Hai ngày sau lúc Mạnh Đình Huy bước ra khỏi đại trạch Trầm phủ, còn chưa biết trong triều lại nổi sóng.
Sau khi nghỉ ngơi không bao lâu, vết bầm trên khuôn mặt và cổ đã tan không ít, người của Trầm phủ không nói với nàng việc trong triều, nàng cũng hiểu lý do nên không hỏi, lại càng không muốn bởi vì nàng mà làm liên lụy tới danh dự của một nhà Trầm thái phó.
Lúc xuất phủ là xế trưa, Trầm Tri Lễ còn ở Chức Phương Quán chưa về, Mạnh Đình Huy không dám quấy rầy Tằng thị, chỉ từ giã qua loa, rồi một thân một mình đi ra ngoài.
Nhưng không ngờ bên ngoài đại môn Trầm phủ lại có một chiếc xe ngựa có màn che đứng đó.
Xe trang trí đơn giản, nhưng lại là xa giá tứ luân (xe ngựa bốn bánh) khó gặp, làm nàng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, cái này nếu như là xa giá của các quý phủ nhà trọng thần ở thành Đông, nhất định sẽ được tỉ mỉ trang trí một phen, không giống cái xe ngựa này, trên dưới không có nhiều đồ trang trí, mà xe ngựa bốn bánh trừ là Hoàng thượng khâm ban, ngoài ra không thể ở trong thành tùy tiện đi, nhưng xa giá này không biết vì sao có thể đứng ở chỗ này.
Nàng mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng không để ý nhiều, khép ống tay áo đi vòng ra phía trước.
Màn xe ngựa vén lên, bên trong có người gọi nàng: "Mạnh đại nhân."
Mạnh Đình Huy dừng bước xoay người, liếc mắt nhận ra người nọ chính là lúc trước đã gặp qua lúc theo hầu ở đông cung, theo bản năng liền đưa mắt nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy thân ảnh của người kia, lúc này mới cúi đầu mím môi, tiến lên phía trước nói: "Hoàng thị vệ là đang chờ ta sao?"
Hoàng Ba gật đầu, giương màn xe lên, "Thái tử điện hạ ban cho mạnh đại nhân xa giá tứ luân này, từ nay về sau vào triều tiến cung đều có thể ngồi xe mà đi."
Nàng giật mình, triều thần trên tam phẩm trong triều, người được vinh hạnh này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn sao có thể không để ý quy cũ mà ban thưởng xa giá tứ luân này cho nàng...
Đang suy nghĩ, lại nghe Hoàng Ba gọi nàng một tiếng, lập tức cũng không kịp suy nghĩ nhiều, nói tiếng cám ơn với hắn, liền túm váy lên xe ngựa.
Hoàng Ba không dám ngồi chung với nàng, chỉ ở phía trước điều khiển xe chạy chầm chậm. Mạnh đại nhân không thả màn xe, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Hoàng Ba, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng thị vệ hôm nay không cần phải thủ vệ ở đông cung sao?"
Hoàng Ba ậm ừ hai tiếng, mới cười nói: "Thái tử điện hạ nói, mấy ngày này trước tiên để hạ quan đến hộ tống Mạnh đại nhân."
Mạnh Đình Huy hai gò má bỗng nhiên đỏ lên, lúc này mới hiểu, thì ra hắn là sợ nàng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mới vừa ban xa giá lại vừa phái thị vệ, bèn nhân tiện nói: "Làm phiền Hoàng thị vệ, chỉ là nhờ Hoàng thị vệ chút nữa dừng xe ở đường Nam Hạng Xử, tự ta trở về nữ quan công xá là được rồi."
Hoàng Ba yên lặng, tay cầm cương chuyển hướng, lại điều khiển xa giá hướng tới bên ngoài phố Khúc Đông, là khu tập hợp những nhà ở của quan viên.
Mạnh Đình Huy nghĩ chắc hắn không quen đường, nên nhắc nhở: "Hoàng thị vệ, đường này phông phải đường trở về nữ quan công xá mà."
Hoàng Ba giục ngựa đi nhanh một chút, đợi đến trước một trạch viện nhỏ bên trong phố mới dừng lại, nhảy xuống xe, cười nói với nàng: "Thái tử điện hạ ban thưởng trạch, Mạnh đại nhân xin mời xuống xe."
*Trạch: Nhà ở, ở vào đấy cũng gọi là trạch.
Mạnh Đình Huy lại ngẩn ra, tuyệt không nghĩ đến hắn còn có thể ban trạch viện cho nàng, không khỏi nhướng thân thăm dò nhìn vào bên trong, chỉ thấy đại môn là cửa màu son đơn giản, nhưng bên trong là nhà cao cửa rộng, nhìn kỹ một chút, có vẻ như cùng với cái xa giá tứ luân này giống nhau, bên ngoài không có gì đặc sắc, nhưng bên trong lại khí thế đường hoàng.
Ngược lại rất giống phong cách của hắn.
Nàng không biết nên nói gì mới tốt, ngồi trên xe một lát, mới chậm rãi đi xuống, đi tới bên ngoài cửa lớn, ngẩng đầu nhìn về bức hoành phi phía trên, hai chữ lớn như rồng bay phượng múa bằng vàng lấp lánh rọi vào đôi mắt của nàng.
Mạnh phủ.
Nàng nhướng mày, mím môi mỉm cười, khóe mắt lại có chút chua xót.
Từ nhỏ không gia đình, dù cho ở kinh thành làm quan cũng chưa từng nghĩ tới muốn mua nhà cho chính mình, dù sao cũng chỉ có một mình, ở nơi nào cũng có gì khác biệt?
Nhưng lại không nghĩ tới, ngôi nhà đầu tiên này của nàng, sẽ do hắn ban cho.
Nàng quay đầu nhìn Hoàng Ba, thấy hắn ý cười nồng đậm, liền hơi mỉm cười nói: "Thái tử điện hạ long ân mênh mông cuồn cuộn, danh nịnh thần của ta thật không sai rồi." Dứt lời, đưa tay đẩy nhẹ cửa một cái, nhấc nhân chậm rãi đi vào.
Hoàng Ba hiển nhiên là lúc trước đã tới đây, đối với trong nhà cực kỳ quen thuộc, mang nàng vào từng phòng nhìn xem, lại kêu hết đầy tớ và nha hoàng đến để cho nàng nhận thức.
Mỗi gian phòng đều đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng, ngay cả này nọ nàng để ở nữ quan công xá cũng đều được đưa tới, mấy hạ nhân đều là bộ dáng thành thật, trong viện khắp nơi là hương cỏ xanh, hoa lá nhẹ đung đưa, cảnh xuân mỹ lệ, khiến cả thể xác và tinh thần căng chặt của nàng chậm rãi được thư giãn.
Mạnh Đình Huy đi vòng quanh một vòng, chọn một chỗ trong viện ngồi xuống, híp mắt mỉm cười: "Hoàng thị vệ hẳn là ở trong lòng chê cười bộ dáng chưa từng thấy qua việc đời của ta."
Hoàng Ba đứng ở một bên, nghe vậy vội nói: "Hạ quan không có."
Mạnh Đình Huy ngẩng đầu, đáy mắt sáng rực: "Không giấu gì Hoàng thị vệ, đây là lần đầu tiên ta vào nơi như thế này, cảm giác giống như nằm mơ vậy."
Hoàng Ba không nói, chỉ đứng yên, đợi lúc nàng đứng dậy đi ra ngoài mới đi theo sau, thấp giọng nói: "Thải tử điện hạ có lời, Mạnh đại nhân hôm nay không cần vào triều."
Mạnh Đình Huy lắc đầu, vẫn đi ra ngoài, "Ngày ấy đi vội vàng, còn mấy quyển bộ trong gián viện còn chưa sao chép xong, mấy ngày nữa phải trình lên trên, thế nào mấy ngày tới Tào chính ngôn cũng lại phải làm giúp ta."
Hoàng Ba ở phía sau nói: "Tào đại nhân hôm qua đã phụng chỉ điều đến Ngự Sử Đài, không còn ở Môn Hạ Tỉnh nhậm chức Tả Chính Ngôn nữa."
Nàng dừng lại, lại như không tin, quay đầu lại hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Hoàng Ba gật đầu, "Tào đại nhân bị giáng chức Thị Ngự Sử của Ngự Sử Đài."
Mạnh Đình Huy ngưng mi suy nghĩ một chút, mới nói: "Là dụ lệnh của thái tử sao?"
Hoàng Ba cúi đầu nói: "Chuyện của quan viên Tam tư, hạ quan làm sao biết được? Mạnh đại nhân không cần suy nghĩ nhiều, thái tử điện hạ tự có chừng mực."
Nàng đưa mắt nhìn thẳng hắn, cong môi nói: "Nói vậy, hai ngày này trong triều không chỉ thay đổi như thế, không bằng Hoàng thị vệ thống thống khoái khoái nói toàn bộ một lần cho ta biết đi."
Hoàng Ba chần chờ một chút, nói: "Tào đại nhân bị giáng chức Ngự Sử Đài còn chưa đến nửa ngày đã dâng tấu chương, hạch tội Thượng thư hữu bộc xạ kiêm môn hạ thị lang Cổ Khâm kết đảng không phù hợp quy tắc, ngoài ra, Thái Bộc Tự Thiếu Khanh Ngụy Minh Tiên cố ý giấu tội, bao che tội thần Vương Kỳ, Cổ tướng tối hôm qua đã cáo bệnh, tấu thỉnh Hoàng thượng xin ở phủ dưỡng bệnh một tuần, thời gian này không vào triều trị sự, thái tử thay mặt Hoàng thượng chuẩn tấu, lại cho ngự y đến Cổ phủ xem bệnh, cũng ban cho mấy loại dược thiện.
Mạnh Đình Huy nghe vậy rũ mắt, giấu đi kinh sắc trong mắt.
Mặc dù không hiểu Tào Kinh vì sao lại bị giáng chức thị ngự sự của Ngự Sử Đài, nhưng phong đạn chương hạch tội Cổ Khâm hẳn là được hắn cho phép mới dám tấu lên. Án kiện Vương Kỳ sắp khai thẩm, phong đạn chương này có thể nói là mang dụng ý khó dò, trên đó nói Cổ Khâm kết đảng không phù hợp quy tắc, vậy lấy tính tình của Cổ Khâm, bất luận thế nào cũng sẽ cáo bệnh ở phủ để tránh tị hiềm, thể hiện ra thái độ thanh chính trước triều thần trong triều và người trong thiên hạ.
Trong lòng nàng hiểu, nhóm triều thần đông ban làm việc với Cổ Khâm nhất định cũng rõ như lòng bàn tay, nhóm khanh tân quý môn từ tứ phẩm trở lên đều là ỷ vào danh tiếng của Cổ Khâm để lấy thế đè người mà thôi. Nàng tuy không hiểu trong lòng Cổ Khâm rốt cuộc là nghĩ thế nào, nhưng lại biết phong đạn chương này nhìn như tố cáo Cổ Khâm, thật ra là muốn bảo hộ Cổ Khâm không bị liên lụy tới án của Vương Kỳ mà thôi.
Cổ Khâm một ngày còn cáo bệnh ở phủ không hỏi tới chuyện trong triều, thì đám thần đám đông ban kia dù muốn động tay động chân gì trên án kiện Vương Kỳ, cũng tuyệt không có cách lôi Cổ Khâm vào để tăng thế lực, từ đó, tam tư hội thẩm án Vương Kỳ tất sẽ không lại bị cản trở.
Nghĩ đến án kiện Vương Kỳ, nàng lại hỏi: "Vốn là hôm nay khai thẩm, không biết tình hình như thế nào?"
Hoàng Ba cười cười, "Thái tử điện hạ nói việc này là Đăng Văn Cổ viện nhận đơn kiện, Mạnh đại nhân trình tấu chương, nên muốn tam tư lùi lại mấy ngày, đợi sau khi Mạnh đại nhân vào triều lại sẽ cùng tham thẩm."
Mạnh Đình Huy có chút xấu hổ, quay đầu đi tránh ánh mắt của hắn, nhẹ giọng đáp lời, chậm rãi xoay người đi qua, chỉ nói: "Nếu đã như thế, ta đây cũng không vội đi tới Gián Sảnh, dù sao thái tử điện hạ cũng đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, ta trái lo phải nghĩ ngược lại chỉ vô dụng.
Nàng đi mấy bước, rồi tựa như nhớ tới cái gì, nhẹ giọng nói: "Ta vừa nghĩ tới một chuyện, lát nữa ta sẽ sai người đưa phi thiếp đến phủ của Liêu đại nhân, buổi tối có thể nhờ Hoàng thị vệ theo ta đi một chuyến đến Liêu phủ không?"