình Huy." Hắn chợt ôm nàng chặt hơn một chút.
Nàng cũng chỉ mở to mắt, ân một tiếng đáp lại: "Điện hạ."
Hắn hôn lên trán nàng, đôi môi ấm áp dừng lại trên trán nàng, thật lâu không dời đi, "Ta tốt với nàng, là bởi vì ta muốn."
1