Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 56: Triều dũng [Trung]



Trầm Tri Lễ nghe vậy lại cười lạnh, nói: "Tướng gia đối với Thái tử rõ ràng chính là một lòng trung đảm, nhưng vì sao lại trở thành người bảo thủ cố chấp bao che bè đảng trong miệng người khác? Nhạc Yên quả thực ngu muội không hiểu, dám xin tướng gia chỉ giáo một phen."

Cổ Khâm mặt lạnh không nói, gập chân ngồi xuống, hồi lâu mới lại nhìn nàng một cái, nhíu mi thở dài: "Ngươi thật là tâm tính trẻ nhỏ."

Nàng vẫn đứng đó, không chịu lui một phần.

Hắn liền che lại quyển sách, hỏi nàng: "Ngươi có từng nghe nói qua, tiền triều Đại lịch năm thứ mười hai, chuyện lúc đại hôn của mỗi người Hoàng thượng cùng Bình Vương?"

Trầm Tri Lễ ngẩng đầu, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói đến việc này, chỉ theo bản năng nói: "Khi còn bé tất nhiên đã nghe gia phụ gia mẫu đề cập tới, cũng có xem qua bản dã sử của gia phụ."

Năm đó Bình Vương còn chưa phải là Bình Vương, mà năm đó Hoàng thượng cũng không phải là Hoàng thượng như hiện nay.

Bình Vương lúc đó còn là Đông Hỉ Đế danh chấn thiên hạ, hoành thương lập mã chấn động tường thành ngũ quốc, tình cảm dịu dàng chỉ dành cho một mình Hoàng thượng, nhưng vào năm Đại Lịch thứ mười hai, lại sai sứ giả đến xin lấy một nữ tử trong tôn thất của Hoàng thượng làm hậu, mà Cổ Khâm chính là sứ giả được Bình Vương cử đi năm đó, lập hậu chưa tới nửa năm, ở trong nước, Hoàng thượng cũng tổ chức đại hôn, nạp Hàn Lâm y quan trong điện Giám Ninh làm hoàng phu.

Nàng dù chưa không tự mình nhìn thấy buổi thịnh điển lúc đó, nhưng cũng có thể tưởng tượng chuyện đại hôn một trước một sau của hai vị đế vương sẽ oanh động thiên hạ như thế nào.

Cổ Khâm thu vẻ nghi hoặc của nàng vào mắt, lại nói: "Ngươi cũng biết, năm đó Hoàng thượng cùng Bình Vương tuy là đại hôn cùng một năm, nhưng Bình Vương là tự mình chiếu chỉ khiến sứ giả đến cầu chi nữ trong tôn thất của Hoàng thượng, mà Hoàng thượng lại là do chúng thần trong triều bức bách, vạn bất đắc dĩ mới như vậy? Ngươi có biết, năm đó người đã dẫn đầu quần thần bái biểu thượng tấu bức bách Hoàng thượng thể quốc đại hôn,chính là Liêu Văn Trung công Liêu Tuấn, người được trên dưới trong triều hạ xưng là hiền tướng tiền triều?

Trầm Tri Lễ nghe hắn liệt kê từng chuyện cũ năm xưa, lại không nói chữ nào đến thế cục trong triều hiện nay, không khỏi hơi khó hiểu, nhíu mi tỉ mỉ suy nghĩ hồi lâu, trong đầu chợt lóe sáng, dường như mơ hồ nắm được điểm mấu chốt.

Hắn cũng không nhìn nàng nữa, đưa ánh mắt nhìn về xa xa bên ngoài cửa sổ: "Bình Vương năm đó mười lăm tuổi đăng cơ, mười sáu tuổi tự mình chấp chính, sát phạt quyết đoán tự mình định đoạt, trong triều không người nào dám làm trái ý ngài, mà Hoàng thượng từ năm mười bốn tuổi đăng cơ, ban đầu là do trọng thần của tiên đế phụ tá, lấy Liêu công cầm đầu nhóm lão thần Nhị Phủ, mặc dù thay Người bình đảng tranh, trị quốc sự, nhưng Người ở mấy năm trước trước khi cha ngươi xây dựng được thế lực trong triều, làm sao lại không bị nhóm cựu lão trung thần này cản trở khắp nơi?"

Nàng gắt gao nhìn hắn, "Tướng gia..." tuy miệng không nói ra, nhưng nàng đã biết ý của hắn là gì.

Cổ Khâm hơi nhếch khóe miệng, thanh âm hạ xuống: "Thái tử thế nào lại có thể không biết chuyện xưa của hai vị đế vương? Ngài ấy đối với thuật làm vua, những việc đảng tranh chính đấu những thứ này, sợ là so với các lão thần trong triều còn tinh tường hơn nhiều."



Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: "Cổ Khâm ta một đời trung thượng, cho dù năm đó Bình Vương yên lặng đem cả giang sơn tất cả dâng cho một mình Hoàng thượng, ta cũng không dám oán trách, bây giờ càng sẽ không có hành vi bất trung đối với Thái tử! Nói về đủ loại hành vi chống đối của Đông đảng, ta mặc dù có khả năng thay Thái tử dẹp yên, nhưng ta sao dám thay thế Thái tử? Ta nếu thay Thái tử sửa trị những hành động ngỗ nghịch của Đông đảng, thì người trong thiên hạ đều biết trong triều có Cổ tướng hiền đức, nhưng lại không biết phía sau có Thái tử mưu lược. Ta sao có thể lại dẫm vào vết xe đổ của Liêu văn trung công đối với Hoàng thượng năm đó?"

Trầm Tri Lễ mím mím môi, nói nhỏ: "Cho nên tướng gia thà rằng không cần danh hiền tướng, nhưng lại muốn giành một cơ hội để Thái tử tự mình nắm giữ triều chính? Nhưng tướng gia cũng không phải là Liêu Văn Trung công, dù lúc này thay Thái tử lo liệu triều chính, tương lai sau khi Thái tử đăng cơ, tất cũng sẽ không như Liêu công năm đó đối với Hoàng thượng vậy, quân vụ triều chính khắp nơi làm khó Thái tử, tướng gia tội gì lại muốn ủy khuất chính mình như vậy?"

Cổ Khâm liếc nàng một cái, "Ngây thơ!" Ngón tay hắn gõ vào mép bàn, nói: "Ta hỏi ngươi, Thái tử vì sao lại thân cận với cha ngươi như vậy?"

Nàng hơi nhíu mi, suy nghĩ một chút, nói: "Là bởi vì cha ta là thái phó của Thái tử, Thái tử thuở nhỏ đã thường ở bên cạnh để học tập."

Cổ Khâm lại lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Là bởi vì cha ngươi từ sau khi tiếp nhận chức thái phó Thái tử, liền không hề tham dự vào triều chính nữa, nếu cha ngươi tới bây giờ vẫn còn tham tri chính sự, Thái tử tuyệt sẽ không thân cận cùng ông ấy như bây giờ."

Trầm Tri Lễ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn hắn.

Cổ Khâm lại nói: "Từ xưa, làm quân vương tối kỵ nhất chuyện gì, lại am hiểu nhất là chuyện gì? Ngươi nhìn Thái tử bây giờ đối với triều thần đông đảng có phần nghiêm khắc, đó là bởi vì mấy năm gần đây thế lực của Đông đảng quá thịnh, mà ta lại rất được trong triều thỉnh nghị tán thưởng, nếu bây giờ đổi lại là Tây đảng thế thịnh, Thái tử chắc chắn cũng sẽ để Phương Khải gánh tội danh làm thần không đúng chức trách—đó là thuật cân bằng quyền lực của đế vương, Thái tử hiểu quá rõ. Ngươi cho là ta lần này cáo bệnh ở phủ, không dự chính sự, chỉ đơn giản là muốn vì Thái tử lập uy lập danh sao? Ta sao có thể không suy nghĩ cho bản thân chứ, nếu ta thay Thái tử bình đảng tranh, trị quốc sự, cái danh hiền tướng này trong ngoài truyền xa, mà khi Đông tây nhị đảng không còn lại đấu đá lẫn nhau, Thái tử sẽ dùng tới cái gì để quản chế được ta, sao có thể tiếp tục tin tưởng ta? Quyền hành đế vương, lưỡng đảng cao thấp, vốn là chuyện không thể định ra trong phút chốc---Ngươi hãy nghĩ lại án tăng ni chấn động thiên hạ mười một năm trước, thế lực tây đảng lúc đó sao lại trương cuồng như vậy, triều quan có liên quan tới án đó có bao nhiêu người thân cận Phương Khải? Thái tử có từng nương tay chút nào không? Mà hiện tại Thái tử đối với Phương Khải là thân cận tới bậc nào, năm đó ai có thể đoán được điều này?"

Trầm Tri Lễ sắc mặt thay đổi mấy lần, không nói ra lời.

Cổ Khâm nhìn về phía nàng, ánh mắt nghiêm túc mang theo chút ý khiển trách: "Ngươi nếu nghĩ rằng Thái tử không muốn lưỡng đảng trong triều không ngừng tương tranh, đó chính là mười phần sai. Nếu nói trong triều có ai muốn nhìn thấy hai đảng tương tranh không ngừng nhất, thì người đó không thể nghi ngờ chính là Thái tử!"

Yết hầu của nàng từng trận siết chặt, không ngờ tới Cổ Khâm sẽ nói thẳng những chuyện trong lòng với nàng, càng không nghĩ tới hắn sẽ nói ra những lời như vậy, ngay lập tức cảm thấy chính mình đường đột lỗ mãng, lại dám tới phủ trách hắn chuyện cáo bệnh, không khỏi cắn môi một lát, mới đổi chủ đề nói: "Tướng gia cũng biết chuyện Mạnh Đình Huy được đề bạt Hữu Gián Nghị Đại Phu, Long Đồ Các Trực Học Sĩ?"

Cổ Khâm chậm rãi gật đầu.

Trầm Tri Lễ thấy hắn không có phản ứng gì quá mức, không khỏi hơi cảm thấy kỳ quái, lại hỏi: "Mọi người trong triều đều nói Thái tử làm vậy thực không thỏa đáng, tướng gia không muốn thượng tấu khuyên Thái tử suy nghĩ lại sao? Dù sao thì từ lúc đó, những tin đồn phê phán Mạnh Đình Huy ở trong kinh cũng đã cực kỳ khó nghe rồi..."

Cổ Khâm nhìn thẳng nàng, ngắt lời nói: "Thái tử hành sự mặc dù đôi khi trương cuồng không cố kỵ, nhưng trong tâm lại suy nghĩ vô cùng thấu đáo, chắc chắn sẽ không bởi vì một nữ tử mà coi thường triều chế như vậy đâu."

Nàng hạ mi suy nghĩ: "Đây là vì sao?"

Cổ Khâm thần sắc hơi trầm xuống, nửa ngày mới hạ giọng nói: "Suy nghĩ trong lòng Thái tử, làm sao ta biết được?"

Trầm Tri Lễ liền không lại nhiều lời nữa, xoay người đi cầm hộp thức ăn màu đỏ kia tới, mở ra cho hắn xem, hơi mỉm cười, "Nhạc Yên thấy tướng gia đã lâu không xuất phủ, cố ý làm mấy món ăn tới cho tướng gia, chỉ e rằng lúc này đã nguội lạnh rồi."

Hắn nhìn đồ ăn trong hộp, ánh mắt ngưng lại hồi lâu, cuối cùng kéo ông tay áo lên, yên lặng nếm thử một miếng, nói: "Không lạnh."

Trong tâm nàng hơi động, liễm mi cúi đầu.

Bên ngoài viện cánh hoa đào phất qua song cửa, một đóa xuân tâm, nửa phần ẩn nhẫn, phân phân mạn mạn một phòng hương khí nồng tình, lại không có người hiểu cho.



...

Lúc chiều dần tối, trong cung thưa thớt tiếng chim hót, những sợi mây đỏ quấn quanh một góc điện, mềm mại trong sáng.

Phía trước đông cung, tiểu thái giám một đường bước nhanh xuống bậc thang, trên mặt đầy tươi cười: "Vừa rồi ở bên trong, người của các tư tới điện để hỏi ý điện hạ về các quy chế trong đại điện nhường ngôi, sau đó lại có người của y cục tới để thử cổn miện* cho Thái tử, lúc này mới lui, thật là đã để Mạnh đại nhân đợi lâu."

*Cổn miện: Áo bào long cổn và vương miện

Mạnh Đình Huy nghe tiếng xoay người, khuôn mặt mỉm cười, nâng tay đưa tới hai phong tấu chương, "Làm phiền công công đưa cái này trình lên cho Thái tử, ta sẽ không vào điện quấy rầy."

Tiểu thái giám lại nghiêng người nhường đường, "Thái tử có dụ, cho mời Mạnh Đình Huy yết kiến."

Nàng không khỏi hơi giật mình.

Vốn là theo lệnh của hắn mà làm một bản tường trình đầu đuôi án Vương Kỳ để trình cho hắn, mặc dù không cần phải đích thân đến đưa tấu chương, nhưng nàng cũng bởi vì muốn gặp hắn một lần mà cố ý đến đông cung, đợi nghe thấy hắn bận rộn với những chuyện của đại điển, trong tâm thực không muốn quấy rầy chút thời gian nghỉ ngơi vốn không nhiều của hắn, nhưng lúc muốn lui, lại không nghĩ rằng hắn sẽ dụ lệnh muốn nàng vào yết kiến.

Nàng không còn cách nào, chỉ phải thu lại tấu chương, theo tiểu thái giám lên thềm vào điện.

Vừa đi vào liền thấy giữa điện một y án chu mộc bày, phía trên bày đầy thanh cổn, tế tất, trung đơn, mạt đái, lặc bạch, ngọc kiếm, long đái, xích tích.... được xếp ngay ngắn chỉnh tề. Không có cái nào không phải là đồ chương phồn phục, kim châu quán sức*, khiến người ta lập tức cảm giác hoa mắt.

*y án: Bàn để trang phục

Lúc này mới chân chân thật thật cảm thụ được, hắn thật sắp đăng cơ làm hoàng đế rồi.

"Mạnh Đình Huy."

Một tiếng gọi bình thản từ trên tòa cao truyền tới.

Nàng lúc này mới lấy lại bình tĩnh, giương mắt nhìn qua, thấy hắn đang nhìn chằm chằm nàng, mới bước lên phía trước nói: "Điện hạ."

Ngữ khí tuy bình tĩnh nhưng trong tâm lại khẽ dâng trào, trong đầu nghĩ tới là đêm hôm đó trong góc đường tối, hắn cũng gọi tên nàng ba từ này, từng chữ xâm nhập vào xương cốt, thấm vào trong tim, đủ khiến nàng trở nên điên cuồng.

Từ sau đêm hôm đó, đây là lần đầu nàng và hắn hai người đơn độc cùng một chỗ.

Khuôn mặt không khỏi từ từ ửng đỏ.

Nàng không nghe thấy hắn nói gì, liền tiến lên mấy bước, rút ra tấu chương trình lên: "Đây là tấu chương điện hạ sai thần soạn" sau đó lại lấy ra một quyển khác, nói: "Đây là tấu chương tạ ân khước quan* của thần"



*Tạ ân khước quan: Tạ ân đã ban thưởng nhưng xin từ chối nhận chức quan đó

Hắn chống tay trên án, ánh mắt thâm trầm: "Ngươi là chê ta đề bạt ngươi không đủ nhiều, nên mới khước quan sao?"

Nàng cắn môi, nhưng vẫn không nhịn được bật cười, "Điện hạ nói đùa.", giương mắt chạm vào ánh mắt của hắn, trong ngực lại đập thình thịch, thấp giọng nói: "Điện hạ không nghe thấy lời đồn đãi trong kinh sao? Thần bất quá chỉ có chút ít công lao, sao có thể nhận đề bạt như vậy?"

Hắn không nhận tấu chương của nàng, chỉ nói: "Ta ban thưởng cho ngươi, ngươi lại dám không nhận sao?"

Nàng không khỏi hơi nghẹn lời, không thể phản bác lại lời nói mang chút ngang ngược của hắn, nhưng lời này vào tai nàng cũng khiến trong tâm nàng hỗn loạn, lập tức lại thấy có chút lúng túng, đưa mắt nhìn về phía cổn phục trên mộc án, chuyển qua hỏi: "Các quy chế đại điển Hoàng thượng nhường ngôi, điện hạ đăng cơ, đều đã định xong rồi sao?"

Hắn gật đầu, đứng dậy đi tới trước cái bàn kia, thuận tay cầm lên thanh ngọc kiếm kia, nhếch mi nói: "Bất quá chỉ là mấy cái lễ chế phiền phức mà thôi."

Nàng cũng theo đi qua, mỉm cười lại hỏi: "Dám hỏi điện hạ, quan dẫn đường trong đại điển đăng cơ còn khuyết một chỗ cuối cùng là do người nào đảm nhận?"

Từ lúc lập triều tới này không có tiền lệ nhường ngôi, lần này Hoàng thượng nhường ngôi, Thái tử đăng cơ nhị điển tiến hành một lượt, làm cho nhóm quan lễ bộ càng thêm thận trọng, mấy ngày gần đây có thể nói là hết lòng lo lắng sắp đặt kế hoạch đại điển, chỉ sợ đến lúc đó lại xảy ra sai lầm.

Các nhóm nội thị, trực ban, chủ quản, bách quan văn võ theo lệ trước sau đều đã định xong, chỉ còn duy nhất một vị trí quan dẫn đường trong đại điển Thái tử đăng cơ còn khuyết vẫn chậm chạp chưa chọn được người thích hợp.

Theo lý thì vị trí còn khuyết này sẽ do nội thị thân phúc của Thái tử đảm nhận, nhưng Thái tử luôn không cùng hoạn thần thân cận, nên đã bác bỏ sở tấu của lễ bộ, chỉ nói hắn sẽ tự định đoạt. Nhưng tuy là muốn định, cũng phải chọn tín thần* có quan hệ thân cận với Thái tử, đưa mắt khắp triều thì ngoại trừ Trầm Tri Thư ra thì không có ai có thể gọi là thần tử tâm phúc của Thái tử, nhưng lúc này người kia còn ở Thanh Châu, không có cách nào làm quan dẫn đường trong đại điển.

*tín thần: bề tôi được tin cậy

Kim châu trên bàn tỏa ánh sáng lấp lánh, ngón tay hắn hơi khều mở cái thắt lưng hình rồng kia ra, nhàn nhạt nói: "Ngươi."

&$&d

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv